Đầu trọc cười lạnh một tiếng, "Đại tiểu thư, họ không có tiền trả, chẳng lẽ cô muốn thay bọn họ trả?"
"Không nhất định phải là tôi trả, nhưng nếu là vấn đề tiền, cứ tìm tôi." Du Thanh Chi quay lại nhìn vệ sĩ sau lưng nói: "Đưa danh thϊếp cho bọn họ."
Vệ sĩ lấy danh thϊếp của cô, đưa cho tên đầu trọc. Du Thanh Chi lại nói: "Số điện thoại của tôi ở trên đó."
Người đàn ông kia cầm lấy, nhìn nhìn mấy lần, "Được, với sự đảm bảo của đại tiểu thư Tập đoàn Thế Hoành, chúng tôi rất yên tâm."
Du Thanh Chi nói tiếp: "Vậy xin mời các người rời khỏi đây ngay lập tức."
"Được thôi, chúng tôi sẽ chờ tin tức của đại tiểu thư."
Nhóm người đòi nợ lên xe rời đi, tầm mắt của Du Thanh Chi lại rơi xuống trên người Kiều Yến Hi. Anh thử cử động đùi phải, khớp xương những tưởng chỉ bị gãy nhẹ bỗng nhiên nhức nhối, khiến anh đau đến mức sắc mặt trắng xanh.
Du Thanh Chi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt anh, giọng nói so với vừa rồi cũng ôn hòa hơn một chút, "Xe cứu thương sắp đến rồi, anh đừng cử động, sẽ gây thêm tổn thương."
Kiều Yến Hi nhìn lên, đôi môt nhợt nhạt khẽ nói: "Cảm ơn."
------------
"Tôi có thể giúp cha anh trả năm ngàn vạn, nhưng anh nhất định phải kết hôn với tôi."
Thời điểm bị đẩy lên bàn phẫu thuật gây tê, Kiều Yến Hi nằm trong trạng thái mê ly. Anh hồi tưởng lại hai mươi bốn năm qua của mình, mọi thứ đều suôn sẻ tốt đẹp. Anh có một cuộc sống thuận lợi, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có, ngoại hình xuất sắc và thành tích học tập tốt. Năm trước anh đã tốt nghiệp đại học tại Berkeley, sau đó lại tiếp tục học tại đại học Stanford để nghiên cứu và đào tạo chuyên sâu.
Tương lai của anh vốn dĩ phải tươi sáng, tiền đồ rộng mở.
Cho đến cuối tháng sáu năm ngoái, công ty của gia đình đã nợ nần đến mức không thể kiểm soát, cha anh đã vay một khoản tiền lớn dưới danh nghĩa cá nhân để cứu công ty. Tuy nhiên, khi công ty đang dựa vào khoản tiền đó để duy trì hoạt động, khách hàng lớn nhất bất ngờ tuyên bố phá sản khiến công ty rơi vào tình trạng nợ nần chồng chất. Cuối cùng, công ty không thể tiếp tục kinh doanh và buộc phải tuyên bố phá sản.
Cha anh cũng không thể trả nợ cá nhân. Ông sống trong buồn bã và áp lực, cuối cùng quyết định kết thúc cuộc đời vào đêm giao thừa.
Vận mệnh của Kiều Yến Hi cũng bị thay đổi bởi sự việc đó. Chỉ sau nửa tháng, anh ta giống như một cái xác không hồn, phải đối diện với tang sự của cha và sự phá sản của công ty.
Mà hiện tại, anh lại đang nằm trên bàn giải phẫu, thần trí vẫn còn chút tỉnh táo, nhìn thấy các bác sĩ đang bận rộn trong phòng.
Anh bị gây tê, nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác đau đớn từ chân mình bị dao rạch.
Lúc này, anh không chỉ cảm thấy tê lạnh trên cơ thể mà còn cảm thấy tim mình đang đau nhói.
Về tương lai, anh cảm thấy một sự mơ hồ, thậm chí còn không biết liệu mình có thể giữ được chân của mình hay không.
Anh có thể sẽ trở thành một người tàn tật, không thể làm được gì nữa.
Cuộc đời của anh dường như đã mất.
Anh rơi vào trong tuyệt vọng.
