Kiều Yến Hi nghe mẹ nói những lời này, trong lòng cảm thấy rất ngột ngạt. Anh tin chắc rằng chuyện không đơn giản như thế, nếu họ không thể trả lại số tiền đó, một đám người có bối cảnh kia không dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho bọn họ.
Anh biết mẹ là đang sợ, sợ hai anh em bọn họ bị thương, nếu không thì làm sao một người được nuôi dưỡng từ nhỏ trong gia đình giàu có như mẹ anh lại có thể chủ động đề nghị làm công việc ở nông trường?
Núp ở nước ngoài và sinh hoạt trong nông trại cũng không phải là mong muốn của Kiều Yến Hi, trong lòng anh vẫn còn rất nhiều hoài bão chưa thực hiện. Anh đã cố gắng thi đậu vào Stanford và theo đuổi lĩnh vực nghiên cứu trí tuệ nhân tạo cho nên tuyệt đối sẽ không cam tâm chôn mình ở trong một trang trại.
Còn có Kiều Dĩ Hinh, một cô gái vừa tròn mười tám, tuổi trẻ tài cao thì làm sao có thể không muốn đi học ở trường đại học Nam California? Thời điểm tháng mười năm ngoái khi nhận được học bổng của trường, em ấy đã hứng khởi như một đứa trẻ.
Làm sao em ấy có khả năng cam tâm tình nguyện từ bỏ việc học được?
Vì kiếm một nơi an ổn mà lẩn trốn cả đời? Đây chắc chắn là điều anh không bao giờ muốn.
Anh không nên dừng lại ở đây, chấp nhận sự an bài của vận mệnh.
Anh không cam lòng.
Nhưng có lẽ anh... Lại không thể làm gì được.
----------
Sau ba ngày, Du Thanh Chi lần nữa đi đến bệnh viện.
Hôm đó là ngày thứ bảy, tròn một tuần nằm viện của Kiều Yến Hi, đúng hơn là một tuần một ngày.
Như lần trước, cô mang một bó hoa đến, tất cả đều được hái từ vườn của cô, có tường vi, dương cát ngạnh (*), bách hợp.
(*): này là mình ghi theo nguyên tác nhưng mà mình có thử tìm hiểu trên Google thì không thấy tên này, chỉ thấy tên "cát cánh", cũng không biết phải nó hay không.
Kiều Dĩ Hinh lần nữa viện cớ đi cắm hoa, đem không gian nhường lại cho hai người.
Nhìn thấy anh trên giường bệnh, Du Thanh Chi nhận ra rằng khí sắc của anh vẫn không tốt, đoán chừng mấy ngày qua anh cũng không ăn ngon ngủ ngon.
Du Thanh Chi lấy ra một tập văn kiện, đưa cho anh.
Kiều Yến Hi nhìn một lúc, anh đưa tay nhận lấy, bên trong có tất cả hai phần văn kiện. Một phần là hợp đồng vay tiền mà cha anh ký với công ty cho vay trước đó, phần còn lại là chứng minh đã trả nợ sau khi vay tiền.
Anh kinh ngạc nhìn về phía Du Thanh Chi.
Gương mặt của cô bình thản, "Tôi đã nói trong vòng bảy ngày sẽ trả hết khoản tiền kia. Anh yên tâm, tôi cũng không ép buộc anh phải đồng ý việc kết hôn với tôi, anh vẫn có quyền lựa chọn như cũ."
Kiều Yến Hi hỏi: "Vì cái gì lại làm như vậy?"
"Anh có thể xem như tôi có nhiều tiền. Chẳng qua nếu như anh không đồng ý điều kiện của tôi thì vẫn được trả lại khoản tiền đó." Du Thanh Chi nói tiếp: "Tôi cảm thấy với năng lực của anh thì có lẽ trong vòng mười năm tới anh sẽ đủ khả năng trả lại số tiền kia. Chỉ khác một chút là khi tôi trở thành chủ nợ, tôi không đối xử tệ với anh như bọn họ, ít nhất là không dùng vũ lực để đòi nợ."
