Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Robot Papa Và Robot Cha

Chương 5: Cờ thưởng

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Truyện: Robot papa và robot cha

Tác giả: Lữ Thiên Dật

Editor: Sặc Fructose

Chương 5: Cờ thưởng

Thụ dùng trục bánh răng đập công một trận, giống như thời kỳ viễn cổ nhân loại dùng chổi quét nhà hoặc chổi lông gà đánh trẻ hư, vừa đánh vừa mắng: “Tôi đập chết anh tên trai thẳng giả đồng tính lừa hôn này!”

Công một bên chịu đánh, một bên còn không quên thâm tình thổ lộ với thụ.

Anh nói mình đã bị thụ làm ấn tượng, nói ánh mắt thụ sáng ngời như một chú sói hoang, nói lần đó thụ đánh thắng công rồi dẫm lên robot của công từ trên cao nhìn xuống, khi đó tim anh đã đập cuồng loạn thế nào.

Anh nói lên những hồi ức vụn vặt lúc chơi đùa ở chợ đen với thụ, nhớ rõ ràng họ đã cùng nhau đi qua các phố lớn ngõ nhỏ để tìm kiếm linh kiện và bản vẽ thiết kế, uống bia đen, xé chiếc đùi gà béo ngậy.

Nói về những buổi tối anh lái phi thuyền lén chờ thụ bên ngoài trường học của thụ, chở thụ chạy như bay trên đường vắng thưa người. Anh nói về những video anh trân trọng quay lại trong những lần thụ thi đấu. Nói về mỗi một hành động nhỏ của thụ cũng khiến anh ngọt ngào hay khổ sở như thế nào, anh đã nóng đầu lên mà lừa gạt thụ thế nào,…

Một lời dài kể về những hồi ức và thổ lộ qua đi, công bịt cái mũi chảy máu xối xả của mình, đờ đẫn nói: “Xin lỗi, nhưng anh yêu em.”

Thụ nghi ngờ nhìn chằm chằm mũi anh: “Tôi không có đánh lên mặt anh.”

Công đỏ mặt tía tai nhìn thụ vẫn chưa mặc quần áo bảo hộ vào: “… Anh biết, chỉ là quá kí©h thí©ɧ.”

Thụ: “…”

Công vội vàng nói: “Anh tuyệt đối sẽ không ép buộc em sinh con, sau khi thắt ống dẫn tinh anh có đến bệnh viện chính quy kiểm tra, hiện tại anh xác thực không có khả năng sinh sản, hơn nữa anh đã đưa báo cáo cho cha mẹ xem, họ cho rằng anh trời sinh đã vậy… Báo cáo kết quả kiểm tra là bản trực tuyến, tài khoản Tinh Võng và mật mã em biết rồi, em có thể dùng quang não vào kiểm ra bất cứ lúc nào.

Thụ yên lặng nhìn thẳng anh, trong ánh mắt mang theo điều tra và một chút lạ lẫm, tựa hồ như đây mới là lần đầu tiên quen biết công: “Được.”

Vẻ mặt công trịnh trọng, giống như đặt bút viết một đáp án cuối cùng trong một cuộc thi quan trọng, anh tỏ ra văn nghệ, nhưng lại là phát ra từ sâu đáy lòng mà nói: “… Anh hi vọng ánh mắt của em có thể vĩnh viễn sáng ngời như bây giờ.”

Vừa nói, anh vừa nắm tay lại thành đấm, bộp một phát đánh vào vị trí nơi trái tim, đây là động tác khi quân nhân Liên Bang tuyên bố lòng trung thành của mình, “Anh nguyện ý vì mục tiêu này mà trả giá hết thảy.”

Thụ thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm công nãy giờ, nhẹ nhàng cười một tiếng, thả trục bánh răng xuống, mặc lại quần áo bảo bộ. Khi cậu kéo lên khóa kéo của bộ quần áo đến trên đỉnh, âm thanh cạch một tiếng vang lên, cậu mơ hồ nói một câu: “Bây giờ bắt đầu, tôi có một chút.” Dừng một tí, lại bỏ thêm một chút, nói: “Hai chút.”

Công: “Cái gì? Cái gì hai chút?”

Thụ không đáp, mở nắp bảo vệ ra, như mèo hoang nhảy ra ngoài.

Công vắt hết óc nhớ lại những lời anh và thụ nói nãy giờ.

Trong đó có một câu là: “Em có chút cảm giác nào với anh không, một chút cũng được.”

Công: “Đệt!”

Công hưng phấn muốn xỉu, mở nắp bảo vệ ra muốn đuổi theo, vừa đuổi theo được vài bước, trong tiếng mắng “Mày cmn sao lại thế này?” của người qua đường mà chui lại vào nắp bảo vệ, tay chân luống cuống mặc quần áo.



Thụ cũng không phải là robot tính luyến chân chính (chỉ yêu thích robot, không có tình cảm với con người), từ góc độ sinh lý mà nói, cậu thích Alpha, chỉ là đám Alpha thường xuyên không biết tôn trọng Omega.

Rất nhiều Alpha ngạo mạn cho rằng Omega là sinh vật xinh đẹp nhưng thiểu năng, trong mắt những Alpha đó, thậm chí phim robot cao cấp Omega cũng xem không hiểu, chứ đừng nói tới việc điều khiển robot. Chỉ số thông minh của Omega dừng ở mấy trò chơi yêu đương thực tế ảo và Anipop. Mặt dù rất nhiều Alpha ra vẻ sẵn sàng bình đẳng và khai sáng, luôn miệng nói bản thân tuyệt đối không phải loại người mang chủ nghĩa Alpha là nhất, nhưng những cử chỉ lời nói thường ngày của bọn họ cũng sẽ bại lộ suy nghĩ thật sự của họ.

Sống trong môi trường như vậy dẫn đến lý trí của thụ không muốn cùng Alpha bắt đầu một tình yêu bất bình đẳng. Cậu chủ động phong bế phương diện cảm thụ tình yêu của mình, nhưng công… công thật sự không giống như họ, thụ không mù, có thể nhìn ra được điểm này.

Công cạy mở trái tim đã bị phong bế của thụ, dùng hai sợi dây thắt ống dẫn tinh của mình mà buộc lại.

Điều này thật hoang đường, nhưng trên thực tế, thụ không có cách nào không động tâm.

Thụ ngồi một góc khuất trong kho hàng, ôm một cái bánh răng lớn, dùng giẻ lau chấm dầu máy chà lau tới lui, giống như vuốt ve một con mèo cứng ngắc. Cậu cứ máy móc như thế mà lau bánh răng, khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh nhạt, nhưng thật ra khi cậu nghĩ đến Alpha của mình, sâu trong đôi mắt cậu như lóe lên một đốm lửa nhỏ.

(Bánh răng:)Robot Papa Và Robot Cha - Chương 5: Cờ thưởngChỉ là cậu muốn có một ít thời gian thích ứng chuyện anh em tốt đột nhiên biến thành chồng của mình mà thôi.



Hôm sau, hẻm nhỏ âm u chật chội nào đó ở chợ đen, công gõ cửa một căn nhà.

Máy theo dõi rỉ sét loang lổ phát ra âm thanh điện tử: “Khẩu lệnh.”

Công nói ra một dãy số mật mã vô nghĩa, việc này chứng tỏ anh là một khách hàng cũ đã mua qua hàng cấm.

Âm thanh điện tử: “Cậu đang cõng cái gì?”

Công cõng một cây thật dài phía sau lưng, một tấm vải đen bao lại vật hình trụ đó, giống trường đao hoặc báng súng.

Công tháo tấm vải đen ra, thoải mái hào phóng để lộ vật hình trụ đó: “Cờ thưởng.”

Đây là một loại phương thức thể hiện lòng biết ơn với nhân viên y tế của nhân loại viễn cổ, tuy rằng cổ xưa, nhưng hiện tại cũng sẽ có những người hoài cổ thỉnh thoảng dùng.

Cửa tự động mở ra.

Bên trong cánh cửa là một hiệu thuốc, bán các loại thuốc vi phạm lệnh cấm, thuốc kí©h thí©ɧ gây ảo giác, ma túy, thuốc tránh thai, thuốc ức chế của Omega,… Một đầu trọc tướng mạo hung hăng ngồi sau quầy dùng quang não chơi trò chơi.

Thụ: “Là hắn sao?”

Công: “Chính là hắn.”

Đầu trọc: “?”

Công giũ cờ thưởng ra, chữ vàng trên nền đỏ: “Diệu thủ nhân tâm, trả lại đời sống tìиɧ ɖu͙© giúp tôi.”

(Gốc: 妙手仁心,还我性生活 (bản qt: diệu thủ nhân tâm, trả ta tính sinh hoạt.)

Công: “Tặng cho ông.”

Đầu trọc không có hứng thú mà nhún nhún vai: “Các người muốn mua gì?”

Đột nhiên công đấm ngã đầu trọc một phát: “Cái này cũng tặng cho ông.”

Thụ cuốn cờ thưởng lên, giống như dùng trục bánh răng đánh công hôm trước, quất đầu trọc túi bụi, vừa quất vừa chửi: “Bà mẹ nó ông nghĩ Omega dễ ăn hϊếp hả? Dễ ăn hϊếp lắm hả? Bán thuốc ức chế giả? Tôi cho ông bán thuốc ức chế giả này! Con mẹ nó! Gọi papa!”

Công kháng nghị: “Anh không có em trai như vậy!”

Robot bảo vệ loại nhỏ phát ra tiếng chuông báo động và lao về phía thụ. Lại bị thụ đập đến phát ra tia lửa điện, còn bị người thông thạo máy móc như thụ khởi động lại, ngu ngơ đứng tại chỗ không biết mình là ai.

Thụ đập phá hiệu thuốc, còn uy hϊếp tên bán thuốc giả trong vòng ba ngày phải cút khỏi chợ đen, nếu không cậu điều khiển robot tới san nơi này thành bình địa.

Thụ: “Người viễn cổ gọi là cái từ gì? Phá cái gì nè?

Công: “Là phá dỡ, ba ngày mà còn chưa đi, chúng tôi giúp ông phá dỡ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »