Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 45: Hoa Tường Vi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Sở Gia Oánh rời đi, Du Thanh Chi gõ cửa phòng Kiều Yến Hi rồi bước vào, thấy anh đang ngồi trên ghế chăm chú đọc sách.

Cô khoanh tay lại, dựa vào khung cửa, "Vừa rồi có làm anh bối rối không?"

Kiều Yến Hi khép sách lại, "Không có."

"Vậy khi nhìn thấy những người quen biết anh trước đây, cảm giác của anh thế nào?"

"Không có gì đặc biệt."

"Có nghĩa là anh không cảm thấy khó chịu?"

"Ừm." Kiều Yến Hi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Tôi không thể nào tránh khỏi việc gặp lại họ cho nên tôi phải tập chấp nhận ánh mắt của người khác về sự nghèo khó của mình."

Du Thanh Chi mỉm cười: "Vậy thì hãy cố gắng thật nhiều, để mọi người nhìn thấy anh danh thành công toại."

Kiều Yến Hi khẽ cười.

"Đúng rồi, các phương án cải tiến lần trước anh đề xuất cho người máy Tảo Địa, nhóm kỹ sư đã thử nghiệm và thực sự có thể giải quyết nhiều vấn đề mà khách hàng đang gặp phải. Sản phẩm đã bắt đầu được thử nghiệm trong nhóm nhỏ, có lẽ chỉ trong khoảng mười ngày nữa sẽ có thành phẩm. Tôi sẽ mang một cái cho anh xem."

"Ừm."

---------

Sau khi người máy Tảo Địa cải tiến xong, Du Thanh Chi đã mang về hai con.

Trong khi cô vừa cắn lấy hạt dưa vừa tùy ý ném vỏ xuống đất, hai chiếc người máy Tảo Địa không hề bị ảnh hưởng lẫn nhau, tự do di chuyển trong phòng khách, quét dọn rác rưởi trên sàn. Chúng dễ dàng vượt qua thảm và khéo léo lượn quanh dưới các chiếc ghế.

Kiều Yến Hi quan sát sự hoạt động của hai chiếc người máy Tảo Địa, nhận thấy khả năng quét dọn và nhận diện vật thể của chúng đã được cải thiện đáng kể.

Du Thanh Chi tiếp tục cắn thêm một hạt dưa rồi ném vỏ của nó về phía chú mèo đang bò lên trên kệ kia.

Một trong hai chiếc người máy Tảo Địa nhận diện được rác rưởi liền tiến đến dọn dẹp. Kiều Nhạc Nhạc tưởng rằng có kẻ xâm nhập muốn chiếm lấy lãnh thổ của mình bèn bò lên từ dưới kệ, giương nanh múa vuốt thị uy.

Khi móng vuốt của nó chạm vào người máy Tảo Địa, hệ thống tránh chướng ngại vật của người máy liền bị kích hoạt khiến nó lùi lại. Kiều Nhạc Nhạc không chịu bỏ cuộc, tiếp tục đuổi theo và chặn đường đi của nó.

Du Thanh Chi bật cười, Kiều Yến Hi nhìn thấy nụ cười của cô thì có cảm giác Du Thanh Chi đôi khi vẫn như một đứa trẻ.

Du Thanh Chi bỗng nghiêng đầu nhìn anh, đúng lúc đối diện với ánh mắt vẫn chưa rời đi của người ấy.

Kiều Yến Hi vội vàng quay mặt sang chỗ khác, Du Thanh Chi chỉ chỉ vào Kiều Nhạc Nhạc, "Anh xem con trai anh kìa, thật là nghịch ngợm."

Trong nháy mắt, câu nói của Du Thanh Chi khiến Kiều Yến Hi sinh ra tâm tình thẹn thùng.

Du Thanh Chi cầm một hạt thông từ bàn trà, đưa cho Kiều Yến Hi, "Bóc vỏ giúp tôi đi."

Kiều Yến Hi nhận lấy rồi lột từng viên một, không hề có một chút thiếu kiên nhẫn nào. Anh gom tất cả vỏ vào lòng bàn tay, chỉ đưa phần nhân đã lột cho cô.

Du Thanh Chi nhận lấy một ít nhân hạt thông, sau đó đưa tay còn lại về phía anh, "Xác cũng cho tôi."

Kiều Yến Hi đưa cả vỏ cho cô, Du Thanh Chi đổ chúng xuống đất.

Người máy Tảo Địa nhanh chóng bu lại dọn dẹp. Du Thanh Chi cảm thấy khá thú vị, vừa ăn vừa quan sát, vỏ hạt thông dễ dàng bị người máy xử lý.

Sau khi được cải tiến, với khả năng hút chân không tăng cường, vỏ hạt thông có thể hoàn toàn được hút vào.

Du Thanh Chi nói với Kiều Yến Hi bên cạnh mình: "Giúp tôi lột thêm quả Hawaii."

