Sau khi cúp điện thoại, Du Thanh Chi lần nữa mở camera lên. Một lúc sau, Kiều Yến Hi xuất hiện trong khu vực giám sát, mèo nhỏ cũng đi theo anh, dì Thu thấy anh muốn ra ngoài thì liền tiến đến mở cổng ra.
Tuy nhiên bé mèo lại tỏ ra sợ hãi, không dám bước ra, chỉ dám đứng ở cửa để thử thăm dò.
Kiều Yến Hi quay đầu nhìn nó một cái khiến nó thoáng chần chừ, nhưng cuối cùng lại sợ bị ném ra ngoài nên liền nhảy lên đầu gối của anh.
Anh cũng không đi xa, chỉ đơn giản là đứng lại ở cổng để phơi nắng.
Không bao lâu sau, bác Đông mang theo vài thùng hàng lớn tiến đến, đó chính là những món đồ mà Du Thanh Chi đã đặt hôm qua.
Bác ấy hỏi anh nên đặt những thứ này ở đâu, Kiều Yến Hi quyết định sẽ bày chúng trong phòng khách, bên cạnh cửa sổ sát đất.
Trong số mấy món đồ ấy có vài món cần lắp ráp, hai vợ chồng bác Đông và dì Thu đứng trước cửa ra vào, vừa nhìn giấy hướng dẫn vừa cùng nhau thảo luận.
"Ai nha, như vậy mới đúng, món này là ở phía trên cùng."
"Đều như nhau mà. Bà xem nè, cái này nó có hai cách lắp ráp, tôi thấy cách này được hơn."
"Cách đó khó coi, vẫn là cái kia dễ nhìn."
"Cách lắp của tôi thấp hơn, con mèo này còn nhỏ, bà lắp như vậy thì cao quá, nó sẽ không thể leo lên được."
...
Kiều Yến Hi ở một bên nhìn hai vợ chồng đang đấu võ mồm, thầm nghĩ rằng họ có lẽ cũng là một cặp đôi hạnh phúc. Dù thời gian có trôi qua bình lặng hay sóng gió đi chăng nữa, tình cảm của họ vẫn không hề phai nhạt, không rời không bỏ.
Anh... Cũng muốn kết hôn cùng Du Thanh Chi.
Tuy nhiên, hiện tại anh lại chẳng có cảm giác gì về việc kết hôn này của hai người, chẳng qua nó cũng chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch, không tình yêu, không phải là một hôn nhân thật sự.
Trước đây, anh chắc chắn không bao giờ chấp nhận tham gia vào mấy trò khôi hài như vậy, nhưng giờ đây, dường như điều đó cũng không còn quan trọng nữa.
--------
Trước kia, mỗi khi từ công ty trở về, Du Thanh Chi thường hỏi dì Thu rằng hôm nay Kiều Yến Hi đã làm gì, dì ấy chỉ trả lời một cách chung chung.
Còn sau này thì tuy là trong phòng khách có camera giám sát, Du Thanh Chi vẫn thường xuyên hỏi về các hành động của Kiều Yến Hi.
Anh ta phần lớn thời gian đều ở trong phòng, cả ngày cũng không nói chuyện. Du Thanh Chi đã mua cho anh một máy đánh chữ 3D, đều lắp đặt xong cả, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy nó đã được sử dụng, ngay cả chiếc máy tính cao cấp kia cũng chưa từng được mở lên.
Một ngày nói dài cũng không dài, nhưng nếu không làm gì cả thì từng giây từng phút trôi qua sẽ vô cùng khó chịu.
Du Thanh Chi đã nghĩ hết mọi biện pháp để giúp anh gϊếŧ thời gian, cơ mà dường như anh không hề thấy cảm kích.
Còn một chuyện khiến cô đau đầu nữa đó chính là lúc ăn cơm, anh luôn luôn nhai thật kỹ và nuốt chậm, như thể đang ăn phải độc dược.
Cô tận mắt nhìn thấy thân hình anh càng ngày càng gầy gò.
Ví như hiện tại, Du Thanh Chi đang thả chậm tốc độ ăn bình thường của mình để cùng anh nhai kỹ nuốt chậm. Trước mặt cô luôn là những món ăn chay, thỉnh thoảng chỉ có một món mặn là trứng gà, còn trước mặt Kiều Yến Hi luôn là những món mặn.
Tuy nhiên anh cũng chỉ ăn có một hai miếng.
Trong chén cơm vẫn còn dư một phần ba, anh đặt chén xuống và để đũa sang một bên.
Du Thanh Chi nói: "Tôi đã bảo anh ít nhất phải ăn một chén cơm, tiếp tục ăn đi."
