Tiền Ngải Hân lại hỏi: "Vậy còn anh, cuộc sống của anh vẫn tốt chứ?"
Kiều Yến Hi nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô khi hỏi câu này có chút hả hê.
Tiền Ngải Hân nhìn vào chiếc xe lăn của anh, "Trời ơi, chân anh bị sao thế này? Thật là đáng thương! Nhà thì đã phá sản, giờ lại tàn phế, vậy sau này anh sẽ sống ra sao? Liệu có thể duy trì sinh hoạt bình thường được hay không?"
Kiều Yến Hi siết chặt nắm đấm, trên mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng, "Cuộc sống của tôi không liên quan gì đến cô."
Tiền Ngải Hân bật cười, "Đương nhiên là không có liên quan rồi, tôi còn đang cảm thấy rất may mắn đây này. May mắn vì trước đây không có kết thông gia với nhà anh, nếu không bây giờ nhà anh nghèo túng như vậy, tôi chắc chắn sẽ sống rất khổ sở."
Đột nhiên, một ly nước từ trên đầu Tiền Ngải Hân đổ xuống làm cô ta hét lớn một tiếng, đứng dậy định nổi giận nhưng khi nhìn thấy người đứng đằng sau là Du Thanh Chi, cơn giận của cô ta liền bị nghẹn lại nơi l*иg ngực, "Tại sao cô lại đổ nước lên người tôi?"
Du Thanh Chi đặt ly xuống, giọng điệu bình tĩnh, "Cô không biết mình đang ngồi chỗ của tôi sao?"
"Tôi..." Tiền Ngải Hân cắn răng, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Tôi không biết đây là chỗ của cô."
Tất cả mọi người trong phòng ăn đều quay qua nhìn về phía bên này, dường như đang muốn xem náo nhiệt. Người phục vụ vội vàng tiến đến hỏi: "Xin hỏi, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Du Thanh Chi lịch sự đáp: "Không có gì đâu, anh cứ đi làm việc của mình đi."
Người phục vụ gật đầu, "Nếu có việc gì thì hãy gọi tôi."
Du Thanh Chi không muốn đem chuyện này làm ầm ĩ quá lên, cô nhìn về phía Tiền Ngải Hân và nói: "Dù hiện tại anh ấy có nghèo túng đi chăng nữa thì cô cũng không xứng với tới đâu."
Tiền Ngải Hân tức giận đến đỏ mắt, muốn bùng nổ nhưng chỉ có thể kiềm chế. Nếu không phải vì tập đoàn Thế Hoành là khách hàng lớn của gia đình mình, cô ta chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn trước Du Thanh Chi.
Du Thanh Chi không quan tâm đến người con gái thích ra vẻ nào đó, cô tiến đến đẩy Kiều Yến Hi rời khỏi phòng ăn.
Sau khi bước vào thang máy, Du Thanh Chi nói: "Trời còn sớm, chúng ta đi ngắm hoa gió Suzuki một chút nhé."
Kiều Yến Hi nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trên gương thang máy, "Được."
Đầu kia của con đường nhỏ trồng đầy hoa gió Suzuki nằm ngay trước phòng ăn, chỉ cần bước ra từ cửa chính là thấy ngay.
Du Thanh Chi đẩy Kiều Yến Hi đi vào khu vực đầy hoa gió, thỉnh thoảng có vài cánh hoa rơi xuống.
Cánh hoa của nó rất nặng, khi rơi xuống sẽ phát ra âm thanh khá nhẹ nhàng.
"Kiều Yến Hi, đừng để trong lòng mấy lời vừa rồi của Tiền Ngải Hân."
Kiều Yến Hi trả lời: "Sẽ không."
"Vậy thì tốt." Du Thanh Chi dừng lại, quay người đối diện với Kiều Yến Hi, hơi khuỵu xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, "Người khác hiện tại nhìn anh như thế nào không quan trọng, đó chỉ là thành kiến của họ. Anh rất ưu tú, sự ưu tú ấy không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài hay gia thế mà còn ở nội tâm và kiến thức của anh. Những điều đó không thể bị những rào cản bên ngoài chi phối."
Những lời của Du Thanh Chi như dòng nước ấm chảy vào trái tim anh, khiến anh từ trạng thái sa sút trở nên phấn chấn. Anh mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Du Thanh Chi đứng thẳng, giọng nói có phần kiên quyết: "Còn nữa, nếu lần sau gặp phải Tiền Ngải Hân, anh hãy để tôi xử lý cô ta. Có việc gì tôi sẽ chống lưng cho anh."
Kiều Yến Hi cảm thấy hành động của Du Thanh Chi vừa rồi có thể khiến người khác ghi hận. Mặc dù Tiền Ngải Hân không dám đối đầu với cô ngay lúc này, ai biết được trong tương lai gần nào đó cô ta có tìm cách trả thù hay không cơ chứ? "Thật ra cô không cần phải vì chuyện này mà kết thù với cô ta."
Du Thanh Chi tỏ ra khinh thường, "Anh nghĩ tôi còn có thể nhân từ với cô ta sao? Hành động hôm nay của cô ta đã khiến tôi ghi tạc mối thù này."
"Vì cái gì?"
"Anh có biết tôi đã dùng toàn bộ sức lực để kéo "Kiều Yến Hi" ra khỏi vực sâu hay không? Hiện tại nhìn xem cô ta vừa làm điều tốt đẹp gì? Tôi đã cố gắng hết sức vậy mà cô ta lại kéo anh xuống vực một lần nữa, suýt chút thì đã uổng hết công sức của tôi."
Khuôn mặt Kiều Yến Hi có chút biến đổi, cô tức giận như vậy, sẵn sàng gây thù với Tiền Ngải Hân chỉ vì chuyện này sao?
Lúc này, một đóa hoa gió Suzuki rơi xuống, rơi ngay giữa bọn họ.
Du Thanh Chi ngẩng đầu lên nhìn vào cành cây nặng trĩu hoa, cô nhón chân để hái một đóa, nhưng lại không thể với tới.
Lúc ở bên cửa sổ phòng ăn nhìn sơ qua thì thấy hoa này trồng có vẻ thấp, ấy thế mà cho dù cô có cố gắng nhón chân cách mấy cũng không thể chạm tới.
Chân trái Kiều Yến Hi đang đặt trên bàn để chân của xe lăn bỗng nhiên rơi xuống, hai tay anh chống vào lan can, đứng thẳng dậy.
Khi đứng lên, Kiều Yến Hi cao hơn Du Thanh Chi nửa cái đầu. Anh duỗi tay ra, rất dễ dàng bắt được một nhánh cây.
"Bộp" một tiếng, nhánh cây đầy hoa đã rời khỏi thân cây trước mặt Du Thanh Chi.
Du Thanh Chi nhìn người nào đó đang đưa cho mình một nhành hoa, ánh mắt không khỏi lấp lánh ý cười. Cô vui vẻ nhận lấy, cầm trên tay và quan sát kỹ lưỡng, sau đó lại đưa lên mũi ngửi thử, "Chắc tôi phải suy nghĩ về việc trồng một vườn hoa gió Suzuki trong sân quá, ngày mai sẽ nhờ bác Đông mua giùm một cây giống."
"Ừm."
"Còn bây giờ chúng ta đi xem Tây phủ hải đường ở hậu viện một chút nhé?"
"Được."
-------
Hai cây Tây phủ hải đường trong hậu viện đã nở hoa được một tuần, bình thường vì mải mê bận rộn với công việc, Du Thanh Chi không có thời gian và tâm trí để ngắm hoa. Riêng hôm nay, khó khăn lắm mới có được chút thời gian rảnh, cô pha một ấm trà hoa nhài, chuẩn bị một ít trái cây và hạt khô rồi đặt một chiếc bàn nhỏ dưới gốc cây hải đường, quyết tâm phải thưởng thức vẻ đẹp của hoa.
Du Thanh Chi ngồi thoải mái trên ghế, lưng tựa vào thành ghế, bày ra tư thế thanh thản. Cô vừa ngửa đầu ngắm nhìn những bông hoa trên cây, vừa nâng tách trà hoa nhài lên và nhâm nhi.
Bên cạnh cô, Kiều Yến Hi ngồi yên trên xe lăn, tay cầm tách trà hoa nhài mà Du Thanh Chi vừa pha. Khi anh định uống, một cánh hoa bất ngờ rơi vào tách.