Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 20: Người Cường Thế Bá Đạo, Người Lúc Ngoan Lúc Bướng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiều Yến Hi nghi hoặc nhìn cô, dường như đang thắc mắc làm sao cô biết được chuyện này.

Du Thanh Chi nhận ra sự nghi hoặc ấy, "Bởi vì tôi cũng từng cho nó ăn nên tình cờ thấy anh."

Nói xong thì cô khom người, chăm chú ngắm những chú mèo dễ thương trong l*иg chứa trong suốt, sau đó lại nghiêng đầu về phía Kiều Yến Hi, "Tất cả đều rất đáng yêu, nên chọn con nào đây?"

"Tùy cô."

Du Thanh Chi biết anh sẽ không chọn nên chỉ còn cách tự mình quyết định. Chẳng bao lâu, cô đã nhìn trúng một chú mèo lông ngắn màu xanh trắng, "Con này nhìn không tệ, tôi muốn con này."

"Được." Kiều Yến Hi đồng ý.

Thế là Du Thanh Chi liền tiêu sáu nghìn tệ để mua chú mèo ấy.

Khi về đến nhà, cô ôm mèo từ trong l*иg ra. Nó là mèo con chỉ mới năm tháng tuổi, thân hình mũm mĩm, đôi mắt màu hổ phách tròn xoe, trong veo như nước.

Du Thanh Chi đặt nó lên đùi, vuốt ve bộ lông mềm mại, còn nắn nắn cơ thể nó một chút. Mèo con ngơ ngác mở to mắt nhìn cô như thể đã quen với chủ nhân mới.

"Kiều Yến Hi, anh đặt tên cho mèo con đi."

Anh nghe vậy cũng không tỏ ra hào hứng, thay vào đó là sự nhạt nhẽo, "Cô đặt đi."

Du Thanh Chi nhìn mèo con trên đùi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần đặt nữa, cứ gọi là Tiểu Kiều."

Kiều Yến Hi: "..."

Du Thanh Chi nhìn anh, hỏi: "Có được không?"

Trên mặt Kiều Yến Hi không có bất kỳ biến hóa gì, "Tùy cô."

"Cơ mà không được, bà nội và ba tôi đã gọi anh là Tiểu Kiều rồi, nếu như vậy thì anh lại phải phân biệt nữa." Du Thanh Chi nghiêng đầu nghĩ, "Hay gọi là Kiều Nhạc Nhạc nhé?"

Du Thanh Chi nắm lấy hai chân trước của mèo con, vẫy vẫy về phía Kiều Yến Hi, "Nhạc Nhạc, kêu ba ba đi."

Mèo con bị giơ móng vuốt lên, một mặt ngốc nghếch nhìn anh, "Meo meo~"

Kiều Yến Hi: "..."

"Thật ngoan." Du Thanh Chi nói: "Kiều Yến Hi, nó theo họ của anh, chính là mèo con của anh, sau này anh phải chăm sóc tốt cho nó."

"Tôi sẽ không chăm sóc động vật nhỏ."

Du Thanh Chi chỉ vào cuốn sổ tay nuôi thú cưng trên bàn trà mà chủ cửa hàng rất tâm lý đã tặng cho một quyển, "Anh có thể từ từ học, cuốn sổ tay chăm sóc ở đây."

Kiều Yến Hi cảm thấy bất lực, tính cách bá đạo lại cường thế của Du Thanh Chi vẫn không hề thay đổi.

Cô đặt Kiều Nhạc Nhạc lên đùi anh, "Anh mau làm quen với nó đi."

Kiều Nhạc Nhạc dùng đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Kiều Yến Hi, thi thoảng kêu meo một tiếng giống như đang cầu xin được vuốt ve.

Kiều Yến Hi không giấu nổi sự phiền não, "Du Thanh Chi, tôi không thích động vật nhỏ."

Du Thanh Chi nhìn anh. Đây là lần hiếm hoi anh bộc lộ tâm trạng, thường ngày chỉ như cái vỏ rỗng, đối với bất cứ cái gì cũng không có cảm xúc, lại càng chẳng có tính tình thất thường.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Này là mèo con tôi mua cho anh, anh chính là chủ nhân của nó. Nếu như anh không thích và bỏ rơi nó, nó sẽ trở thành mèo hoang." Nét mặt cô mang theo chút trêu chọc, giống như một kẻ quỷ kế đa đoan đang khi dễ người ngay thẳng.

Kiều Yến Hi khẽ mím môi, ánh mắt lướt qua mèo con đang nằm trên đùi mình, nó cũng đang dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, dường như muốn cầu xin anh đừng bỏ rơi nó.

