Tên đầu hói mỉm cười với vẻ mặt gian xảo, "Ông chủ của chúng tôi có một câu lạc bộ cao cấp, phục vụ toàn những người có tiền. Hai đứa con của bà đều có sắc đẹp, những vị khách đó lại rất hào phóng, nam nữ đều có đủ. Chỉ cần con của bà có thể làm cho bọn họ cao hứng, thỏa mãn nhu cầu của bọn họ, một đêm mười vạn hay hai mươi vạn là chuyện bình thường. Tiền đến nhanh như vậy, trong vòng ba năm quả thật có thể trả toàn bộ số tiền còn lại."
Chung Ái Cầm là một người mẹ, nghe xong lời này, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, muốn tát vào mặt hắn. Nhưng tên đầu trọc lại nhanh hơn bà một bước, bắt lấy tay bà, tay còn lại giơ lên, trực tiếp tát bà một cái vang dội.
Cái tát kia không hề kìm nén sức lực của mình, trên mặt Chung Ái Cầm lập tức đỏ lên một mảnh. Bà liền giống một con sư tử, lao đến người hắn, "Cậu dám đánh tôi, tôi liều mạng với cậu!"
Chung Ái Cầm giơ nắm đấm về phía gã đầu trọc, Kiều Yến Hi liền kéo bà lại. Đầu trọc nhấc chân muốn đá bọn họ, nhưng Kiều Yến Hi lại nhanh hơn, đá một cước vào tên đầu trọc khiến hắn ta phải lui về sau vài bước.
Trong mắt của hắn mang theo sát khí, hướng người phía sau nói: "Lên! Cho bọn họ thấy thế nào là lễ độ."
Mấy tay chân phía sau tên đại ca bắt đầu vào tư thế, một bộ dáng rất muốn đánh nhau.
Chung Ái Cầm vội vàng cầm chổi đang đặt trước cửa chính, như nổi điên mà hét lên: "Các người ai dám tới!"
Kiều Dĩ Hinh vừa khóc vừa kéo bà lại: "Mẹ! Đừng đánh nhau với bọn họ!"
Kiều Yến Hi nói: "Dĩ Hinh, đưa mẹ vào nhà đi!"
Đám người kia đã lao về phía bọn họ, một mình Kiều Yến Hi chặn ở cửa. Tuy cậu đã học Taekwondo từ hồi nhỏ, nhưng chân chính đánh nhau thì đây vẫn là lần đầu.
Một tên tay sai hướng anh tung một quyền, cơ thể anh ngửa ra sau tránh thoát, chân dài giơ lên đá một cước khiến cho tên đó phải lùi ra xa mấy bước. Sau đó lại có một tên lao về phía anh trong lúc anh chưa kịp phản ứng, trên mặt liền bị đánh một cái, lưng đập vào khung cửa biệt thự. Đối phương còn muốn đánh thêm một quyền, anh hạ thấp cơ thể tránh thoát, hai tay đẩy tên đó ra. Một tên khác từ bên cạnh thấy vậy bèn tiến lại, anh lượn vòng đá một cái, đem hắn đá ra ngoài.
Cùng lúc đó, có người đá một cước vào lưng anh khiến cơ thể anh lảo đảo. Anh nhanh chóng xoay người và đấm mạnh vào tên đó.
Tên đầu trọc ở một bên thờ ơ nhìn anh, trong mắt ánh lên từng tia tức giận. Hắn xoay người bước vào xe, lấy ra một ống thép dài một mét, lớn bằng cổ tay.
Vào thời điểm Kiều Yến Hi giơ chân đá vào một tên đàn em của hắn, đầu trọc giơ ống thép lên quất vào chân dài của anh. Trước khi chiếc chân ấy kịp rút lại, một âm thanh thê lương vang lên khi tiếng xương cốt đập vào kim loại.
Kiều Yến Hi đau đến mức toát mồ hôi lạnh, trên trán nổi đầy gân xanh.
Nhìn thấy cảnh này, Chung Ái Cầm gần như mất trí, hét lớn: "Yến Hi!"
"Anh hai!"
Thân thể Kiều Yến Hi mất thăng bằng ngã xuống đất. Ngay sau đó, những người vừa rồi bị anh ta đánh đều trả thù bằng cách lao đến, thi nhau đá lên người anh.
Chung Ái Cầm và Kiều Dĩ Hinh rốt cuộc cũng không nhịn được mà chạy đến, cố gắng đem những người đang đấm đá kia kéo ra ngoài. Đáng tiếc, lực độ của họ thật sự không thể đả động gì tới những tên đàn ông tay to mặt sẹo đó.
Trong lúc nhất thời, tiếng la khóc cùng tiếng kêu thảm thiết trộn lẫn vào nhau, tạo thành một tràng âm thanh dài và đầy thê lương.
"Dừng tay!", một giọng nữ truyền đến.
Tất cả mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một cô gái trẻ mặc áo khoác màu đen, chân mang một đôi giày Martin cùng màu, hướng bên này đi đến. Mái tóc ngang vai màu nâu nhạt bị gió thổi nhẹ, để lộ vùng xương quai xanh tinh tế cùng khuôn mặt thanh tú, làm nổi bật lên làn da trắng sáng, mịn màng.
Sau lưng còn có một người nam nhân mặc tây trang màu đen, là vệ sĩ riêng của cô.
Nằm trên mặt đất, cả cơ thể đau đến mức thần trí mông lung nhưng Kiều Yến Hi vẫn cố gắng ngước mắt nhìn chằm chằm cô gái trẻ đang đi về phía mình. Anh còn nhớ rất rõ, cô là Du Thanh Chi, một người bạn thời cấp ba của anh.
Lúc đó, cô còn từng theo đuổi anh.
Anh đã nhiều năm không gặp cô, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ gặp lại cô vào lúc chật vật nhất.
Có lẽ hiện tại, anh cũng chẳng còn tâm tình để đi so đo xem liệu chính mình có đang chật vật hay không.
Du Thanh Chi nói với người vệ sĩ phía sau: "Gọi xe cứu thương."
Tên đầu trọc nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, "Cô là ai?"
Du Thanh Chi không nhanh không chậm nói lên tên của mình: "Du Thanh Chi."
Đầu trọc vểnh tai lên, "Ai?"
Bên cạnh có người nhắc nhở: "Đại ca, đó là con gái của Du Diên Huy - Chủ tịch Tập đoàn Thế Hoành."
Tập đoàn Thế Hoành là xí nghiệp lớn nhất nhì của Nam Thành. Tên đầu trọc nghe vậy liền đổi thành một bộ dạng tươi cười vui vẻ, "Đại tiểu thư có chuyện gì muốn nói?"
Du Thanh Chi nhìn sang Kiều Yến Hi đang được Chung Ái Cầm và Kiều Dĩ Hinh đỡ ngồi dậy, khóe miệng có vết máu, trên mặt cũng có mấy chỗ máu ứ đọng, quần tây bị rách phía dưới bao lấy đôi chân dài, bộ dạng ngồi dậy có chút khó khăn, hiển nhiên là xương đã bị gãy.
Cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên đầu trọc, "Sao anh lại đánh người khác?"
Hắn ta chỉ vào Kiều Yến Hi, "Cha hắn mượn ông chủ của chúng tôi tám ngàn vạn. Trước khi nhảy lầu tự sát đã trả ba ngàn vạn, vẫn còn năm ngàn vạn nhưng mà bọn họ muốn trốn nợ, cũng muốn đánh người. Chúng tôi chỉ đơn giản là tự bảo vệ bản thân mình."
Kiều Dĩ Hinh khóc nói: "Anh ấy đã nói là sẽ tìm cách trả lại cho các người, chính các người sỉ nhục chúng tôi trước."
Du Thanh Chi đã sớm nghe được tin tức cha của Kiều Yến Hi nhảy lầu, chuyện đó đã gây xôn xao dư luận trong một thời gian. Có người nói ông ấy vì thiếu tiền nên mới làm thế, cũng có người nói do công ty gia đình phá sản nên ông ấy mới tự sát.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, có lẽ là do nợ tiền.
Du Thanh Chi nói: "Số tiền mà Kiều gia nợ sẽ được trả hết trong vòng một tuần. Khoảng thời gian đó, tốt nhất các người đừng xuất hiện trước mặt bọn họ."