"Khát nước, không được à?"
"Được chứ, sao lại không?"
"Vậy thì số hai cũng phải bị phạt!"
Sở Minh Húc vừa khó chịu vừa cầm ly rượu trong tay, nghe thấy có người muốn phạt số hai, hắn liền lấy thêm một ly khác lên, "Tôi khát nước, uống một ly không đủ, lần này tôi sẽ thay cậu ấy uống."
Người bên cạnh lập tức ngăn lại, "Cậu như vậy là phạm vi đó Húc ca!"
Sở Minh Húc đáp, "Hôm nay là sinh nhật của tôi, ý của tôi là lớn nhất, tôi có quyền quyết định!"
Du Thanh Chi không đồng ý, "Cậu thay tớ uống như vậy là không hợp lý, để tự tớ uống đi."
Nói xong, cô giật lấy ly rượu từ tay Sở Minh Húc và uống một hơi.
Trương Hàng cười hề hề, nhìn Sở Minh Húc rồi lại nhìn Du Thanh Chi, "Tôi nói chứ hai người quen nhau hai mươi năm rồi mà một trò đùa cũng không dám chơi, không phải là có điều gì mờ ám đấy chứ?"
Du Thanh Chi đặt ly xuống, nheo mắt lại cười cười, "Quên không nói với các cậu, hiện tại tôi là người đã kết hôn, cảm ơn."
Mọi người trên bàn đều ngạc nhiên, "Không thể nào, kết hôn lúc nào chứ?"
"Không lâu trước đây."
"Chú rể là ai vậy?"
"Bí mật."
Mọi người tiếp tục vui đùa, Sở Gia Oánh tiến lại gần hỏi: "Thật hay giả vậy?"
"Em đang nói về chuyện kết hôn à?"
"Phải."
"Đương nhiên là thật."
Sở Gia Oánh vô cùng bất ngờ: "Chị thật sự cũng quá không có suy nghĩ. Chúng ta mặc dù không phải chị em họ hàng gì nhưng còn thân hơn cả chị em ruột nữa, sao chị không nói với em?"
"Thiểm hôn (*), hiện tại chỉ có gia đình chị biết thôi."
(*): Hôn nhân chớp nhoáng.
"Thần bí như vậy sao?" Sở Gia Oánh nháy mắt, "Em có thể gặp chồng chị không?"
"Chờ sau này rồi sẽ thấy."
Tiệc sinh nhật dần kết thúc, mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật và cắt bánh gato. Sở Minh Húc với mấy người bạn bắt đầu nghịch ngợm, bôi bánh gato lên mặt nhau.
Khoảng mười giờ, Du Thanh Chi quyết định ra về.
Sở Minh Húc nhìn gò má hồng nhuận của cô, đoán rằng cô đã có chút say. Tửu lượng của Du Thanh Chi đến đâu, hắn biết rõ nhất.
Hắn dùng khăn ăn lau sạch sẽ bơ trên mặt rồi nói: "Tớ đưa cậu về."
"Không cần, vệ sĩ đang chờ tớ."
Sở Minh Húc đáp: "Vậy tớ đưa cậu xuống lầu."
"Đi thôi."
Khi vào thang máy, Sở Minh Húc cho hai tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn cô, "Kiều Yến Hi đối xử với cậu có tốt không?"
"Rất tốt."
Sở Minh Húc nở nụ cười khinh thường, "Nói cũng đúng, hắn hiện tại được cậu bao nuôi cơm nước lẫn chỗ ở, làm sao dám đối xử tệ với cậu chứ."
Du Thanh Chi đáp: "Nếu như cậu dám nói câu đó trước mặt anh ấy, tớ sẽ đánh cậu."
"Hừ, lời thật cũng không thể nói sao?"
"Đó không phải là lời thật. Gần đây anh ấy đã giúp tớ giải quyết một vấn đề về sản phẩm của tập đoàn, Kiều Yến Hi là người có thực lực."
"Được rồi, cậu nói gì thì chính là cái đó."
Cửa thang máy mở ra, Du Thanh Chi bước ra, đứng trước cổng chờ vệ sĩ đến đón.
Cô quay đầu lại nhìn Sở Minh Húc, "Cậu là chủ tiệc, đi lâu như vậy không tốt, mau trở về đi."
"Được."
---------
Lúc lên xe, Du Thanh Chi ngồi dựa vào ghế, đầu óc có chút mơ màng.
Vừa rồi là cô uống rượu vang đỏ, cảm giác say bây giờ mới bắt đầu ập đến.
Khi về đến nhà, vệ sĩ gọi điện cho dì Thu. Dì ra cổng đón Du Thanh Chi, ngửi thấy mùi rượu trên người cô thì hỏi: "Ôi, có phải uống say rồi không?"
Du Thanh Chi xoa xoa huyệt thái dương, "Chưa say, chỉ hơi choáng thôi ạ."
Dì Thu đỡ cô, "Vào trong nhà nhanh đi, tôi sẽ nấu canh giải rượu cho cô."
"Không cần đâu dì, tôi không say, chỉ là buồn ngủ, muốn đi ngủ."
Khi Du Thanh Chi bước vào phòng khách, Kiều Yến Hi cũng vừa từ trong phòng đi ra. Anh đang đọc sách bên trong thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền biết cô đã về.
Dì Thu đỡ Du Thanh Chi ngồi xuống ghế sofa, thấy Kiều Yến Hi, bà nói: "Kiều tiên sinh, tôi đi nấu canh giải rượu cho Thanh Chi, cậu trông chừng cô ấy nhé."
Du Thanh Chi ngồi dựa lưng trên ghế sofa, khẽ mở mí mắt nhìn Kiều Yến Hi, khóe môi cô nhếch lên, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, "Kiều Yến Hi, lại đây, ngồi bên này."
Kiều Yến Hi chống gậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô. Ngửi thấy mùi rượu khá nồng từ người cô gái nọ, anh hỏi: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
"Không tính là nhiều đâu, chỉ ba bốn ly thôi." Du Thanh Chi đáp: "Tửu lượng của tôi cũng không tệ, chưa say đâu."
Kiều Yến Hi nhìn thấy gương mặt cô đỏ bừng, thường thì người say hay nói mình không say. Du Thanh Chi tựa đầu vào vai anh, "Buồn ngủ quá, rất muốn ngủ."
"Đi lên giường ngủ."
"Được." Du Thanh Chi đứng dậy, "Đi lên giường ngủ."
Cô vẫn còn mang giày cao gót nên khi đứng lên, cơ thể hơi mất thăng bằng, Kiều Yến Hi vội vàng đứng dậy đỡ cô. Tuy nhiên, do chân phải của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lúc Du Thanh Chi dựa vào người anh, cả hai đều có phần lung lay sắp ngã. Anh nhanh chóng với tay lấy cây gậy bên cạnh, một tay bám vào gậy, tay còn lại ôm lấy cô.
Du Thanh Chi khẽ cười, "Không lẽ anh định đỡ tôi sao?"
Kiều Yến Hi đáp: "Vậy cô có thể tự đi không?"
"Đương nhiên có thể rồi." Du Thanh Chi hơi ngẩng mặt lên, "Chỉ là, nếu anh đỡ tôi thì cũng tốt."
Kiều Yến Hi khẽ mím môi, vừa đỡ cô vừa chống gậy đi về phía phòng. Vất vả lắm mới vào được bên trong thì đột nhiên Du Thanh Chi lại bất ngờ lao vào lòng Kiều Yến Hi khiến anh phải lùi lại một bước nhỏ, lưng va vào cánh cửa phía sau.
Du Thanh Chi áp sát vào anh, hai tay vòng qua cổ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Gò má cô ửng hồng như hai đóa hoa vừa hé nở, trong ánh mắt ẩn chứa một dòng nước trong veo, "Rốt cuộc anh còn muốn để tôi chờ đợi bao lâu nữa?"
Kiều Yến Hi nhìn cô từ khoảng cách gần, hơi thở của Du Thanh Chi phả vào mặt anh, mang theo mùi rượu. "Cô nói gì vậy?"
"Ý của tôi là, khi nào thì anh mới cho phép tôi có được anh?"
Tai Kiều Yến Hi bỗng chốc đỏ bừng, trái tim anh đập nhanh hơn, đến mức không thể kiểm soát.
Du Thanh Chi nhìn đôi mắt đen láy của đối phương, cô hơi nhón chân lên, hôn lên môi anh.
Đó không phải chỉ là một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, mà chính là nụ hôn mang theo một tia xâm lược bá đạo. Cô không có nhiều kinh nghiệm, tất cả đều chỉ dựa theo bản năng của mình, chạm đến môi anh.
Cây gậy trong tay Kiều Yến Hi rơi xuống đất. Trong khoảnh khắc đó, tâm trí anh bỗng trở nên trống rỗng.