Kiều Yến Hi cầm quả Hawaii trên bàn trà, tiếp tục giúp cô bóc vỏ.

Sau khi lột xong một vài quả Hawaii, Kiều Yến Hi đưa phần thịt quả cho cô và nhắc nhở: "Vỏ quả Hawaii khá lớn, sẽ bị kẹt lại."

"Ừm, tôi cũng không định vứt nó xuống đâu."

Kiều Yến Hi ném phần vỏ vào thùng rác, Du Thanh Chi một bên ăn quả Hawaii, một bên hỏi: "Kiều Yến Hi, các anh đang định hướng phát triển lập nghiệp như thế nào?"

"Hiện tại chúng tôi muốn nghiên cứu kỹ thuật lái tự động."

"Không tệ a." Du Thanh Chi nói: "Thật ra người máy Tảo Địa của chúng tôi đã bao gồm công nghệ lái tự động, chỉ là mức độ kỹ thuật chưa cao. Sau này khi các anh phát triển ra công nghệ lái tự động thông minh hơn, không chừng chúng ta có thể hợp tác."

Kiều Yến Hi gật đầu: "Ừm."

Du Thanh Chi lại nhìn thoáng qua chân anh, "Dạo này anh có luyện tập lên xuống lầu không?"

"Có."

Du Thanh Chi tiếp tục hỏi: "Hiệu quả thế nào?"

Kiều Yến Hi đáp: "Cũng ổn, có thể đi mà không cần dùng gậy, chỉ là vẫn còn hơi chậm một chút."

"Vậy chờ vài ngày nữa, anh hãy mang dụng cụ làm việc của mình lên thư phòng lầu hai."

"Ừm."

Du Thanh Chi cố tình tiến lại gần, trong giọng nói có chút mập mờ: "Còn nữa, nhớ mang theo cả chính anh lên."

--------

Tiết trời tháng sáu ngày càng oi ả, ấy vậy mà hoa tường vi trong vườn càng nở rộ hơn, gốc cây ngô đồng ở trước cửa cũng trở nên um tùm.

Ba ngày trước, dự báo thời tiết đã thông báo có một cơn bão hình thành trên biển, dự kiến sẽ đổ bộ vào vùng duyên hải Nam Bộ.

Bác Đông và dì Thu đã thảo luận trong sân vào buổi sáng, lo lắng không biết trong ngày bão, hoa cỏ trong vườn sẽ bị tàn phá ra sao.

Du Thanh Chi cho rằng không cần quá lo lắng, cô đã cùng dì Thu ra vườn hái rất nhiều hoa, đem hết tất cả các bình hoa trong nhà để cắm chúng vào.

Đến giờ ăn trưa, Kiều Yến Hi phát hiện trên bàn có thêm một bộ bát đũa, anh tưởng rằng có khách đến chơi.

Cho đến khi nhìn thấy bình hoa đặt bên cạnh khung hình trên bàn, anh mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Anh chưa từng gặp chị gái của Du Thanh Chi, nhưng từ bức ảnh, anh có thể đoán rằng người trong đó là chị cô bởi có vài nét giống cô.

Du Thanh Chi dường như nhận ra sự nghi hoặc trong mắt Kiều Yến Hi, "Hôm nay là sinh nhật của chị ấy."

"Ra là vậy." Kiều Yến Hi đáp lại.

Du Thanh Chi tiếp lời: "Chị ấy rất thích hoa tường vi, trùng hợp là mỗi lần sinh nhật của chị, hoa tường vi đều nở rực rỡ nhất."

Cho nên hôm nay cô đã trang trí khắp nhà bằng những bông tường vi...

Anh còn nghĩ rằng cô sợ bão sẽ làm hỏng hoa, vì thế mới chuyển rất nhiều hoa vào trong nhà.

"Kiều Yến Hi, chiều nay tôi muốn làm bánh trứng, anh phụ tôi nhé."

"Được."

Du Thanh Chi từ nhỏ đến lớn gần như không bao giờ xuống bếp, trong nhà luôn có người giúp việc, cô chỉ từng giúp chị mình làm bánh một lần.

Cô xem video hướng dẫn rất nhiều lần, sau đó mới bắt đầu thực hiện. Kiều Yến Hi đứng bên cạnh, tuy nói là trợ thủ nhưng thực ra là đang hướng dẫn cô.

"Du Thanh Chi, cho nhiều mỡ bò vào."

"Nếu cho thêm kẹo thì sẽ ngon hơn."

"Lòng trắng trứng này cần đánh tiếp."

Du Thanh Chi tò mò hỏi anh, "Kiều Yến Hi, trước đây anh từng làm bánh gato rồi à?"

"Chưa từng." Lúc nãy Du Thanh Chi vừa xem video dạy làm bánh vừa kéo anh xem cùng, nhờ đó mà anh nhớ rõ quy trình. "Vừa rồi học từ video."

"Ôi, vậy mà anh đã học được rồi, có phải tôi vụng về quá không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »