Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rết Tinh Ngàn Năm

» Tác Giả: PemDan
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 10 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 5 Bình chọn
Con đường tu chân luôn có những khó khăn nhất định, để được trở thành tiên nhân sống tự do tự tại trên trời, vạn vật luôn phải trả giá. Ví như phàm nhân muốn tu tiên thì phải bỏ thất tình lục dục, ví như dã thú tu tiên phải bỏ sát sinh thú tính, chuyên tâm tu hành, ví như cây cỏ phải chờ ngàn năm vạn năm độ hóa…

Còn với hắn, một con rết, cái ngăn cản hắn với con đường tu tiên, là một ngày nào đó sẽ bị người ta đạp chết.

Khụ…

Tuổi thọ thì ngắn, lại còn là loài nằm gần cuối chuỗi thức ăn, không thể tránh khỏi tai nạn bất ngờ bị chim thú gì đó ăn thịt hay chỉ vô tình bị dẫm lên cũng đủ mất mạng.

Cho nên, trong hơn một ngàn năm tu hành của mình, hắn giỏi nhất là việc trốn tránh. Trốn trong khe đá, trong hang sâu, rồi đến động lớn, hắn từ một con rết nhỏ chỉ dài hơn bốn tấc, đã trở thành đại rết tinh dài hơn bốn trượng, từ một kẻ chỉ biết trốn tránh, dần lấy được địa vị, lấy được sức mạnh, có thể uy hϊếp được kẻ khác, xưng hùng xưng bá một phương, đại danh đỉnh đỉnh khắp Kim quốc không có một con yêu quái nào không biết.

Nhưng mà hắn có một phiền não…

Rất phiền não…

Đó là: Hắn rất xấu!

Người ta nói chân thân rất có ảnh hưởng rất lớn đến ngoại hình khi hóa thành người. Hắn vốn là con rết, có thể đẹp được sao? Mặc dù hắn có đạo hạnh hơn ngàn năm, nhưng bởi vì ngoại hình xấu xí, hắn mãi chẳng tìm nổi vợ…

Nhiều lúc hắn thật ghen tỵ với đám bướm tinh và ong tinh, bọn chúng mặc dù đạo hạnh thấp nhưng lại rất xinh đẹp. Nữ yêu mê luyến bọn chúng không ít, hoa yêu, thụ yêu, thậm chí cả nữ tử loài người nguyện theo bọn chúng lại càng không thiếu!

Vậy mà xung quanh hắn… không phải Nhện tinh thì là xà tinh, toàn là thứ âm độc muốn xơi tái hắn nhằm chiếm đoạt đạo hạnh, đã vậy lại còn xấu đau xấu đớn, hắn gần cũng chẳng dám gần.

Nói chung là, hắn xấu, hắn lại còn chê người xấu, nên cả ngàn năm hắn vẫn “ế”.

Haiz…

Cho đến một ngày, bởi vì hắn mê luyến một tiên tử, cho nên bản thân đã đắc tội với nguyên một giáo phái tu tiên. Cái này không đáng nói.

Sư phụ của tiên tử kia đến cửa nhà hắn đòi người, lại còn đánh sập Động rết của hắn, cái này cũng không đáng nói.

Cái đáng nói là, hắn thiên tân vạn khổ lừa được người đẹp về, người đó lại dội cho hắn một gáo nước lạnh, nói bản thân là nam nhân, không thể cùng hắn…!!!

Càng đáng hận hơn nữa là, thiên tân vạn khổ của hắn, cuối cùng cũng chỉ là một hồi âm mưu của nữ sư phụ ngoan độc nhằm lừa đệ tử của mình về! Hắn chẳng qua là một con cờ thí!

Mà cái đáng hận nhất của đáng hận là, sau khi chà đạp lên tấm chân tình của hắn, hai sư đồ bọn họ lại còn thành thân, lại còn sinh con, lại cùng nhau tiêu dao tự tại!!!

Được lắm!

Vốn liếng các người nợ lão tử, lão tử sẽ tính hết lên người hài tử của các ngươi!

