Trên môi cảm nhận được sự mềm mại, cô như dẫn anh vào một không gian khác khiến cho huyết dịnh toàn thân anh đều không khỏi sôi sục.
Nụ hôn của Du Thanh Chi có phần trúc trắc, sau mười mấy giây, anh mới vô thức đáp lại...
Hương vị của rượu lan tỏa trên đầu lưỡi. Đây là lần đầu tiên Kiều Yến Hi có một sự tiếp xúc thân mật như vậy với người khác, không có chút khoảng cách nào, cả hai đều xâm lấn vào không gian của nhau.
Nụ hôn này vô cùng kéo dài. Đến khi tách ra, Du Thanh Chi không thể kiềm chế sự bất đắc dĩ của mình, cô nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, "Kiều Yến Hi, sao anh lại ngọt như vậy?"
Kiều Yến Hi nuốt nước bọt, mặc dù anh không uống rượu nhưng lại cảm thấy như mình đang say.
Du Thanh Chi tựa vào ngực anh, mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh. Có lẽ là nhờ vào cái ôm ấm áp của anh khiến cô cảm thấy an toàn, "Kiều Yến Hi, đầu tôi đau quá."
Kiều Yến Hi nhìn cô một chút, "Đi lên giường nằm đi."
"Ừm."
Du Thanh Chi buông anh ra, quay người đi về phía giường. Cô nằm ngang trên giường, sau đó vỗ vỗ bên cạnh, "Đến đây giúp tôi."
Kiều Yến Hi từ từ ngồi xuống, nhặt cây gậy trên đất rồi tiến lại bên giường. Anh cởi giày cao gót, đặt hai chân cô lên giường.
"Tôi cảm giác hình như tôi còn chưa tắm."
Cô say như vậy, nếu mà tắm thì sẽ dễ bị ngã, Kiều Yến Hi nói: "Ngày mai tỉnh lại thì tắm."
"Nhưng anh có chê tôi không?"
"Sẽ không."
Kiều Yến Hi vừa định kéo chăn đắp cho cô thì Du Thanh Chi đã dùng chân đá chăn ra, "Nóng quá, không muốn đắp."
Khi cô đá chân, chiếc váy ngắn bị kéo lên đến bắp đùi, lộ ra hai đùi trắng nõn. Anh cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng quay đi chỗ khác.
Cảnh tượng này vừa lúc bị Du Thanh Chi nhìn thấy. Dù đầu của cô đang đau như muốn nứt ra nhưng vẫn muốn trêu chọc anh, "Kiều Yến Hi, anh thẹn thùng à?"
"Không có."
Kiều Yến Hi định đứng lên, Du Thanh Chi ngồi dậy, kéo lấy vạt áo ngủ của anh, "Nếu không có, vậy sao anh không dám nhìn tôi?"
Mặt Kiều Yến Hi áp vào gò má của cô, "Không phải cô nói là mình đau đầu sao? Nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Du Thanh Chi buông lỏng vạt áo ra, gác một chân lên đùi anh rồi nói, "Nếu đầu tôi đau, có phải anh nên giúp tôi xoa bóp một chút hay không?"
Kiều Yến Hi liếc nhìn chân cô đang đặt trên đùi mình, trong lòng có chút bối rối nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn người phụ nữ nào đó, "Cô nằm xuống đi, tôi sẽ giúp cô xoa bóp."
"Ừm."
Du Thanh Chi lại nằm xuống, Kiều Yến Hi nhẹ nhàng lấy chân cô ra, vô tình khiến chiếc váy của cô bị kéo lên. Anh hơi dịch chuyển về phía đầu giường, giơ hai tay lên để cô có thể tựa vào.
Trong khi anh xoa bóp, Du Thanh Chi chỉ biết ngước lên nhìn anh với đôi mắt tròn xoe.
Ánh mắt của Kiều Yến Hi có chút lúng túng, ấy vậy mà Du Thanh Chi dường như rất hài lòng. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng sự chăm sóc của anh.
Chẳng bao lâu sau, Du Thanh Chi đã thϊếp đi.
Kiều Yến Hi nhẹ nhàng đắp mền cho cô. Một lát sau, dì Thu mang bát canh giải rượu đến, thấy Du Thanh Chi đã ngủ say, dì cũng không nỡ làm phiền mà gọi cô dậy uống canh.
Kiều Yến Hi lặng lẽ vòng qua cuối giường, nằm xuống ở một bên khác và tắt đèn.
Có lẽ cũng đã quá giờ ngủ bình thường của mình nên hiện tại anh không thể vào giấc. Cảm giác mềm mại trên môi vẫn còn vương vấn, xúc cảm khi cô gác chân lên người anh cũng vẫn còn, tất cả đều khiến anh không thể không suy nghĩ.
Lúc anh quyết định đồng ý với Du Thanh Chi về việc kết hôn này, trong lòng anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chấp nhận mọi thứ.
Anh nghĩ rằng có thể sẽ có chút phản kháng.
Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, anh nhận ra rằng mình dường như không cảm thấy sự kháng cự nào từ sâu thẳm trong lòng.
-------
Sáng hôm sau, Du Thanh Chi tỉnh dậy trong cơn đau đầu. Cho đến khi cô từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt nam nhân gần kề, những ký ức tối qua lại ùa về.
Nụ hôn triền miên làm cho người phải mặt đỏ tim đập, hương vị ngọt ngào giữa răng môi cùng với cảm giác mềm mại, tất cả đều khiến cô muốn ngừng nhưng không được.
Cô nhẹ nhàng đưa tay lướt qua môi anh. Hình dáng của nó thật đẹp... Cô không cầm lòng được mà hơi nghiêng người về phía anh. Lúc này, Kiều Yến Hi đã mở mắt và đang nhìn cô.
Du Thanh Chi không có ý định dừng lại kế hoạch của mình mặc dù đã bị anh phát hiện, nụ hôn của cô không hề bị cản trở mà rơi xuống môi Kiều Yến Hi.
Kiều Yến Hi cứ thế thẳng tắp nhìn cô, thật lâu sau cũng không biết phải phản ứng ra sao.
Du Thanh Chi nhìn bộ dạng luống cuống của anh, "Tôi cảm thấy như mình đang bắt nạt thiếu niên nhà lành."
Kiều Yến Hi đỏ mặt, vẫn tỏ ra bối rối, "Đầu cô còn đau không?"
"Đau, rất đau." Du Thanh Chi lại nằm xuống, "Kiều Yến Hi, anh có thể giúp tôi ấn ấn không?"
Kiều Yến Hi chống cơ thể ngồi dậy, tiếp tục xoa bóp cho cô.
Du Thanh Chi nhắm mắt lại, "Kiều Yến Hi, mèo con của anh cần phải tiêm vắc xin, một lát nữa chúng ta sẽ ăn sáng rồi đi."
"Ừm."
"Còn một chuyện nữa, mùa hè sắp đến rồi, tôi không có quần áo để mặc, anh có thể cùng tôi đi mua sắm không?"
Kiều Yến Hi nói: "Tôi đi lại không tiện, đi cùng chỉ làm mất thời gian của cô thôi."
"Không sao đâu, tôi chỉ vào một cửa hàng mua sắm thôi, anh không cần phải theo tôi đi dạo khắp nơi."
"Ừm."
Hôm nay là thứ bảy, Du Thanh Chi vừa ăn sáng xong liền dẫn Kiều Yến Hi và Kiều Nhạc Nhạc ra ngoài.
Mặc dù Kiều Yến Hi đã có thể sử dụng gậy để di chuyển nhưng đi lại vẫn chậm chạp. Do đó, để tiện lợi hơn, cô vẫn cho anh sử dụng xe lăn điện.
Cuối tháng tư, mùa hè ở Nam Thành sắp đến, thời tiết bắt đầu trở nên oi ả.
Đầu tiên họ cùng nhau đến bệnh viện thú cưng để tiêm vắc xin cho Kiều Nhạc Nhạc, sau đó xe đưa họ đến cửa hàng quần áo mà Du Thanh Chi thường ghé qua.
Cửa hàng này là một thương hiệu nhỏ và sang trọng có nguồn gốc từ Pháp, ở trong nước không có nhiều chi nhánh. Tuy nhiên, thiết kế trong cửa hàng rất hợp với gu thẩm mỹ của Du Thanh Chi, vì vậy cô rất thích đến đây để xem đồ.
Nhân viên trong cửa hàng cũng rất quen thuộc với cô, khi thấy Du Thanh Chi bước vào, họ nhiệt tình chào đón: "Du tiểu thư, đã lâu không gặp! Trong cửa hàng chúng tôi vừa mới về một số mẫu trang phục hè, cô có muốn xem qua không?"
"Được, hãy mang ra cho tôi xem một chút."