Chương 44: Hàn Huyên

Khoảng thời gian trước đây, Kiều Yến Hi thực sự không muốn gặp bất kỳ ai có quen biết mình. Anh đã quen với hình ảnh thiên chi kiêu tử trong mắt người khác nên tự nhiên không muốn để họ thấy mình trong tình trạng nghèo túng.

Tuy nhiên gần đây, anh dường như không còn quá bận tâm về điều đó nữa.

"Nếu cô muốn tôi gặp thì cứ gặp thôi."

Du Thanh Chi biết rõ rằng nếu lần này Sở Gia Oánh đột ngột đến mà không nhìn thấy đối tượng kết hôn của cô thì có thể sẽ không bỏ qua, "Gia Oánh biết tôi đã kết hôn, lần này đến chắc chắn là để xem thử đối tượng của tôi. Tôi cảm thấy nếu cố tình tránh mặt, kết quả cuối cùng cũng sẽ bị cô ấy phát hiện, chi bằng cứ gặp mặt công khai một lần, tôi sẽ nói với cô ấy đừng đem chuyện này truyền ra ngoài."

Nghe cô nói xong, Kiều Yến Hi liền biết Du Thanh Chi đã có ý định trong lòng, nhưng chẳng qua là muốn hỏi ý kiến của anh. Kiều Yến Hi không cảm thấy đây là chuyện lớn, anh gật đầu đồng ý: "Được."

"Vậy chúng ta đi thôi." Du Thanh Chi khoác tay anh lên vai mình rồi dẫn anh xuống lầu.

Khi Sở Gia Oánh vào nhà Du Thanh Chi, cô không hề khách khí mà lập tức ôm lấy mèo con đáng yêu đang vui đùa trong phòng khách.

Lúc thấy Du Thanh Chi dẫn Kiều Yến Hi từ trên cầu thang xuống, ánh mắt cô ấy không khỏi trợn tròn, đầu óc bỗng chốc trở nên hỗn loạn, thật lâu không kịp phản ứng.

Cô cảm thấy như mình sắp ngã ngửa.

Chú mèo mà cô đang ôm vừa nhìn thấy Kiều Yến Hi và Du Thanh Chi thì liền nhảy khỏi tay cô, chạy về phía Kiều Yến Hi.

Sở Gia Oánh lấy lại tinh thần, chỉ chỉ Kiều Yến Hi, "Thanh Chi, đây... Đây là Kiều Yến Hi phải không?"

"Đúng vậy, chính là anh ấy."

Sở Gia Oánh nhìn kỹ một lần nữa, xác nhận đúng là anh. Kiều Yến Hi đang mặc trang phục ở nhà, lại còn ở trong nhà Du Thanh Chi, hơn nữa vừa rồi họ còn cùng nhau xuống lầu, cô làm sao mà không đoán được điều đó có nghĩa là gì cơ chứ, "Đối tượng kết hôn mà chị nói chính là anh ta sao?"

Đối diện với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Sở Gia Oánh, Du Thanh Chi không hề bối rối: "Đúng, chính là anh ấy."

"... Cái này, chị đã nói chuyện yêu đương với anh ta từ khi nào mà em không hề hay biết vậy?"

Du Thanh Chi không muốn giải thích quá nhiều vào lúc này, chỉ đơn giản nói: "Chị và Yến Hi đã quen biết nhiều năm, sau khi gặp lại cảm thấy rất hợp nhau nên quyết định kết hôn."

Sở Gia Oánh vẫn tỏ ra rất ngạc nhiên.

Du Thanh Chi mỉm cười: "Sao lại ngạc nhiên như vậy, bộ không được sao?"

"Được chứ." Sở Gia Oánh giơ ngón cái lên, "Chị thật giỏi."

Kiều Yến Hi cầm lấy cây gậy bên cạnh, "Hai người cứ từ từ nói chuyện đi."

"Được, anh đi làm việc của mình đi."

Khi Kiều Yến Hi rời khỏi, Sở Gia Oánh kéo Du Thanh Chi ngồi xuống ghế sofa: "Chị em tốt của em ơi, em đã nghĩ rằng khi gặp đối tượng kết hôn của chị sẽ rất bất ngờ, nào ngờ được lại bất ngờ đến mức này. Chị thật sự đã "thu phục" được băng sơn Kiều Yến Hi hả?"

Du Thanh Chi gật đầu: "Đúng vậy."

Sở Gia Oánh lại giơ ngón tay cái lên, "Quá lợi hại!"

"Nhanh lên, mau nói cụ thể cho em biết, sau này gặp lại hai người em sẽ nhắc đến."

Du Thanh Chi cảm thấy rằng càng ít người biết về ước định giữa mình và Kiều Yến Hi thì càng tốt. Mặc dù Sở Gia Oánh là chị em tốt của cô, nhưng cô cũng không có ý định tiết lộ quá nhiều, "Thực ra chả có gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản là bọn chị gặp lại rồi xin số liên lạc của nhau, cuối cùng cảm thấy hai bên đều phù hợp."

Sở Gia Oánh suy nghĩ một chút, "Có phải anh ta đã thầm mến chị từ hồi cấp ba không?"

Du Thanh Chi chỉ cười, "Chị không biết nữa."

"Ôi, chị nên hỏi anh ta đi."

Du Thanh Chi bất đắc dĩ nói, "Em thật là giỏi bát quái mà. Việc anh ấy có thích chị hồi phổ thông hay không không quan trọng, điều quan trọng là hiện tại bọn chị đang ở bên nhau."

"Cũng đúng a."

Du Thanh Chi nhanh chóng chuyển đề tài, "Em tìm chị không phải chỉ để bát quái thôi đó chứ?"

Sở Gia Oánh tựa vào ghế sofa, ôm cánh tay của Du Thanh Chi, "Một là vì tò mò, hai là để nói chuyện tâm sự với chị."

"Nói đi, có chuyện gì?"

Sở Gia Oánh đáp: "Chị làm việc ở công ty, cảm nhận thế nào?"

Du Thanh Chi hỏi: "Sao lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì em đang phiền muộn về chuyện này." Sở Gia Oánh thở dài, "Kể từ khi vào công ty, em cảm thấy mình như một cỗ máy, khả năng suy nghĩ độc lập dường như không còn, em thật sự không có chút hứng thú nào."

"Vậy em hứng thú với điều gì?"

"Ngành giải trí, em muốn trở thành nghệ sĩ." Nói đến đây, ánh mắt Sở Gia Oánh sáng rực lên.

Sở Gia Oánh rất thích các ngôi sao, từ thời cấp hai đã bắt đầu đuổi theo nhiều nam minh tinh. Trước đây Du Thanh Chi cũng từng thích một vài thần tượng, nhưng không cuồng nhiệt như Sở Gia Oánh.

Cô chỉ thỉnh thoảng xem một chút tin tức về ngành giải trí.

"Ngành này rất phức tạp, có khá nhiều mặt tối, không tốt đẹp như em tưởng tượng đâu."

"Em biết chứ." Sở Gia Oánh chống cằm, "Em thường dành hai đến ba giờ mỗi ngày để tìm hiểu về ngành giải trí nên đương nhiên là hiểu rõ hơn ai hết. Có thể em còn muốn tham gia diễn xuất, chị biết đấy, từ nhỏ em đã thích xem kịch. Nếu không phải cha mẹ ngăn cản, có lẽ em đã sớm theo học tại một trường nghệ thuật."

"Chắc hẳn bây giờ họ cũng không đồng ý cho em bước chân vào ngành giải trí."

"Đúng vậy." Sở Gia Oánh tựa đầu vào vai Du Thanh Chi, "Ngay cả anh trai em cũng phản đối, thật sự làm em rất tức giận. Có lẽ em không muốn chờ đợi ở công ty nữa, cảm giác thật nhàm chán. Mỗi ngày trôi qua em đều cảm thấy mình đang lãng phí thời gian. Thanh Chi, chị không cảm thấy vậy à?"

"Không có, hiện tại chị đang làm những gì chị muốn mà."

"Em ghen tị a, em không biết làm thế nào để theo đuổi những gì mình muốn."

Du Thanh Chi suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu em thật sự muốn vào ngành giải trí, hãy tìm cách thảo luận với gia đình thật tốt. Ví dụ như tìm hiểu những lo lắng của họ về việc ngăn cản em, tiếp theo là giải quyết những lo lắng đó, họ chắc chắn sẽ đồng ý."

"Chị nói cũng đúng."

Du Thanh Chi nhìn cô ấy một cái, "Nhưng có lẽ thứ họ lo lắng nhất chính là em, điều này không thể hoàn toàn xóa bỏ."

"Vậy phải làm sao?"

Du Thanh Chi suy nghĩ một chút, "Chị nghĩ trước hết em nên nói chuyện với anh trai của mình trước, cậu ta khá dễ để giải quyết."

Sở Gia Oánh trầm ngâm một hồi rồi cười hắc hắc, "Ừm, có lý."

Hai người hàn huyên thêm hai giờ nữa thì cũng đã gần đến trưa, Du Thanh Chi mời Sở Gia Oánh ở lại ăn cơm, nhưng Sở Gia Oánh sợ mình sẽ làm kỳ đà cản mũi nên không ở lại.