Lựa lúc đôi sư đồ chết tiệt kia lơ là, hắn lẻn vào định hạ độc thủ đứa nhỏ.

Di…

Đứa nhỏ này…

Thật xinh đẹp…

Đôi đồng tử tựa như chân trâu linh động nhìn hắn, chẳng hề sợ hãi bộ dạng xấu xí dọa người của hắn mà cười lên, cánh môi anh đào chúm chím vẽ lên độ cong tuyệt hảo, đôi bàn tay bé bé còn giơ lên, chạm vào vết lằn kinh tởm trên mặt hắn, khiến hắn tê liệt như bị ngũ lôi oanh đỉnh…

Hừ… Nể tình ngươi đáng yêu, tha cho ngươi một mạng!

Hừ… Chẳng hiểu sao cứ muốn nhìn thấy con nhóc đó. Thôi, nhà cũng bị mẫu thân của nó đánh sập rồi, chuyển nhà!

Nhóc con mới chập chững biết đi đã đòi học thuật Ngự kiếm! Phụ mẫu nhóc cũng thật vô trách nhiệm, còn chẳng thèm trông nom nhi nữ cẩn thận, nếu không có hắn ra tay thì con nhóc này sớm đã bỏ mạng vài lần!

Lại còn muốn trốn xuống núi? Ở dưới đó có gì vui sao? Thật là một con nhóc ham vui! Nếu hắn không để mắt trông coi, nhóc con đã sớm bị người ta bán mất!

Hắn thật bực bội. Từ khi nào hắn đã trở thành cái đuôi của nhóc con, lại còn phải lén lén lút lút tránh sự truy kích của phụ thân nhóc nữa!

Nhóc con đáng yêu dần trở thành thiếu nữ xinh đẹp thành thục, hắn nghĩ, có lẽ hắn cũng không cần phải chăm sóc nàng nữa rồi.

Nhưng mà nàng lại đối diện với hắn, hỏi hắn rằng: “Bọn họ nói, thúc thích phụ thân ta… Có phải hay không?”

Thì hắn…

Chương 1-1
Từng dải nắng rực rỡ xuyên qua những tán cây, vắt ngang khu rừng râm rạp tựa như những dải lụa vàng sáng, chiếu lên người một nam nhân lực lưỡng đang nằm trên tảng đá. Giữa trưa mùa hè, cả khu rừng ngập trong tiếng côn trùng rả rích, nam tử kia gối đầu trên hai cánh tay, hoàn toàn hưởng thụ giờ phút yên bình hiếm có. Hắn lim dim hai mắt, trên miệng còn ngậm một nhánh cỏ đuôi chó đong đưa qua lại. Nếu không tính đến khuôn mặt dọa người dữ tợn của hắn thì khung cảnh có thể coi là rất hài hòa.

Kể từ khi nhà của hắn bị “ai đó” đánh sập, hắn thường xuyên sống cảnh màn trời chiều đất như thế này. Thấm thoắt cũng đã vài năm, quanh chân núi Thanh Sơn không còn một bóng yêu tinh nào, bọn chúng bởi vì bị một con đại yêu ức hϊếp, lũ lượt kéo nhau rời khỏi núi hết rồi.

Rết tinh nằm bắt chéo chân, bàn chân trần bẩn thỉu vung vẩy. Hắn mặc loại y phục hết sức tầm thường bằng vải gai, áo đen quần lam, ẩn ẩn sau lớp vải thô là cơ bắp cuồn cuộn. Vạt áo trước hở ra, lớp lông đen mỏng trên ngực như ẩn hiện, tóc dài cột thành một túm ở đằng sau, trên mặt lại lằn ranh toàn sẹo ghê người, khiến cho ai gặp hắn cũng bất giác quay đi, không muốn trực tiếp đối diện.

Hắn sống hơn ngàn năm, cũng đã dọa được không ít người, bọn họ không sợ hãi hắn thì cũng là ghét bỏ hắn, duy chỉ có một ngươi…

“Rết thúc thúc!... Áiiii…!!!!”

