Tác giả: Hàn Thục
Edit: Viora Ha
---------------------------------------------------------------------
Tạ Nghi Xuân ngủ trên chiếc giường xếp cạnh giường bệnh của Lạc Hàn suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau khi thức dậy cậu luôn túc trực bên mép giường Lạc Hàn.
Lạc Hàn vừa tỉnh lại, lập tức nhìn thấy Tạ Nghi Xuân nằm trên mép giường hệt một chú cún con cùng đôi mắt lưng tròng, Tạ Nghi Xuân lúc này mới 16 tuổi, còn nhỏ đến mức có thể nhéo ra nước, môi đỏ răng trắng, khóe mắt ửng hồng trông y như một chú cún con trắng xinh tội nghiệp.
Nhìn thấy Lạc Hàn tỉnh lại, nước mắt Tạ Nghi Xuân tí tách từng giọt rơi xuống.
Ngày hôm qua Tạ Nghi Xuân đến muộn, Lạc Hàn vì đợi cậu nên cả hai đều đi học trễ, Vốn ban đầu định đi qua bằng cổng chính nhưng thế nào cũng sẽ bị trừ 1 điểm cộng thêm bị phê bình vì vậy Tạ Nghi Xuân nhất quyết đòi trèo qua tường phía sau trường học, cảm thấy làm như vậy trông vừa ngầu vừa lãng mạn. Lạc Hàn trèo tường nhảy xuống trước, sau đó đến cậu nhảy xuống, đến lúc này mọi chuyện vẫn ổn.
Tuy nhiên, cố tình cậu lại một tên hèn hạ vô liêm sỉ, vì muốn Lạc Hàn ôm mình nên giả vờ sợ độ cao lừa Lạc Hàn duỗi tay ra sau đó cậu mỹ mãn nhào vào lòng ngực của người ấy. Kết quả lại đẩy người ta ngã xuống đất, Lạc Hàn té ngã, gáy vừa vặn đập trúng một cục đá nhỏ, máu chảy thấm hết cả mặt đất, ngay lúc ấy Lạc Hàn lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tạ Nghi Xuân sợ đến mức tay chân bủn rủn, sợ rằng Lạc Hàn cứ như vậy bị cậu hại chết, nên đi theo từ trường đến bệnh viện mà không trở về nhà, dù sao ba mẹ cậu đã ly hôn từ lâu, sẽ chẳng có ai quan tâm đến việc cậu có về nhà hay không.
Ở trong trường cậu nổi tiếng vừa đẹp trai vừa ngầu. Nếu như bị người khác nhìn thấy cậu khóc thút thít như thế này, không chừng mấy cô nữ sinh yêu mến cậu sẽ thấy vọng vô cùng.
Tạ Nghi Xuân khóc nức nở xin lỗi Lạc Hàn: "Mình xin lỗi."
Lạc Hàn vừa mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp đến như vậy, anh sửng sốt trong lòng, cậu học sinh này lớn lên trông giống Tạ Nghi Xuân quá đi mất, chuyện gì thế này ? Ai đây?
Tạ Nghi Xuân trong ấn tượng của anh từ lâu đã không còn như vậy nữa mà là tên bất cần hoặc là xanh xao phù phiếm, vì vậy anh ngay trong tức khắc không nhận ra, hỏi: "Cậu là ai?"
Tạ Nghi Xuân trong lòng chợt lạnh, hoảng sợ nói: "Mình, mình là Tạ Nghi Xuân đây mà, cậu mất trí nhớ rồi sao?"
Sắc mặt Lạc Hàn trở nên nghiêm nghị, con ngươi co rút --- đây là Tạ Nghi Xuân? Sao có thể được? Làm sao có thể trẻ như vậy được? Nhìn qua chỉ trông như chỉ mới 14, 15 tuổi. Anh cau mày, tâm loạn như ma: "À, đúng rồi, Tạ Nghi Xuân, cậu là Tạ Nghi Xuân..."
Tạ Nghi Xuân hơi bối rối, trong nháy mắt cậu cảm thấy Lạc Hàn trước mắt vô cùng xa lạ... Chẳng lẽ là cậu ấy đang tức giận?
Đúng rồi, lần này Lạc Hàn suýt chút nữa đã mất mạng, dù cậu ấy có tức giận đến đâu cũng không quá đáng.
Tạ Nghi Xuân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lạc Hàn vào lúc này, gương mặt tái nhợt đi vì thiếu máu phụ trợ cùng mái tóc đen như mực. Hệt như một bức tranh sơn thủy lại có vẻ như một buổi chiều mùa đông, một vịnh trời trong vắt soi bóng xuống mặt hồ tĩnh lặng, tĩnh lặng mà sâu thẳm.
Tạ Nghi Xuân nhất thời trở nên mê mẩn.