Kiều Yến Hi nhìn phần văn kiện chứng minh tiền nợ đã được trả hết, cảm xúc trong lòng cứ ngổn ngang, không biết nên nói gì.
Loại cảm giác này giống như việc tảng đá nặng đè lên người anh đã bị dời đi, thay vào đó là hình bóng của Du Thanh Chi.
Mấy ngày nay anh đều suy nghĩ không ngừng về tương lai, đắn đo vô số loại phương pháp, xây dựng một loạt giả thiết khác nhau, kết quả là không có cách nào thực sự ổn.
Nhưng anh biết, có một con đường tạo ra lối thoát mang tên Du Thanh Chi.
Trong suy nghĩ của anh, nếu như kết quả sau cùng là cả nhà ba người trốn ra nước ngoài, mai danh ẩn tích sống một đời tầm thường thì việc kết hôn với Du Thanh Chi cũng không phải là kết quả tồi tệ nhất.
Du Thanh Chi nhìn người đàn ông đang im lặng, "Nếu như anh thấy cảm động thì đáp ứng điều kiện của tôi đi."
"Được."
Du Thanh Chi sửng sốt một chút, cô vừa nghe lầm à?
Cô hơi cúi người, xích lại gần Kiều Yến Hi, "Anh vừa nói gì?"
Anh nhắm hai mắt lại, "Tôi đồng ý với điều kiện của cô."
Mặt mày Du Thanh Chi giãn ra, một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện từ khóe miệng cô rồi lan ra khắp khuôn mặt. Cô nhìn người đàn ông trước mắt, cho dù mấy hôm nay tiều tụy không ít nhưng vẫn không thể nào che đi ngũ quan anh tuấn, "Đồng ý thì đồng ý, anh làm gì giống như đang anh dũng hy sinh thế?"
Kiều Yến Hi mở mắt, dùng ánh mắt như muốn nói "không thể giải thích được" nhìn cô.
Du Thanh Chi bật cười, "Tối nay tôi sẽ cho người làm một bản hợp đồng rồi đưa cho anh. Anh yên tâm, tôi mặc dù không phải loại người tốt gì, nhưng nói được là làm được. Tôi đã nói chỉ làm trễ nải anh tối đa ba năm thì cũng sẽ không trễ hơn một ngày đâu, trừ khi..."
Cô dừng một chút, sau đó cảm khái nói: "À mà không có trừ khi."
Chẳng qua tâm tình của cô bỗng trở nên tốt hơn khi thấy thái độ thay đổi của Kiều Yến Hi, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người nào đó cũng tự nhiên cảm thấy rất vừa mắt, "Anh có yêu cầu gì không?"
"Tôi không hi vọng mẹ và em gái tôi biết chuyện này."
"Cái này đơn giản." Du Thanh Chi nói: "Đại học Nam California sắp có nửa tháng để nhập học, tôi sẽ sắp xếp cho hai người họ ra nước ngoài, cũng sẽ sắp xếp tốt chỗ ở cho bọn họ. Về phần vì sao anh muốn ở lại trong nước thì anh có thể tự mình nói với họ, hoặc là nếu như cần tôi giúp đỡ, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào cũng được."
Cái gì Du Thanh Chi cũng thay anh nghĩ kỹ, anh có chịu đồng ý hay không là một chuyện, cô vì anh mà làm lại là chuyện khác.
Cho dù Kiều Yến Hi thật sự không đáp ứng yêu cầu kia, cô vẫn sẽ sẵn lòng giúp Kiều Dĩ Hinh hoàn thành ước mơ đi du học của mình.
Kết quả tối đa của việc này là cô sẽ trở thành chủ nợ của Kiều Yến Hi, nửa đời sau anh và cô ít nhất sẽ có một chút mối quan hệ dây dưa.
Mà bây giờ bởi vì sự chấp nhận của Kiều Yến Hi, bọn họ sẽ có mối ràng buộc sâu hơn.