Kiều Yến Hi biểu lộ rõ sự kháng cự, "Đã no rồi."
"Chẳng qua là do khẩu vị của anh không tốt nên mới cảm thấy no, nhưng điều đó không có nghĩa là anh đã ăn đủ để duy trì năng lượng cần thiết cho sự sống." Du Thanh Chi kiên trì nói: "Ăn nốt phần còn lại đi."
Kiều Yến Hi không muốn tranh cãi với cô. Anh lần nữa bưng chén lên, dùng đũa gắp một miếng cơm trắng đưa vào miệng. Sau một lúc, trên gương mặt anh hiện rõ vẻ đau đớn, chân mày nhíu lại.
Du Thanh Chi nhận ra sắc mặt của anh không ổn, chưa kịp làm gì thì anh đã vươn tay bịt miệng mình.
Thực quản đột ngột co thắt như thể đang từ chối thức ăn, vừa mới ăn vào đã suýt chút nữa nôn ra.
Chứng kiến cảnh này, Du Thanh Chi bỗng nhiên có chút luống cuống.
Khi cơn co thắt của thực quản qua đi, Kiều Yến Hi cố gắng nuốt xuống, sau đó cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm để xua tan cảm giác buồn nôn vừa rồi. Cuối cùng, anh nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi thất lễ rồi."
Du Thanh Chi cảm thấy có chút áy náy và đau lòng, "Anh không cần nói xin lỗi, lỗi là của tôi."
Cô nhìn vào chén cơm còn lại của anh, "Nếu không ăn được thì đừng ăn nữa."
Sau đó, cô nói dì Thu cho thêm một ít đường glucose vào thức uống của anh để tránh việc anh bị tuột huyết áp mà ngất đi.
Khi trở về phòng, cô gọi điện cho Chu Triết Bình, nhờ anh ta ghé sang vào ngày mai.
Chu Triết Bình là một bác sĩ tâm lý mà Du Thanh Chi đã quen hồi năm ngoái, đến nay họ vẫn giữ liên lạc với nhau.
Hôm nay Du Thanh Chi không đến công ty mà ở nhà giải quyết một số chuyện kinh doanh.
Chu Triết Bình đang ở trong phòng Kiều Yến Hi và "tâm sự" với anh, nơi đó là nơi anh (KYH) quen thuộc nhất nên có thể sẽ khiến anh buông lỏng tâm tình mình hơn.
Trong lúc đang chờ đợi Chu Triết Bình trò chuyện với Kiều Yến Hi, Du Thanh Chi ngồi trong vườn hoa, thưởng thức trà hoa hồng mà dì Thu vừa pha cho cô.
Khoảng hơn một canh giờ sau, Chu Triết Bình mới ra khỏi phòng và đi về phía cô.
Du Thanh Chi rót cho anh ta một chén trà, "Anh có thích trà hoa hồng không?"
Chu Triết Bình ngồi xuống, "Đây là loại trà mà các cô gái thường thích."
"Nhưng hương vị quả thật không tệ mà."
Chu Triết Bình miễn cưỡng nhấp một ngụm rồi thẳng thắn nói, "Tôi không thích."
"Cái này có lẽ thật không phù hợp với nam nhân uống." Du Thanh Chi lại hỏi: "Anh ấy thế nào rồi?"
"Triệu chứng này đã có từ lúc cậu ta đi theo cô nên chắc hẳn cô cũng không thấy xa lạ."
Du Thanh Chi nhớ lại khoảng thời gian tăm tối không chút ánh sáng kia của anh, chỉ là vừa nghĩ đến, cô đã cảm thấy ngột ngạt, "Hiện tại tình trạng của anh ấy có nghiêm trọng không?"
"Trong lòng cậu ta có nhiều uất ức, tuy vẫn chưa đến mức nghiêm trọng nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, tình hình sẽ càng ngày càng tệ hơn."
Du Thanh Chi vẫn luôn biết Kiều Yến Hi mang trong mình những nỗi uất ức, chẳng qua điều này là dễ hiểu. Cha đột nhiên qua đời, trong nhà còn đang gánh một khoản nợ lớn, vậy mà bản thân anh lại bị chấn thương nghiêm trọng, bất kỳ người bình thường nào cũng đều khó tiếp nhận một loạt đả kích như vậy.
Tuy nhiên, tâm tình uất ức và bệnh trầm cảm vẫn có những điểm khác biệt nhất định.
Liệu bệnh trầm cảm của anh có liên quan gì đến cô hay không?
"Vậy nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng này là gì?"
Chu Triết Bình nhìn cô, "Đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân, cô nhất quyết muốn biết à?"