Kiều Yến Hi rơi vào tình thế khó xử, Du Thanh Chi chắc hẳn đã biết anh sẽ không bỏ rơi một chú mèo nhỏ, "Nếu như là cho tôi thì ít nhất cô cũng phải hỏi ý kiến của tôi."

Du Thanh Chi bày ra bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, "Hỏi thì anh sẽ nói tùy ý tôi."

Kiều Yến Hi không muốn tiếp tục tranh cãi với cô vì nếu so về lý lẽ, anh chắc chắn không thể đấu lại Du Thanh Chi. Hơn nữa anh cũng không muốn chống đối cô bởi suy cho cùng, chính anh là người nợ cô.

Một lát sau, Du Thanh Chi mới lên tiếng: "Kiều Yến Hi, tôi đặt tên cho nó là Kiều Nhạc Nhạc vì hy vọng rằng anh sẽ luôn vui vẻ cả ngày."

Kiều Yến Hi có chút xúc động, anh cúi đầu nhìn chú mèo con đang nằm trên đùi mình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp và mềm mại.

Lúc này một người phụ nữ từ trong phòng bước ra, Du Thanh Chi thấy vậy liền kêu: "Dì Thu."

Dì Thu vừa thay xong áo ngủ, nghe thấy tiếng gọi của Du Thanh Chi, nhanh chóng tiến lại hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Du Thanh Chi chỉ vào chú mèo trên đùi Kiều Yến Hi, "Đây là mèo con mà tôi mới mua về, tên là Nhạc Nhạc. Từ giờ nó sẽ là mèo của anh ấy nên việc cho mèo ăn sẽ do chính ảnh tự lo, dì không cần phải giúp đâu nhé."

Dì Thu gật đầu, "Tôi biết rồi."

Du Thanh Chi nói tiếp: "Trời cũng đã trễ rồi, dì hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Dì Thu mỉm cười, "Được, cô cũng ngủ sớm đi nhé."

Nói xong, dì ấy đi về phòng. Du Thanh Chi bế chú mèo lên, "Hiện tại chưa có chỗ để làm ổ cho nó. Trước tiên hãy để nó trong l*иg, sáng mai sẽ thả ra."

Cô đem mèo con nhốt vào l*иg, sau đó nhìn Kiều Yến Hi, "Hộ lý đã về rồi, nếu anh cần tắm rửa sạch sẽ, tôi có thể giúp anh."

"Không cần, tự tôi làm được."

Du Thanh Chi liếc qua đùi phải của anh. Sau khi tháo bột ra thì nhìn nó cũng không có gì khác thường, nhưng chỗ gãy xương vẫn còn chưa kết vảy vì thế không thể coi thường được, "Hôm nay bác sĩ đã nói chân anh chưa hoàn toàn hồi phục nên để tôi giúp anh tắm sẽ tốt hơn."

Thái độ của Kiều Yến Hi vô cùng kiên quyết, "Không cần."

Du Thanh Chi cười cười, "Anh sẽ không phải đang lo sợ tôi nhìn thấy gì đó chứ?"

Kiều Yến Hi im lặng không trả lời.

Du Thanh Chi tiếp tục nói: "Kiều Yến Hi, chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận, tôi sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy."

Kiều Yến Hi không hề tỏ ra khó chịu, "Cô đi nghỉ đi, tôi có cách của mình."

Du Thanh Chi vẫn là không yên tâm, "Bác Đông tuần này trực ca đêm, bây giờ tuy không tiện nhưng tôi có thể gọi ông ấy đến."

"Không cần."

Cái người này... Thời điểm nghe lời thì rất nghe lời, ấy vậy mà lúc bướng bỉnh lại cứng đầu như một con trâu, "Vậy cũng được, tôi không miễn cưỡng anh nữa. Tuy nhiên, anh đừng khóa cửa phòng, một tiếng nữa tôi sẽ quay lại."

Một giờ sau, cô đã tẩy trang, tắm rửa và chăm sóc da một cách hoàn hảo.

Cô tận dụng mọi thời gian để đi xuống lầu, đến trước cửa phòng Kiều Yến Hi, gõ cửa. Nghe người bên trong đáp lại, cô mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Cửa thật không khóa.

Kiều Yến Hi đã tắm xong, thay áo ngủ màu xanh đậm, đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách.

Cảnh tượng "bi thảm" mà cô tưởng tượng trong đầu nãy giờ không hề xảy ra.

Trong mắt Du Thanh Chi lấp lánh ý cười, "Ngủ sớm một chút đi, chúc anh ngủ ngon."

Nói xong cô ra ngoài khép cửa lại, xoay người lên lầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »