Sau khi nhân viên cửa hàng đo xong số đo cho Kiều Yến Hi, Du Thanh Chi liền dẫn anh đi dạo một vòng quanh cửa hàng. Họ đã mua một đôi giày da và hai chiếc cà vạt.
Cuối cùng, họ đến khu vực đồ lót của nam. Du Thanh Chi cầm một hộp qυầи ɭóŧ từ kệ hàng, xem xét kỹ lưỡng, sau đó lại đặt xuống và cầm hộp khác lên.
Kiều Yến Hi ho nhẹ một tiếng, gọi: "Du Thanh Chi."
Du Thanh Chi đang mải mê lựa đồ, nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì?"
"Cái này tôi tự chọn."
Du Thanh Chi liếc nhìn hộp qυầи ɭóŧ trên tay, "Loại này bằng tơ tằm, có thoải mái không nhỉ?"
"Tôi tự chọn, cô có thể đi đến phòng nghỉ chờ tôi."
Khóe môi của Du Thanh Chi cong lên, "Kiều Yến Hi, chọn đồ lót trước mặt tôi có khó khăn gì không?"
Kiều Yến Hi bất lực, "Không có."
"Nếu không thì tôi sẽ ở đây xem anh chọn để có thể nhớ rõ anh thích kiểu dáng nào, chất liệu gì, kích thước ra sao, lần sau mua cho anh sẽ không bị sai."
Vành tai của Kiều Yến Hi không khỏi đỏ bừng khi nghe câu nói đó từ cô. Người con gái này không biết thẹn thùng hay gì vậy?
Da mặt làm bằng thứ gì?
Anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng lấy hai hộp qυầи ɭóŧ bằng cotton từ trên giá. Du Thanh Chi cũng cầm lấy, không quên nhìn kỹ một chút, có vẻ như thật sự muốn ghi nhớ kiểu dáng, chất liệu và kích thước.
Cửa hàng này là một thương hiệu thời trang nam cao cấp từ Italy, do đó giá cả không hề rẻ. Hai bộ quần áo, hai hộp qυầи ɭóŧ, một đôi giày da và hai chiếc cà vạt tổng cộng lên tới tám vạn tệ (≈ 280 triệu đồng). Du Thanh Chi lấy thẻ tín dụng ra, Kiều Yến Hi cũng đưa thẻ của mình.
Nhân viên cửa hàng có chút bối rối.
Du Thanh Chi nói với nhân viên: "Dùng thẻ của tôi đi. Tiền mà anh nhà tôi kiếm được đều thích đưa cho tôi quản lý, chỉ để lại một ít tiền tiêu vặt cho bản thân. Mua sắm quần áo vẫn là nên dùng thẻ của tôi."
Cách nói của Du Thanh Chi đã giúp Kiều Yến Hi giữ thể diện, đồng thời cũng ngầm nói cho Kiều Yến Hi biết không cần phải tranh giành việc thanh toán.
Kiều Yến Hi là người thông minh, hiểu rõ rằng mình không thể đấu lại Du Thanh Chi. Nếu hai người cứ kì kèo nhau mãi thì cũng chỉ khiến nhân viên cửa hàng chê cười, vì vậy anh quyết định thu lại thẻ của mình.
Nhân viên cửa hàng hâm mộ nói: "Tiểu thư, vị tiên sinh này không những đẹp trai mà còn yêu thương cô như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ."
Du Thanh Chi mỉm cười đáp: "Cảm ơn."
Du Thanh Chi gọi vệ sĩ đến xách những món đồ mà cả hai đã mua, bản thân cô lại đẩy Kiều Yến Hi ra khỏi cửa hàng và lên xe.
Kiều Yến Hi nói: "Tôi còn có tiền, sau này mua đồ tôi có thể tự trả."
"Thời điểm đi cùng tôi, tôi sẽ thanh toán. Tiền của anh hãy giữ lại để mua những thứ anh muốn mà không mong tôi biết."
Kiều Yến Hi im lặng không nói gì. Thực tế, trong thẻ của anh còn khoảng hai mươi vạn, số tiền này là do gia đình gửi cho anh đi du học nhưng anh chưa sử dụng hết. Anh rất rõ ràng rằng nếu mình thanh toán cho bộ quần áo vừa rồi, số tiền trong thẻ sẽ giảm đi phân nửa.
Tuy nhiên, anh vẫn muốn tự mình thanh toán vì đó là lòng tự trọng của một người đàn ông.