Người khác nói cậu lớn lên rất điển trai, nhưng cậu cảm thấy Lạc Hàn mới là người điển trai, ở trong mắt cậu, Lạc Hàn là người đẹp nhất trần đời này.
"Điện thoại của mình đâu?" Lạc Hàn hỏi.
Tạ Nghi Xuân nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Lạc Hàn, chỉ nhìn thoáng qua ngày tháng hiển thị trên màn hình ... Đây là 12 năm trước.
Lúc này anh bao nhiêu tuổi? Anh 16 tuổi còn Tạ Nghi Xuân 15 tuổi. Hình như ngày trước đã từng xảy ra chuyện này, Tạ Nghi Xuân vì muốn trèo tường vào trường, không cẩn thận đập vào người anh sau đó phải khâu nhiều mũi sau gáy.
Này mịa nó là chuyện đang xảy ra đây?
Anh đang mơ? Nếu đây là một giấc mơ thì cũng trân thật quá đi?
Lạc Hàn cố gắng nhớ lại, nhưng anh chỉ có thể nhớ lại khoảnh khắc xe buýt tông vào mình --- hẳn là anh đã chết.
Anh chết rồi, vậy Chíp Chíp làm sao bây giờ? Lạc Hàn lòng đầy bực bội, nếu anh chết thì ai sẽ đi quản Tạ Nghi Xuân đây? Hơn 10 năm phấn đấu của anh đều trở nên vô ích hết sao? Anh mới trở thành phó viện trưởng cách đây không lâu... Tạ Nghi Xuân đúng là một tên gây rối, suốt đời chỉ biết gây phiền toái cho người khác.
Trông khí áp xung quanh cậu ấy có vẻ rất thấp, không biết đang tức giận chuyện gì, khiến Tạ Nghi Xuân im lặng như ve sầu mùa đông.
“Ba mẹ mình đâu rồi?” Lạc Hàn hỏi.
"Còn, còn đang ở chỗ làm việc... Họ tới xem cậu thế nào, thấy cậu qua khỏi nguy kịch thì họ lập tức quay về." Tạ Nghi Xuân nói.
Lạc Hàn xuất thân trong gia đình truyền thống làm nghề y, ông của ông nội anh là một bác sĩ, hiện giờ họ hàng nhà anh đều là bác sĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai thì sau này anh cũng sẽ như vậy.
Lạc Hàn cau mày nói: "Mình không sao, cậu về trường trước đi."
Tạ Nghi Xuân áy náy nói: "Là mình làm cậu bị thương, làm sao có thể một mình về trước được? Mình ở bệnh viện chăm sóc cậu, chờ cậu khỏe hẳn rồi quay về."
"Cậu lấy gì chăm sóc người khác đây?" Lạc Hàn bỗng dưng cười lạnh một tiếng, "Ngay cả bản thân mình cậu còn không lo được thì lấy gì để lo cho người khác? Chẳng phải muốn lấy mình ra làm cớ nhân cơ hội trốn học đi?"
Tạ Nghi Xuân ngẩn người, bị tổn thương bởi những lời cay đắng của Lạc Hàn, nhưng nhìn những dãi băng gạc trắng quấn quanh đầu Lạc Hàn, cậu thực sự không có tự tin để phát giận, khom lưng cúi đầu nói: "Không phải đâu... Mình thực sự lo lắng cho cậu mà.
Lạc Hàn thiếu kiên nhẫn nói: "Cậu không phải bác sĩ, lo lắng cũng vô ích, vết thương của mình cũng sẽ không bởi vì được cậu lo lắng mà trở nên tốt hơn. Đừng ở đây nữa, quay về lớp đi."
Tạ Nghi Xuân cúi đầu: "...Thực xin lỗi."
Lạc Hàn quay đầu đi, không muốn nhìn thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của Tạ Nghi Xuân, không muốn nói thêm một lời nào với cậu ta nữa, con sói mắt trắng ngu dốt này!
"Lạc Hàn..." Tạ Nghi Xuân vừa muốn nói gì đó.
Lạc Hàn đột nhiên ngắt ngang lời cậu: “Cậu vẫn chưa tắm, trên người hơi có mùi.”
Gương mặt Tạ Nghi Xuân đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, lập tức đứng dậy.
Tạ Nghi Xuân bước một bước ngoảnh lại ba lần, chính là Lạc Hàn ngay cả liếc nhìn cậu một cái cũng không có. Thời điểm bước tới cửa, Tạ Nghi Xuân vẫn ăn vạ không muốn rời đi: “Vậy mình về thay quần áo sau đó quay lại nhé?... Cậu cũng chưa tắm gì, có cần mình lau người cho cậu không?”
Lạc Hàn lập tức nhớ đến lúc Tạ Nghi Xuân cưỡng hôn mình, thêm những lời khốn nạn của cậu ta lúc đó, đột ngột ném chiếc điện thoại trong tay phía Tạ Nghi Xuân, vang một tiếng lớn: “Cậu một hai muốn tôi đuổi cậu đi sao!”
Tạ Nghi Xuân có vẻ bị dọa đến choáng váng, cả người ngẩn ra, vành mắt dần đỏ lên khịt khịt mũi sau đó quay người đi về nhà.
Lạc Hàn tính tình đại biến khiến Tạ Nghi Xuân vô cùng sợ hãi, lần này cậu thực sự biết mình đã gây ra họa lớn rồi, cậu không sợ trời không sợ đất nhưng lại rất sợ việc Lạc Hàn không sẵn lòng làm bạn với cậu nữa.
Chính vì điều này nên Tạ Nghi Xuân vẫn không dám tỏ tình với Lạc Hàn.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn làm hỏng việc.
Cậu về đến nhà thì trời đã tối, chỉ có bà ngoại ở nhà, ba mẹ cậu đã ly hôn rất nhiều năm, cậu là do bà ngoại một tay nuôi lớn.
Tạ Nghi Xuân vắt óc suy nghĩ nên xin lỗi thế nào với Lạc Hàn thì Lạc Hàn mới chịu tha thứ cho cậu.
Tạ Nghi Xuân cả đêm không ngủ ngon, trằn trọc mãi không ngủ được, khó khăn lắm mới thϊếp đi được một lúc thì lại mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ cả hai người bọn họ đều đã trưởng thành, Lạc Hàn không ngừng đi về phía trước còn cậu tuyệt vọng đuổi theo, xin lỗi hết lần này đến lần khác.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Trái tim cứ âm ỉ mãi không thôi.
Nhưng Lạc Hàn vẫn không chịu dừng lại, cậu cố gắng hết sức, cuối cùng chỉ nắm được một góc áo của Lạc Hàn, cậu không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, chỉ biết bản thân đã phạm phải sai lầm vô cùng lớn không thể cứu vãn nổi. Lạc Hàn quay đầu, khinh thường liếc nhìn cậu một cái, như thể nhìn cậu nhiều thêm một chút cùng khiến ô uế đôi mắt anh: "Tạ Nghi Xuân, điều tôi hối hận nhất chính là kiếp này đã quen biết cậu."
Tạ Nghi Xuân tỉnh dậy, cả người ướt sũng mồ hôi.
Lúc đó mới khoảng 4 giờ rạng sáng.
Làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Lạc Hàn tức giận vì suýt chút nữa bị cậu hại gϊếŧ sao? Hay là vì khoảng thời gian trước cậu đã cướp mất cô bé thân thiết với Lạc Hàn? Chẳng lẽ bởi vì cậu luôn gây rắc rối cho Lạc Hàn, lần này Lạc Hàn bạo phát?
Tạ Nghi Xuân hồn bay phách lạc đi đến trường.
"Nè, Tạ Tiểu Hoa, mày trở về rồi à?"
“Tao còn tưởng mày sẽ trốn học đến Lạc Hàn xuất viện luôn á.”
"Cổ áo của mày gấp vô trong kìa."
Các bạn cùng lớp cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi Tạ Nghi Xuân nhanh như vậy đã chịu đi học.
Tạ Nghi Xuân bẻ lại cổ áo, nhếch môi nói: "Đừng gọi tao là Tạ Tiểu Hoa."
Tên thân mật của Tạ Nghi Xuân là Hoa Hoa, được đặt từ trước khi cậu chưa biết nói, ngày trước bà ngoại đến trường tìm cậu lỡ miệng gọi sau đó bị các bạn học nghe thấy, hơn nữa cậu ở trong trường cũng nổi tiếng là hoa hoa công tử*, bạn học cũng bắt chước theo gọi cậu là "Tiểu Hoa" "Tiểu Hoa".
Hoa hoa công tử: nghĩa là công tử nhà giàu, công tử bột tại vì ở đây tác giả đang chơi chữ nên mình giữ nguyên.
Một người đẹp trai như cậu, bị gọi là cái gì Hoa, Tạ Nghi Xuân một chút cũng không cao hứng nổi.
Nhưng Tạ Nghi Xuân hiện tại không có tâm trạng cãi lộn với người khác, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến chỉ có Lạc Hàn. Tuy là vậy nhưng cậu không hề bỏ bê việc nghe giảng mà ngược lại còn cực kỳ nghiêm túc lắng nghe từng tiết học, ghi chép đầy đủ khiến các giáo viên đều sợ ngây người.
Thành tích của Tạ Nghi Xuân không tệ nhưng cũng không xem là tốt, ít nhiều cũng nhờ Lạc Hàn xách cậu theo học tập, bằng không cậu đã rớt xuống lớp học sinh kém từ lâu rồi.
Vừa tan học, Tạ Nghi Xuân lập tức ôm vở ghi bài bắt taxi đến bệnh viện.
Chạy như bay đến phòng bệnh của Lạc Hàn, vừa đến cửa nhìn cảnh tượng bên trong, Tạ Nghi Xuân như chết lặng.
Trên giường bệnh không có một bóng người.
Tạ Nghi Xuân đi đến quầy lễ tân và hỏi chị y tá, thì biết được Lạc Hàn đã xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Tạ Nghi Xuân sống cách vách nhà Lạc Hàn. Từ khi cậu có nhận thức thì ba mẹ đã ly hôn từ lâu, ném cậu sang ở nhà bà ngoại, cậu lớn lên trong vòng tay bà ngoại nên được bà nuông chiều đến không sợ trời không sợ đất, nổi danh là hỗn thế ma vương của thế hệ này. Về phần Lạc Hàn, vì ba mẹ và họ hàng đều là bác sĩ công việc bận rộn nên anh lớn lên trong vòng tay bảo mẫu.
Hai đứa trẻ đều bị bỏ rơi nên rất quý mến lẫn nhau sau đó thành bạn bè tâm giao, như hình với bóng.
Tạ Nghi Xuân chạy tới gõ cửa nhà Lạc Hàn, dì Lưu bảo mẫu của nhà Lạc Hàn, đi đến mở cửa: “Lạc Hàn vẫn còn nằm trên giường, nói là đầu hơi choáng không muốn gặp người, hỏi con có chuyện gì không."
Tạ Nghi Xuân ôm một chồng sách lớn, mồ hôi nhễ nhại: “Con, con sợ cậu ấy bị trễ bài nên gửi bài tập cho cậu ấy.”
Dì Lưu đóng sầm cửa lại chặn Tạ Nghi Xuân ở bên ngoài.
Một lúc sau, dì Lưu lại đến mở cửa: "Lạc Hàn nói không cần, đầu thằng bé hơi choáng, có để sát lại gần cũng nhìn không rõ, cảm ơn lòng tốt của con, bảo con về trước đi."
Cửa một lần nữa khép lại, không mở ra nữa, Tạ Nghi Xuân đứng bên ngoài ngơ ngác rất lâu, cho đến khi cánh tay đau nhức.
Lạc Hàn tránh mặt không bước ra ngoài kéo dài trong ba ngày, thẳng đến ngày thứ tư, Tạ Nghi Xuân đi đến trường phát Lạc Hàn vậy mà đã có mặt.
Không hề nói cho cậu biết.
“Tạ Tiểu Hoa, sao hôm nay mày với Lạc Băng Sơn không cùng nhau đến trường nhờ?”
Một bạn học có việc cần làm nhìn thấy Tạ Nghi Xuân đang đứng trước cửa, hài hước hỏi.
Tạ Nghi Xuân đang ở cửa sau lớp học, nhìn Lạc Hàn đang ngồi ở vị trí kế bên chỗ của cậu, do dự hồi lâu.
Tạ Nghi Xuân đi tới, đứng ở bên cạnh anh, nhẹ giọng gọi tên: "Lạc Hàn."
Lạc Hàn thì xem cậu như không khí, ngay cả đầu cũng khoảnh lại.
Trái tim Tạ Nghi Xuân càng chùng xuống thêm một chút.
Rõ ràng bọn họ là bạn cùng bàn, nhưng suốt cả tiết học đều không nói với nhau lấy một lời.
Đừng nói là Tạ Nghi Xuân, ngay cả những người khác cũng có thể nhìn ra giữa đôi bạn tốt này có vấn đề, vừa tan học, Lạc Hàn lập tức đi đến phòng giáo viên.
Một lúc sau, chủ nhiệm lớp và Lạc Hàn cùng nhau trở về, nói: "Nhậm Nguyệt, em và Lạc Hàn đổi chỗ cho nhau đi."
Tạ Nghi Xuân hoàn toàn choáng váng còn Lạc Hàn mặt không biểu cảm bước tới, thu dọn sách vở trên bàn, Tạ Nghi Xuân đứng bên cạnh, đi một vòng lên phía trước anh: "Lạc Hàn."
Cuối cùng Lạc Hàn cũng hơi nhướng lông mi lên nhìn cậu nói: "Xin nhường đường."
Tạ Nghi Xuân dường như bị những lời này phong ấn lại, ngơ ngác lui qua một bên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Hàn, khóe mắt dần đỏ lên.
Cuối cùng Tạ Nghi Xuân mới nhận ra, việc Lạc Hàn không xác minh mà nói ra những từ ngữ kia, chính là hành động muốn tuyệt giao của anh dành cho cậu.