Du Thanh Chi rất nghiêm túc, khuôn mặt của cô gần anh trong gang tấc. Kiều Yến Hi cảm nhận được bàn tay cô đang đặt lên cằm mình, tay cô khá lạnh kết hợp với dao cạo râu điện lướt qua vùng da nhạy cảm khiến anh có chút ngứa ngáy. Cô không dám ấn mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng lướt qua.
Chỗ râu cằm không dài và cũng không dày nên sau khi dao cạo lướt ngang qua, những sợi râu ngắn ngủn đó liền biến mất.
Kiều Yến Hi muốn dời đi tầm mắt nhưng cô lại đang áp sát quá gần, anh không thể làm được. Cuối cùng anh quyết định nhắm mắt lại.
Du Thanh Chi cảm thấy bộ dạng này của anh có chút buồn cười, như thể đã chuẩn bị xong việc mặc người chém gϊếŧ.
Anh như vậy làm cô sinh ra một loại xúc động mãnh liệt mang tên "bắt nạt anh".
Cô tiếp tục dùng dao cạo râu lướt qua cằm cho đến khi không thấy được màu đen của râu, sau đó dùng ngón cái vuốt ve khiến nó trở nên bóng loáng, "Tại sao anh lại nhắm mắt?"
Kiều Yến Hi không trả lời mà chỉ hỏi: "Xong rồi sao?"
Du Thanh Chi không có ý định bỏ qua chủ đề này, "Có phải tôi lớn lên quá xấu hay không? Anh nhìn cũng không muốn nhìn tôi."
Kiều Yến Hi mở mắt nhìn cô, "Không phải."
Du Thanh Chi khẽ mỉm cười rồi tiến lại gần hơn một chút, "Vậy... Theo anh thì tôi có đẹp không?"
Kiều Yến Hi nghiêng mặt đi, chỉ nhấp nhẹ môi mà không nói gì.
Du Thanh Chi nhìn vào cằm anh, rõ ràng nhận ra sự do dự, "Cho nên anh đây là cảm thấy tôi khó coi?"
"Không có."
"Thế anh nói tôi nghe xem, tôi dễ nhìn hay là khó coi?"
Kiều Yến Hi cảm thấy nếu anh không trả lời, Du Thanh Chi sẽ không chịu buông tha. Cuối cùng, anh rất không thật lòng mà nói hai chữ: "Dễ nhìn."
Khóe môi của Du Thanh Chi khẽ cong lên, đưa tay chạm vào mặt anh, "Nếu tôi dễ nhìn thì chẳng bao lâu nữa anh sẽ có một người vợ đẹp mắt như vậy, không lẽ anh không nên vui vẻ hơn một chút hay sao?"
Tai Kiều Yến Hi hơi ửng hồng. Anh cụp mắt, vẫn từ chối nhìn cô.
Du Thanh Chi bỗng nhiên nói: "Kiều Yến Hi, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?"
Môi Kiều Yến Hi hơi động động, "Tùy ý cô."
"Được, vậy thì tùy tôi." Du Thanh Chi nói: "Sáng mai liền đi."
--------
Hôm sau, Du Thanh Chi xin nghỉ buổi sáng để mang giấy tờ rồi cùng Kiều Yến Hi đi chụp hình.
Địa điểm chụp là một studio cao cấp, nơi mà Du Thanh Chi đã quen thuộc từ nhỏ.
Tại đó còn có một đội stylist chuyên nghiệp. Du Thanh Chi sau một lúc sửa sang lại ngoại hình trong phòng trang điểm và khi bước ra nhìn thấy Kiều Yến Hi đang ngồi trên xe lăn, cô có chút sửng sốt.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc được vuốt gel, tạo kiểu đàng hoàng, cũng chỉ là một chút chỉnh trang đơn giản nhưng vẫn khiến người ta không thể dời mắt.
Ngũ quan của Kiều Yến Hi vốn dĩ rất tuấn tú, chẳng qua là tháng trước gặp lại thì anh đang mặt đồ bệnh nhân, sắc mặt hư nhược, còn lúc ở nhà thì lại là bộ đồ giản dị, tóc tai không hề được chăm sóc, thậm chí là cũng chỉ tùy ý mặc quần áo.
Lúc này anh mặc áo sơ mi trắng ngồi đó, phảng phất như quay lại thời cấp ba tươi đẹp.
Đồng phục cấp ba cũng là một chiếc áo sơ mi trắng. Trong ấn tượng của cô, anh lúc đó rất sạch sẽ, thoáng mát, đồng thời cũng mang cảm giác rất thanh lịch, khá giống ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai.
Sau khi hoàn thành buổi chụp hình cưới, cả hai đi đến cục dân chính.
