Chương 17: Trọng Sắc Khinh Bạn!

Sở Minh Húc tưởng mình vừa nghe nhầm, hắn nhìn Du Thanh Chi đang đi xuống lầu, "Du Thanh Chi, cậu lại nổi điên gì nữa vậy hả?"

"Tối nay tớ sẽ giải thích với cậu."

"Không, cậu phải giải thích cho tớ ngay bây giờ!"

Du Thanh Chi đã đi xuống dưới lầu, cô nhìn Kiều Yến Hi một cái, sau đó nói với Sở Minh Húc: "Vậy thì đi theo tớ."

Sở Minh Húc trừng mắt liếc Kiều Yến Hi, xoay người theo Du Thanh Chi ra ngoài.

Dì Thu đi đến bên cạnh Kiều Yến Hi, cố ý giải thích: "Sở tiên sinh và Thanh Chi từ nhỏ lớn lên cùng nhau cho nên xem cậu ấy như anh trai."

Giọng nói Kiều Yến Hi rất lạnh nhạt: "Tôi có biết hắn."

Năm xưa ở trường cấp ba, Sở Minh Húc được gọi là lão đại, đánh nhau trốn học cái gì cũng có, là đối tượng được chú ý trong trường. Trừ một số anh em ra thì không ai dám đến gần hắn.

Du Thanh Chi lại là cô gái trong mắt các học sinh nam, đồng thời cũng là người con gái duy nhất mà Sở Minh Húc quan tâm. Hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau vì thế đã bị mọi người âm thầm liệt vào "Nhân vật nguy hiểm."

Sở Minh Húc theo Du Thanh Chi đến vườn hoa, vội vàng muốn làm rõ tình hình, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Kiều Yến Hi lại ở nhà cậu?"

Du Thanh Chi dừng bước, quay đầu nhìn hắn, "Chẳng phải tớ vừa nói rồi sao, anh ấy là vị hôn phu của tớ."

"Có bị bệnh không? Anh ta làm sao trở thành vị hôn phu của cậu chứ?"

"Chẳng phải cậu cũng biết trong nhà đang một mực thúc giục tớ kết hôn à? Kiều Yến Hi chính là đối tượng kết hôn mà tớ tìm được."

"Vì sao lại là hắn?"

"Cậu cũng biết anh ấy là người tớ thích từ hồi trung học mà."

"Không phải vậy." Đầu óc của Sở Minh Húc có chút mơ hồ, "Nhưng sau khi tốt nghiệp hai người cũng không còn gặp nhau nữa, như thế nào lại đột ngột muốn kết hôn?"

"Chuyện này cậu không cần quan tâm. Tóm lại, anh ấy chính là đối tượng kết hôn mà tớ đã chọn."

Sở Minh Húc nói: "Tớ biết tình hình thúc giục cưới gần đây của cậu vô cùng nghiêm trọng, nhưng nếu như cậu muốn để bác Du và bà nội không thúc giục nữa thì có thể tìm tớ đóng giả mà, hai người chúng ta là thanh mai trúc mã."

Du Thanh Chi bật cười, "Đừng đùa với tớ như vậy chứ. Nếu tớ cùng cậu đóng kịch, không quá ba giây sẽ bị lộ."

Sở Minh Húc cau mày, "Tại sao lại bị lộ? Cậu không tin vào khả năng diễn xuất của tớ à?"

"Bởi vì quá tin nên tớ mới không chọn cậu. Cậu diễn tốt như vậy, tớ theo không kịp."

"Vậy không cần thử một chút sao?"

"Không cần, cảm ơn." Du Thanh Chi nói: "Tớ và Kiều Yến Hi không phải đóng kịch."

"Tớ thật sự không hiểu. Coi như là làm vì chuyện thúc giục cưới đi, cậu cũng không cần đem hôn nhân của mình ra làm trò đùa chứ?"

"Không phải." Du Thanh Chi nói: "Tớ rất nghiêm túc, tớ cũng muốn sớm kết hôn. Hơn nữa, bản thân tớ có ấn tượng tốt với Kiều Yến Hi, nhiều năm như vậy, kỳ thực tớ vẫn cảm thấy anh ấy là tốt nhất."

Sở Minh Húc hít sâu một hơi, "Vậy hắn ta cũng là thật lòng muốn cưới cậu à?"

"Chắc là vậy." Khi Du Thanh Chi nói ra lời này, một chút sức lực cũng không có, cô biết rõ tại sao Kiều Yến Hi lại đồng ý kết hôn với mình, "Dù thế nào đi nữa, tớ thấy rất tốt khi cùng anh ấy kết hôn."

Sở Minh Húc vẫn cảm thấy cô làm như vậy là quá hoang đường, "Chuyện nhà bọn họ chẳng lẽ cậu không biết à?"

"Biết, làm sao lại không biết được?"

Sở Minh Húc nhăn mi tâm, chợt hắn nhớ ra trong khoảng thời gian này, mỗi lần hắn hẹn cô ra ngoài thì cô đều bảo bận, đồng thời tháng trước còn nhờ hắn giúp giải quyết căn nhà mà ông nội đã để lại cho cô. Ngay lúc đó hắn có hỏi vì sao cô muốn bán nó, cô cũng không nói cụ thể.

"Tớ hỏi cậu, có phải cậu bán nhà để lấy tiền cho Kiều Yến Hi hay không?"

"Không có, chỉ là làm một việc có liên quan đến anh ấy mà thôi."

"Thay hắn trả nợ?"

Du Thanh Chi không muốn che giấu Sở Minh Húc, trên đời này trừ người nhà ra thì hắn là người quan tâm đến cô nhất. Cô có thể che giấu việc xấu mình từng làm với người trong nhà, nhưng xưa nay chưa từng gạt hắn, "Đúng vậy, thay ba anh ấy trả nợ."

"Cậu..."

Du Thanh Chi nói: "Đừng để ba và bà nội tớ biết."

Sở Minh Húc nghiến răng nghiến lợi, "Tớ sẽ đi nói với họ ngay bây giờ!"

"Cho dù bọn họ biết chuyện này, tớ vẫn muốn kết hôn với Kiều Yến Hi. Cậu muốn thấy tớ cùng người nhà cãi nhau vì việc này sao?"

Sở Minh Húc thường thích gây rối nên trong toàn bộ giới hào môn Nam Thành, không mấy ai dám chọc hắn, chỉ có đối với Du Thanh Chi, hắn luôn luôn mềm lòng.

Hắn hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, "Coi như tớ không tố cáo, cậu có thể giấu diếm được bao lâu?"

"Không biết, tóm lại là đừng nói."

Nghĩ đến cái gì đó, cô hỏi: "Đúng rồi, cậu tìm tớ có chuyện gì?"

Sở Minh Húc liếʍ môi, làm một bộ dáng không ai sánh được, "Lâu ngày không gặp, đến nhìn cậu một chút chứ sao."

"Thế có thấy gì không? Tớ rất khỏe." Du Thanh Chi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Tớ sẽ cùng Kiều Yến Hi đi bệnh viện một chuyến, xế chiều còn dẫn anh ấy về gặp gia đình, cậu cứ tự nhiên."

Sở Minh Húc nghe vậy liền có cảm giác bị chọc tức không nhẹ, "Cậu đây là trọng sắc khinh bạn!"

"Bình thường cậu và bạn gái khác ở cùng một chỗ, không phải tớ cũng không quấy rầy sao?"

Sở Minh Húc hoàn toàn mất hết bình tĩnh, Du Thanh Chi từ trước đến nay luôn biết cách làm người ta tức giận.

--------

Du Thanh Chi hẹn gặp bác sĩ vào lúc 9h sáng. Sau khi tháo bỏ thạch cao, cơ bắp trên đùi Kiều Yến Hi có hơi teo lại do vết gãy khá nặng. Dù đã tháo bột nhưng từ hai đến ba tháng tiếp theo, anh vẫn chưa thể đi bộ như lúc trước được. Ngược lại, trong khoảng thời gian đó anh còn phải ngồi xe lăn và làm vật lý trị liệu để vùng bắp thịt mềm nhũn cùng tổ chức thần kinh trong xương khôi phục, chờ chỗ gãy xương hình thành vảy mới có thể bắt đầu luyện tập khớp nối, cuối cùng mới là phục hồi chức năng và hỗ trợ luyện tập.

Trạng thái lý tưởng nhất là sau ba tháng, anh có thể chống gậy đi lại. Sau năm đến sáu tháng thì có thể đi mà không cần người hoặc vật chống đỡ.

Nhưng có thể phục hồi giống trình độ trước kia hay không vẫn còn phải xem kết quả của quá trình điều trị và huấn luyện này.

Rời khỏi bệnh viện, Du Thanh Chi liền đưa Kiều Yến Hi về nhà, sau đó cùng nhau ăn trưa, nghỉ ngơi hai tiếng, 3h30 mới xuất phát đến Du gia.

Du Diên Huy cùng Từ Mộng Nụ đã ra ngoài, Tôn Lạc Hân thì bị ba của mình đón đi, trong nhà chỉ còn có bà nội cô.