Anh thậm chí bắt đầu hiểu được tại sao cha mình muốn nhảy xuống.
Anh muốn tiếp tục ngủ, mãi mãi không cần tỉnh dậy.
Trước mắt rơi vào một vùng tăm tối, anh ngủ thϊếp đi.
--------------
"Anh ơi!"
Nghe thấy giọng của một cô bé, anh từ từ mở mắt, tỉnh lại. Nhìn thấy Chung Ái Cầm và Kiều Dĩ Hinh đứng bên cạnh, anh nhìn quanh bốn phía và nhận ra rằng mình đã được chuyển đến phòng bệnh.
Cuộc phẫu thuật kết thúc.
Chân của anh bị cố định bằng thạch cao, đồng thời cũng bị treo trên kệ. Anh thử cố gắng nhúc nhích, nhưng một chút sức lực để cử động cũng không có.
Chung Ái Cầm nói: "Đừng nhúc nhích. Chân của con đang băng thạch cao, bác sĩ cũng đã nói không nên vận động."
Kiều Yến Hi từ bỏ việc cử động, Kiều Dĩ Hinh đưa ly nước đến bên miệng anh, "Anh, môi anh khô quá, uống chút nước đi."
Kiều Yến Hi nhấp một ngụm nước. Ánh nắng ban mai từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, cho thấy rằng bây giờ là buổi sáng hôm sau.
Chung Ái Cầm và Kiều Dĩ Hinh vẫn mặc quần áo của ngày hôm trước, hai người họ vẫn luôn canh giữ ở bệnh viện.
Chung Ái Cầm nắm tay Kiều Yến Hi, đôi mắt ầng ậng nước, "Yến Hi, cha con đã rời bỏ chúng ta, vì thế con ngàn lần vạn lần cũng không được xảy ra chuyện, nếu không mẹ và Dĩ Hinh thật sự không biết sống như thế nào."
Kiều Yến Hi nhìn thoáng qua Chung Ái Cầm, đôi mắt của bà đã sưng lên. Lúc ở trên bàn giải phẫu, thời điểm anh ý thức được rằng có thể mình sẽ trở thành một người tàn tật, anh đã ước rằng mình vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Nhưng khi mở mắt ra thấy mẹ và em gái, anh dường như đã có động lực để sống tiếp, "Mẹ, con không sao."
"Ừm." Chung Ái Cầm nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua... Con và đại tiểu thư Tập đoàn Thế Hoành có quen biết nhau sao?"
Kiều Yến Hi trầm mặc một lúc, "Trước kia là bạn học."
Kiều Dĩ Hinh nghe vậy lại nói: "Chị ấy đối với anh cực kỳ tốt nha. Hôm qua thì sắp xếp bác sĩ chỉnh hình hàng đầu để phẫu thuật cho anh, sau đó còn cho anh một phòng VIP để dưỡng thương nữa."
Kiều Yến Hi cũng không thể hiểu được vì sao Du Thanh Chi lại làm như thế. Mối quan hệ của họ cùng lắm chỉ là bạn bè học cùng trường trung học, thậm chí họ còn không chung lớp, càng không tiếp xúc nhiều với nhau. Huống chi sau khi tốt nghiệp trung học, anh liền ra nước ngoài, hai người cũng chưa từng gặp lại. Ngoại trừ việc cô là người từng theo đuổi anh, anh không nghĩ rằng có điều gì khác giữa họ ngoại trừ mối quan hệ bạn bè.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Kiều Dĩ Hinh ra mở cửa. Trông thấy Du Thanh Chi - người mà cô có ấn tượng khá tốt đang đứng bên ngoài nên lễ phép gọi một tiếng, "Du tiểu thư."
Du Thanh Chi mỉm cười rồi bước vào phòng, nhìn thoáng qua đùi phải của Kiều Yến Hi đang bị treo lên kệ. Vừa rồi cô đã gặp bác sĩ để hỏi thăm tình hình, xương bị gãy khá nghiêm trọng, nhưng cũng may là đã phẫu thuật kịp thời. Nếu sau này được điều trị đúng cách thì vẫn có thể sẽ hồi phục, chẳng qua là có khỏe mạnh giống như trước kia hay không thì không dám xác định.