Du Thanh Chi dường như hiểu rõ những suy nghĩ của nam nhân bên cạnh mình. Cô chống một tay lên cửa sổ xe, tầm mắt vẫn hướng về phía anh, "Kiều Yến Hi, đừng nghĩ rằng tôi đang làm nhục hay dày vò lòng tự trọng của anh, tôi không hề có ý như vậy. Anh chẳng qua là một thiên nga bị gãy cánh, đang ở đây để dưỡng thương. Tôi cũng có những mục đích riêng với anh, vì thế mới sẵn lòng chi tiền cho anh. Tôi thậm chí biết rất rõ rằng trong tương lai, anh sẽ tỏa sáng lấp lánh như những vì sao, có khi còn hơn cả chúng nữa. Cho nên, nếu anh cảm thấy khó chịu với số tiền mà tôi đã bỏ ra cho anh hiện tại thì cứ xem như đó là nợ, sau này anh có thể từ từ trả lại cho tôi."
Kiều Yến Hi cảm thấy mối quan hệ của mình với Du Thanh Chi thật mâu thuẫn. Anh thường cảm thấy bất lực trước sự mạnh mẽ và bá đạo của cô, chỉ biết lùi bước và thỏa hiệp. Nhưng không ít lần, anh lại được cô chữa trị và khẳng định bản thân.
Vết thương trên đùi anh đang dần hồi phục nhờ vào quá trình tập luyện, vết thương trong lòng cũng đang được Du Thanh Chi từng chút một chữa lành.
"Cảm ơn." Kiều Yến Hi nói.
Du Thanh Chi chợt nhớ ra điều gì đó, "Đúng rồi, mặc dù tôi so sánh anh với thiên nga, nhưng đừng có coi tôi như một con cóc đó nhé."
Kiều Yến Hi cảm thấy buồn cười, "Yên tâm, tôi không nghĩ vậy đâu."
"Ừm, vậy thì tốt. Cũng đừng suốt ngày coi tôi như một con ngỗng, cảm ơn."
Khóe môi Kiều Yến Hi nở nụ cười sâu hơn...
-------
Đến khuya, Kiều Yến Hi vẫn không tài nào chợp mắt. Sau khi nhận được tin nhắn từ Colton, anh vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề: Làm thế nào để vừa thực hiện lời hứa với Du Thanh Chi và vừa theo đuổi giấc mơ khởi nghiệp của mình?
Anh am hiểu về công nghệ trí tuệ nhân tạo, trong khi Colton lại học chuyên ngành kỹ thuật phần mềm và có khả năng lập trình. Nếu hai người có thể hợp tác trong việc khởi nghiệp, khả năng thành công sẽ rất cao. Anh thật sự không biết tìm đâu ra một người bạn đồng hành nào tốt như Colton nếu bỏ lỡ cơ hội này.
Đây chính là cơ hội quan trọng nhất trong đời anh.
Du Thanh Chi đang ngủ say bên cạnh anh, hô hấp đều đều. Dù Kiều Yến Hi không ngủ, anh cũng không lăn qua lăn lại mà chỉ giữ nguyên một tư thế.
Qua một khoảng thời gian dài, anh cầm điện thoại di động bên cạnh tủ đầu giường lên, màn hình tối om. Anh mở ứng dụng WhatsApp, hôm nay Colton đã hàn huyên với anh về việc khởi nghiệp. Tin nhắn cuối cùng mà anh gửi là: "Để tôi suy nghĩ thêm một chút."
Colton mạnh mẽ bày tỏ ý nguyện của mình: "Cậu là một nhà nghiên cứu trí tuệ nhân tạo vô cùng xuất sắc, chúng ta lại có cùng chí hướng. Nếu hợp tác, chắc chắn sẽ tạo ra một điều rất tuyệt vời. Vì thế, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi rất hi vọng cậu có thể đặt chuyện này làm ưu tiên để suy nghĩ. Jonny, tôi rất mong được cùng cậu thực hiện giấc mơ của mình."
Kiều Yến Hi nhìn vào khung chat và trả lời: "Colton, buổi sáng tốt lành, tôi cũng rất mong được hợp tác với cậu. Tuy nhiên, ở trong nước vẫn còn một số việc cần tôi hoàn thành, tôi hy vọng chúng ta có thể làm việc từ xa trong thời gian tới. Nếu cần thiết, tôi có thể đến Mỹ và ở lại một thời gian."
Colton nhanh chóng phản hồi: "Jonny, đó là một tin tuyệt vời! Chúng ta hoàn toàn có thể làm việc từ xa. Cậu biết đấy, hiện tại video call cũng giống như chúng ta đang trò chuyện trực tiếp vậy, tôi rất vui khi đồng ý với điều này."