Du Thanh Chi đẩy Kiều Yến Hi vào trong, ngày hôm qua cô đã đặt lịch hẹn trước. Bước vào đại sảnh, đầu tiên là họ nhận thông báo, sau đó là điền thông tin và xếp hàng chờ đến lượt gọi tên.
Họ đến muộn nên trước mặt vẫn còn khá nhiều người, Du Thanh Chi bèn tìm một chỗ để ngồi xuống. Có lẽ do vệ sĩ cũng ở đó, những người xung quanh nhìn họ một cách kỳ lạ.
Có ai đi đăng ký kết hôn mà tận ba người đến cơ chứ?
Chẳng qua Du Thanh Chi cũng không ngại ánh mắt của mọi người, cô nhìn sang Kiều Yến Hi ngồi bên cạnh mình, "Anh có thấy khẩn trương không?"
Kiều Yến Hi vẫn giữ vẻ mặt bình thản như trước, "Không có."
"Tôi có một chút." Du Thanh Chi chụp tay lên mu bàn tay anh, "Nhịp tim có phần nhanh hơn, dù sao đây cũng là lần đầu kết hôn."
Kiều Yến Hi liếc nhìn bàn tay bị cô nắm, không nói gì.
Du Thanh Chi tiếp tục: "Đây cũng hẳn là lần đầu tiên của anh đúng không?"
"Ừm."
Du Thanh Chi cười cười, không nói thêm gì nữa.
Khi đến lượt của họ, Du Thanh Chi và Kiều Yến Hi đi đến quầy để nhận giấy chứng nhận, vệ sĩ tiến đến dời cái ghế tại quầy ra để xe lăn đi vào.
Nữ viên chức đưa sổ cho họ khoảng bốn mươi tuổi, cô ta liên tục liếc nhìn họ vài lần vì dường như không hiểu mối quan hệ giữa ba người là gì.
Mặc dù Du Thanh Chi và Kiều Yến Hi đã đứng trước mặt nhưng cô ấy vẫn hỏi thêm một câu: "Hai vị là người đến nhận sổ kết hôn sao?"
Du Thanh Chi đáp: "Đúng vậy."
"Đưa các loại giấy tờ cho tôi xem một chút."
Vệ sĩ lấy giấy tờ từ trong túi ra và đặt lên bàn, nữ nhân viên công tác không nhịn được mà hỏi: "Người này là ai?"
Du Thanh Chi nói: "Vệ sĩ."
Nữ nhân viên gật đầu, sau đó liếc qua Kiều Yến Hi, người từ nãy giờ vẫn chưa hề mở miệng nói một lời. Cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ có chút kỳ quái, như thể người đàn ông ngồi trên xe lăn này đang bị ép buộc.
Cô nhân viên xem xét các loại giấy tờ, theo thông lệ hỏi một câu: "Xin hỏi hai vị có tự nguyện kết hôn hay không?"
Du Thanh Chi nói: "Tự nguyện."
Cô nhân viên chú ý quan sát phản ứng của Kiều Yến Hi, thấy anh không trả lời, cô lại hỏi thêm: "Vị tiên sinh này, anh cũng tự nguyện kết hôn với tiểu thư này sao?"
Du Thanh Chi nghiêng đầu nhìn anh, lo lắng anh sẽ nói ra hai chữ "Không muốn."
Kiều Yến Hi bất chợt trả lời: "Tự nguyện."
Tảng đá nặng trong lòng Du Thanh Chi tức khắc biến mất.
Nhân viên công tác sau khi xác nhận liền bắt đầu xử lý.
Chỉ trong chốc lát, hai quyển sổ hôn thú đã được hoàn thành và phát đến tay họ. Tiếp theo, họ cần đến khu tuyên thệ để thực hiện nghi thức và chụp hình.
Khu tuyên thệ nằm trong một căn phòng, nơi có một gian thờ nhỏ.
Du Thanh Chi để vệ sĩ chờ bên ngoài, cô và Kiều Yến Hi cùng tiến vào trong.
Đi đến trước gian thờ nơi tuyên thệ, có một bục diễn thuyết nằm ở vị trí chính giữa, nếu ngồi trên xe lăn thì chỉ nhìn thấy phần đầu.
Thật ra họ cũng có thể không cần tuyên thệ, dù sao cũng không phải là mong muốn gắn bó cả đời, càng không phải bởi vì yêu mà kết hôn.
Những nội dung trong lời thề ấy, bọn họ cũng không thực hiện.
Có lẽ Du Thanh Chi muốn thực hiện bước này vì cô cảm giác nếu không làm, cuộc sống sẽ có tiếc nuối.