Hắn ôm trán thở dài ngao ngán, bật một cái liền ngồi thẳng dậy, bàn tay tùy tiện đưa ra, vừa vặn bắt được đai lưng của kẻ vừa la hét, thân hình nho nhỏ khựng lại giữa không trung, cái mũi xinh xinh của kẻ kia chỉ cách một tấc là sẽ chạm mặt đất.

“Đã nói bao nhiêu lần là không được ngự kiếm bay lung tung hả?”

Hắn lầu bầu lắc lắc tay, tiểu cô nương bị hắn treo lơ lửng chới với giữa không trung la oai oái, tuổi còn nhỏ mà liều lĩnh chẳng kém ai, nếu hắn không bắt nàng lại kịp thời, khuôn mặt khả ái kia còn không bét nhè rồi sao?

“Ha ha… Ta trốn giờ nghỉ trưa xuống đây với thúc mà..."

Tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi, mặc một thân phấn hồng linh động cười cười, trên đầu búi hai búi tóc nhỏ, một bên tóc còn cài một nhánh hồng mai, thắt lưng bị hắn túm ở đằng sau, chân tay quơ quơ loạn xạ. Hắn không kiên nhẫn thả tay ra, tiểu cô nương lập tức rơi cái bịch xuống đất, cả người bị vùi trong thảm lá khô. Nàng kêu “Ái!” một tiếng, lúc ngẩng mặt, lên trong mồm còn ngậm vài xác lá.

“Thúc thật chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả!” Nàng nhổ đất cát trong miệng ra, hậm hực đứng lên phủi phủi y phục, sau đó chạy lại nhặt thanh kiếm bị rơi lăn lóc ở đằng xa.

Tiểu cô nương đứng thẳng cũng chỉ cao đến đầu gối hắn, cây kiếm ôm trong tay lại cao quá đầu nàng, lưỡi kiếm đen huyền sắc bén, linh quang quanh thân kiếm chốc chốc lại rung lên cảnh báo yêu tinh trước mặt.

Ừ… Cây kiếm này cũng tắm không ít máu của hắn đâu, thi thoảng lúc trời mưa hắn vẫn còn thấy toàn thân ngứa ngáy, sẹo trên người quá nửa đều do kẻ sở hữu kiếm này chém hắn mà ra.

“Mặc kiếm của mẫu thân ngươi đâu phải loại dễ thuần, ngươi muốn dùng nó ngự kiếm, còn sớm trăm năm nữa.”

Phải! Tiểu cô nương đáng yêu khả ái này không phải ai khác, chính là tiểu Song Linh, nhi nữ của Hoa Linh thượng tiên phái Thanh Thanh đại danh đỉnh đỉnh. Mà hắn với phụ thân của nàng... cũng có vài chục năm "giao tình".

Hắn vò đầu đứa nhỏ, giọng điệu quở trách nhưng trong mắt lại ôn nhu mềm mại cùng lo lắng không yên, cây kiếm quá to so với cơ thể nhỏ xíu của nàng, đã vậy linh lực lại rất lớn, nàng căn bản không thể chế ngự được nó. Nếu nàng chỉ ngự kiếm đến chỗ hắn thì còn được, nhưng nếu nàng đi xa hơn… tới lúc đó… hắn lại phải xách đít chạy theo...

“Rết thúc, ta thèm gà rừng quay, chúng ta đi săn gà rừng được không?” Tiểu Song Linh trèo lên tảng đã ngồi cạnh hắn, giọng nói ngây thơ chất chứa kì vọng, thu thủy long lanh, môi hồng chúm chím chu ra, len lén nuốt nước miếng ực một cái…

Con nhóc ham ăn… Hắn hừ mũi, thật chẳng hiểu đám phàm nhân trên Thanh Sơn tu luyện thế nào. Hắn từ khi có linh tính đã không còn ăn mặn, chay tịnh cả ngàn năm mới có được ngày hôm này. Ấy vậy mà con nhóc này, thậm chí cả mẫu thân Thượng tiên của nàng lại lấy việc ăn thịt làm chủ đạo, tu chân nhưng không chay tịnh, thế mà pháp lực vẫn tăng vù vù!

Thật sự hết sức bất công mà!

🎲 Có Thể Bạn Thích?