Chương 41: Báo Đáp

Colton: Tôi nghĩ trước tiên chúng ta có thể xác định phương hướng, thực hiện một số nghiên cứu và thu thập tài liệu. Chờ đến khi học kỳ này kết thúc, tôi sẽ có đủ thời gian để làm các việc tiếp theo.

Kiều Yến Hi: Những công việc này có thể giao cho tôi. Nếu tình hình cho phép, tôi sẽ đến Mỹ vào khoảng tháng bảy để cùng cậu thảo luận về vấn đề khởi nghiệp.

Colton: Jonny, điều này thật tuyệt! Tôi thật sự rất mong chờ đó.

Lúc này, người đang ngủ bên cạnh anh bỗng "ưm" một tiếng, Kiều Yến Hi theo phản xạ tắt màn hình điện thoại.

Du Thanh Chi tiến lại gần, tựa đầu vào vai rồi ôm lấy anh, sau đó tiếp tục thϊếp đi.

Kiều Yến Hi đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nhắm mắt lại, cơ thể vẫn như cũ không nhúc nhích.

--------

Kiều Yến Hi quyết định không giấu giếm Du Thanh Chi về chuyện này.

Sáng hôm sau, Du Thanh Chi kéo anh đi dạo trong khu biệt thự. Nhờ vào thời gian hồi phục sau huấn luyện, anh đã có thể sử dụng gậy chống đi bộ nửa giờ mà không cảm thấy mệt mỏi.

Du Thanh Chi nắm tay anh, cùng anh bước đi chậm rãi.

Kiều Yến Hi muốn chia sẻ với cô về kế hoạch khởi nghiệp, nhưng khi lời vừa đến bên môi, anh lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, bằng khả năng quan sát tinh tế của mình, Du Thanh Chi nhận ra anh đang có tâm sự. Cô hỏi: "Tối qua muộn như vậy mà còn nhìn điện thoại, có phải có chuyện gì rồi không?"

Kiều Yến Hi ngỡ ngàng: "Làm phiền đến cô sao?"

"Không hẳn, chỉ là tôi mơ màng tỉnh dậy và nhìn thoáng qua."

Kiều Yến Hi nói: "Tôi có một người bạn, lúc trước đã hẹn năm nay sẽ cùng nhau khởi nghiệp. Hôm qua cậu ta liên lạc với tôi, hỏi xem tôi có còn muốn hợp tác không."

"Anh đã trả lời thế nào?"

"Tôi..." Kiều Yến Hi ngập ngừng một chút, "Đã đồng ý."

"Điều đó rất tốt."

Kiều Yến Hi nói: "Cậu ta đang ở Mỹ, nếu như cùng nhau khởi nghiệp, có lẽ tôi sẽ thường xuyên qua bên đó."

Du Thanh Chi không cảm thấy đây là điều gì nghiêm trọng, cô rất bình thản nói: "Kiều Yến Hi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn vây giữ anh, anh hoàn toàn tự do, có thể làm những gì mình muốn."

Kiều Yến Hi tưởng rằng cô ấy sẽ phản đối, không ngờ lại đồng ý một cách thoải mái như vậy.

Du Thanh Chi tiếp tục: "Nếu có đi thì nhớ nói với tôi một tiếng là được."

"Được."

Lúc này, một cậu bé khoảng mười tuổi đang đạp xe đi tới, phía sau cậu là một cậu bé trạc tuổi đang dắt xe.

Khi thấy Kiều Yến Hi, cậu bé ngồi trên xe đạp chỉ tay và nói với cậu bé phía sau: "Nhìn kìa, có người đi khập khiễng kìa!"

Sắc mặt Kiều Yến Hi có chút biến đổi.

Du Thanh Chi buông tay anh ra, chặn đầu bé trai đang đạp xe, cô khoanh tay lại và nói: "Em có biết lễ phép không? Ngay trước mặt người khác mà nói như vậy, mau xin lỗi đi!"

Cậu bé không hề sợ hãi, đáp lại: "Anh đó vốn là người khuyết tật mà!" Rồi còn lè lưỡi về phía cô, "Chỉ là một người khuyết tật! Người khuyết tật!"

Du Thanh Chi quyết định sẽ dạy dỗ cậu bé một bài học, "Vậy thì em chính là người quái dị!"

Cậu bé tức giận, "Chị mới là người quái dị!"

"Chị chỉ nói sự thật thôi, mặt mũi em xấu như vậy, giống như sinh vật lạ ấy."

Cậu bé nghiến răng, tức giận nhìn cô chằm chằm, "Chị mới là sinh vật lạ!"

Kiều Yến Hi can ngăn: "Chỉ là một đứa trẻ, đừng so đo với nó."

"Đây không phải so đo mà là dạy dỗ."

Du Thanh Chi đã bao giờ nén giận đi qua đâu chứ.

"Chị nói rằng vẻ ngoài của em không đẹp, em liền cảm thấy khó chịu đúng không?" Du Thanh Chi nhìn cậu bé, "Người khác nói thì em khó chịu, trong khi đó em nói người khác như vậy, họ sẽ không khó chịu sao? Cha mẹ em không dạy em rằng khi giao tiếp cần phải tôn trọng người khác à? Nếu em chỉ biết bám vào điểm yếu của người khác để chế nhạo thì chứng tỏ em là người không có giáo dưỡng!"

Cậu bé nghe vậy thì bắt đầu dở tính bướng bỉnh, cố tình đạp xe lao về phía Du Thanh Chi. Cô dùng sức đẩy xe của cậu ra, "Hừ, còn dám trả thù nữa sao!"

Kiều Yến Hi lo lắng cho Du Thanh Chi, sợ rằng cô sẽ bị thương nên vội nắm tay cô và nói: "Thanh Chi, đừng chấp nhặt với nó nữa."

Du Thanh Chi nhìn cậu bé đang nghiến răng nghiến lợi đạp bàn đạp trước mặt, trong lòng mặc dù rất tức giận nhưng cô cũng không muốn khiến mình bị thương. Cô lùi sang một bên, tuy nhiên chiếc xe đạp vẫn lao tới, tay cô buông ra và bị đầu xe va vào một cái.

Kiều Yến Hi vội vàng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Du Thanh Chi nhìn cổ tay mình, nơi bị va chạm đã đỏ lên và đau nhức, "Có hơi đau một chút."

Lúc này, cậu bé kia đã chạy xa mười mấy mét bỗng quay đầu lại rồi lớn tiếng nói: "Người què! Bà chị xấu xí!"

Du Thanh Chi quên cả cơn đau ở tay, tức giận đến nghiến răng: "Lẽ ra vừa rồi tôi nên đánh mông nó một cái!"

Kiều Yến Hi kéo cô trở về: "Về nhà bôi thuốc thôi."

Khi về đến nhà, Kiều Yến Hi bảo dì Thu lấy hòm thuốc ra, dì bèn lo lắng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Du Thanh Chi tựa lưng vào ghế sofa, "Không gì đâu ạ, chỉ là gặp phải một đứa trẻ không có giáo dưỡng."

"Bị thương có nặng không?"

"Không nặng." Du Thanh Chi nói: "Lần sau gặp nó, tôi nhất định phải nghiêm túc dạy dỗ."

Kiều Yến Hi lấy thuốc trị thương ra, "Nó còn nhỏ, không cần thiết phải chấp nhặt."

"Hai, ba tuổi không hiểu chuyện là bình thường. Năm, sáu tuổi không hiểu chuyện thì tôi cũng có thể thông cảm, nhưng vừa rồi rõ ràng là nó đã lớn như vậy mà vẫn không biết tôn trọng người khác, tôi không thể nuốt trôi cơn tức này!"

Trước đây khi ở trường cô cũng như vậy, nếu ai dám đối đầu với mình, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Có lẽ điều này liên quan đến gia cảnh lớn lên của cô. Du Thanh Chi là con gái của chủ tịch Tập đoàn Thế Hoành, lại còn có Sở Minh Húc - một học bá luôn đi theo bảo vệ, không ai dám chọc vào cô.

Vì vậy, cô đã hình thành tính cách "mắt thấy không phục là không chịu được", không thể chấp nhận bất kỳ sự thua thiệt nào.

Trong thời gian bên nhau, anh đã chứng kiến cô nổi giận hai lần, cả hai lần đều liên quan đến anh.

Lần trước là khi Tiền Ngải Hân làm nhục anh, còn lần này là do một cậu bé cười nhạo.

Trước đây anh từng nghĩ cô chỉ là một tiểu thư ngang ngược vô lý, đem việc bắt nạt người khác làm niềm vui, nhưng giờ đây anh mới nhận ra rằng mỗi lần cô nổi bão đều có nguyên nhân.

"Vừa rồi cảm ơn cô đã giúp tôi." Kiều Yến Hi nói.

Du Thanh Chi nghiêng đầu nhìn anh, đưa tay ra với vẻ mặt ủy khuất, "Anh xem, tôi cũng đã bị thương khi giúp anh rồi mà anh chỉ nói cảm ơn thôi sao?"

Kiều Yến Hi đem lọ thuốc bôi vết thương bỏ lại vào hộp, "Vậy cô muốn gì?"

"Anh phải báo đáp tôi."

"Báo đáp như thế nào?"

Du Thanh Chi nghiêng người lại gần, ghé vào tai anh thì thầm: "Lấy thân báo đáp."

Nói xong, cô phát hiện tai của Kiều Yến Hi đã đỏ bừng.

Du Thanh Chi mỉm cười hài lòng. Cô đưa tay chạm vào vành tai anh thì thấy nó càng đỏ hơn, như thể chỉ cần cô chạm thêm một chút nữa thôi cũng có thể làm nó rỉ máu, "Kiều Yến Hi, chân của anh... Mau khỏe lại đi."

Kiều Yến Hi nắm lấy tay cô, luống cuống cầm lấy cây gậy bên cạnh, đi ra ngoài với vẻ quyết tâm, "Tôi đi cho mèo ăn."

Du Thanh Chi bật cười, không tiếp tục trêu chọc anh nữa.