Otaku đều vô cùng vô cùng là đơn thuần.Không biết điều này đúng hay không. Dù sao Mạc Bắc cũng rất tốt bụng.
Hình như chẳng liên quan đến nhau gì cả. ┐(┘▽└)┌
Định gọi cho Ly Ly, Thẩm Nam rút điện thoại ra mới nhớ, vừa mới đổi máy, danh bạ vẫn còn đang lưu ở máy cũ chưa chuyển sang.
Mà máy cũ thì… ngay cả mở máy cậu còn không dám nữa là…
Không những sợ Giang An gọi tới, mà ngay cả cái thông báo những cuộc gọi nhỡ lẫn tin nhắn vừa nhận cậu cũng sợ.
Sợ đến đau lòng.
Thẩm Nam rúc mình vào chăn, lật qua lật lại, phiền ghê ha.
Tự vui vẻ? Lại nhớ đến hắn rồi.
Ngẫm đi ngẫm lại, Mạc Bắc tốt bụng ghê, ôn nhu lại hào phóng, biết chú ý đến người khác, cũng kiệm lời, dễ ở chung ghê gớm. Chỉ ngồi gần Mạc Bắc thôi cũng cảm thấy thoải mái rồi.
Uhm, lại còn là thẳng nữa, an toàn tuyệt đối luôn.
An toàn cái con khỉ.
Mạc Bắc bảo sẽ nuôi cậu… ờ thì… nuôi thật! Một ngày hai bữa, có rau có thịt, cơm canh đầy đủ, do chính tay Mạc Bắc nấu, ngon quên sầu.
Giờ Thẩm Nam thật chẳng có việc gì làm, ngay cả việc cắt xén mấy thứ cũng được miễn luôn – Mạc Bắc nói, ngón tay dân kỹ thuật quý giá vô vàn, phải được nâng niu bảo vệ cẩn thận. Cậu cũng đành câm lặng, chỉ thỉnh thoảng ngồi làm vài thứ (đối với cậu mà nói, nhắm mắt cũng làm được), lúc nào cần thì giơ chân đạp đạp vài cái, mỗi ngày rửa bát hai lần (cái này là do cậu chủ động yêu cầu), thời gian còn lại muốn làm gì thì làm. Mạc Bắc cho cậu dùng tủ sách và máy tính của y thoải mái, chẳng thèm tránh né hay giấu giếm gì cả, tỏ rõ khí chất anh đây quân tử thản nhiên, ngẩng lên chẳng thẹn với trời, cúi xuống không thẹn với đất.
Mấy ngày nay cứ như ở trên thiên đường, đời đẹp đến độ mỗi ngày bò lên giường Thẩm Nam đều cảm thấy mình thật tội lỗi, thế nhưng cứ lúc nào ở chung với Mạc Bắc thì cậu lại thoải mái đến mức chút xíu cảm giác tội lỗi cũng bay mấy tăm mất tích.
Giải quyết bữa tối xong, Thẩm Nam định đến bar HEY tìm Ly Ly tán nhảm, lần trước cậu quên béng đưa số điện thoại mới cho Ly Ly. Mạc Bắc vẫn còn lo lắng về chuyện rắc rối cậu đang vướng phải nên hỏi có cần y đi theo không.
Thẩm Nam cười bảo cậu rất ghét tiếng ồn nên ít khi đi bar, chắc chẳng ai đến đó túm cậu đâu.
Cuối cùng còn đế thêm một câu: nhỡ mà có thật, anh đi theo thì cũng chỉ thêm người gặp họa thôi, nhìn cái dáng cò hương thế kia…
Mạc Bắc bĩu môi, vào phóng bếp rửa bát.
Lê Ly Ly rất muốn đưa giẻ lau cho Thẩm Nam lau mặt: “Sao mày chăn được Bắc gia nhanh vậy! Đồ khỉ!”.
“Chăn bằng niềm, cậu ta thẳng băng có cong khúc nào đâu.” Thẩm Nam dở khóc dở cười. “Chỉ vì cậu ấy tốt tính quá thôi.”
“Chuyện.” Ly Ly đắc ý như thể đang khen mình. “Cậu ta nghĩ ai là người tốt thì sẽ đối xử cực tốt với người đó.” Liếc ngang liếc dọc, cậu lại gần nhỏ giọng kể: “Bắc gia bênh vực bạn bè lắm. Trước có người đến sinh sự với tao, Bắc gia còn giúp tao xử lý thằng ấy một trận cơ. Mày không cần lo chuyện Giang An nữa đâu!”.
Vừa nghe thấy cái tên kia, Thẩm Nam chẳng còn hứng thú nói chuyện nữa. Cậu ậm ừ đôi câu, nói cho Ly Ly biết số điện thoại mới của mình rồi đứng dậy định đi về.
Trước khi về, Ly Ly còn cẩn thận nhắc cậu: “Nghe bảo hắn đi tìm mày khắp nơi. Hai ngày trước, hắn còn đến cả triển lãm mỹ thuật để hỏi. Mày cẩn thận một chút vẫn hơn!”.
Thẩm Nam cười khẩy, m* nó, tao thích đi triển lãm mỹ thuật bao giờ vậy.
Danh bạ trong cái máy cũ hơn phân nửa là của đồng nghiệp trong công ty và những người có liên quan đến công việc của cậu, chỉ có một ít là chẳng có quan hệ gì với Giang An cả. Thế nhưng cái số cực ít đó, nếu đánh mất thì cậu cũng tiếc đứt ruột.
Tối đến rúc vào trong chăn tính đi tính lại, ngày hôm sau, Thẩm Nam đã làm một chuyện ‘tày đình’.
Cậu nhờ Mạc Bắc giúp cậu chép mấy số cậu bảo ra…
Mạc Bắc chẳng nói gì nhưng ánh mắt y nhìn cậu như thể sắp lôi cả dàn âm thanh bốn chiều ra để lải nhải câu
– Đồ vô tích sự!
Số cần lưu không nhiều lắm. Mạc Bắc không quen dùng máy của cậu nên tìm hơi chậm.
Lưu đến số thứ 6, có điện thoại gọi đến. Mạc Bắc ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam. Sắc mặt cậu trắng bệch
Tiếng chuông được cài đặt riêng cho Giang An.
Mạc Bắc nhìn Thẩm Nam rồi lại nhìn cái điện thoại, ho ho vài tiếng thanh giọng, xoay người, bấm nút nhận cuộc gọi:
“Alô~~? Dạ… xin hỏi ai đấy ạ~?”.
Thẩm Nam nhũn người ngã lăn ra sàn.
Lực sát thương của cuộc gọi của Giang An, hoàn toàn kém xa so với việc… Mạc Bắc nói giọng nữ!!!
Giọng… thiếu… nữ…! Nhỏ nhẹ!! Êm tai!! Ngọt như mía lùi!!
Mặc dù đã cách xa cái điện thoại nhưng tiếng gầm gừ từ đầu bên kia vọng lại vẫn rõ mồn một, nhưng cái giọng nói ‘chết người’ của Mạc Bắc đã khiến Thẩm Nam ‘đơ’ toàn tập.
“Alô? Ai đấy ạ?”.
“Dạ ~ anh tìm ai?”.
“Xin lỗi ~ anh gọi nhầm số rồi ~~”.
“Không có ai tên thế đâu ~ Người ta vừa mới đổi điện thoại mà ~”.
“Anh đọc lại số xem nào? Ừm ừm ~ 133…… ý, đây là số của người ta mà ~”.
“Hay là anh viết nhầm rồi? Đây là điện thoại của người ta mà ~”.
“Đã nói không biết rồi mà lỵ! Đáng ghét! Anh bị bệnh à?”.
“Ứ! Sao anh lại có thể như vậy? Ghét chết luôn! Đồ thần kinh!”.
Cúp máy.
Chuông reo.
Nhận điện.
“Alô? Anh bị bệnh à? Đã bảo gọi nhầm số rồi! Gọi nữa người ta báo cảnh sát bây giờ!?”.
Cúp máy.
Mạc Bắc thản nhiên giơ tay làm dấu OK.
Thẩm Nam nằm úp mặt xuống sàn không nhúc nhích.
Yên lặng chép hết các số, Thẩm Nam vẫn nằm trên sàn.
Mạc Bắc ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng cậu.
Thẩm Nam rên lên một tiếng, nằm lên đùi Mạc Bắc, cằm đặt lên đầu gối y.
Bất ngờ bị ôm, Mạc Bắc lảo đảo một chút, tay trái chống xuống sàn giữ thăng bằng, tay phải xoa đầu cậu: “Không có việc gì! Không có việc gì!”.
Thẩm Nam cúi đầu mặc cho y xoa. Tay y nhẹ nhàng di chuyển từ đỉnh đầu lần xuống lưng cậu, ôn nhu vỗ về.
Tóc Thẩm Nam không đen hẳn, nhưng mềm, mảnh, hơi xoăn một chút, sờ rất sướиɠ.
Tự dưng muốn dúi đầu vào đó cọ cọ ghê cơ ~~~o(>﹏