Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Resident Evil 6 - Mật Mã Veronica

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Claire cảm thấy kiệt sức và không thể làm gì nổi nữa. Steve đã chết, còn Chris không biết có đến kịp hay không, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì mọi thứ cũng sẽ nhanh chóng nổ tung thôi, và cô chẳng thể làm gì hơn.

“Bạn còn hai phút nữa để đến cự ly an toàn tối thiểu,” máy tính vẫn kiên nhẫn nhắc nhở. Claire giơ ngón tay giữa hướng về phía cái loa gần nhất. Nếu quả thật có địa ngục, cô tin chắc nó đang ở trong thang máy chứ không đâu khác.

Chỉ còn mỗi một chiếc phản lực nơi mà thang máy đưa cô đến, Claire ngồi tựa lưng vào khung hàng rào trước nó, hai tay vòng qua gối, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cửa buồng thang máy. Cô nhìn, cô chờ đợi, nỗi lo lắng dâng tràn, một phần trong cô đã hoàn toàn tin rằng Chris sẽ chẳng đến khi tiếng chuông báo động vang xuyên qua khu sân bay trống rỗng, vọng vào tai cô.

Đừng bỏ em, anh Chris, Claire co mình lại chặt hơn. Cô nghĩ đến Steve, nhớ lại những hành động buồn cười của cậu. Nhớ cái cách cậu nhìn như thể cô đang điên đến nơi.

Đến ngay đi, Chris, Claire nhắm mắt lại, càng ước ao mãnh liệt hơn. Cô không thể mất anh ấy, trái tim cô nhất định không thể chịu nổi.

Chỉ còn một phút để đến cự ly an toàn tối thiểu.

Khi tòa nhà bắt đầu run rẩy dưới chân, Claire nghĩ mình có thể khóc, nhưng cô chẳng còn giọt nước mắt nào nữa. Thay vào đó cô bước lại gần cửa thang máy, tin chắc rằng Chirs sẽ chẳng đến được - đến nỗi khi hai cánh cửa xịch mở, anh bước ra ngoài, Claire nghĩ chắc mình bị ảo giác mất rồi.

“Chris?” giọng cô nhỏ đến mức khó mà nghe thấy, và khi anh chạy lại phía cô, với những vết máu và chất gì đó vấy khắp mặt mũi và cánh tay, đó cũng là lúc cô chợt tỉnh ra rằng anh là thật. Cô không thể nào tưởng tượng ra anh mà lại có chất bẩn nhầy nhụa trên mặt được.

“Chris!”

“Lên đi,” anh la lớn, và Claire lập tức nhảy lên ghế sau, vui sướng, sợ hãi và lo lắng, cảm thấy họ thật bơ vơ nhưng nhẹ nhõm, ước sao Steve đang ở đây với họ và buồn nẫu ruột vì cậu ấy không thể. Còn nhiều, nhiều cảm xúc nữa, Claire nghĩ chắc phải đến cả tá, nhưng ngay lúc này, cô chẳng thể diễn tả nổi cái nào nữa. Claire đẩy chúng qua một bên và cố không nghĩ đến, không có cảm xúc nào nữa ngoài hy vọng.

Chris ổn định chỗ ngồi thật vững và bắt đầu quy trình khởi động, chiếc phản lực nhỏ gầm lên đầy sức sống. Trên đầu họ, trần nhà tách đôi ra, những đám mây vần vũ xoáy tan khi anh đưa máy bay xuyên qua chúng, nhẹ nhàng uyển chuyển. Vài giây sau đó, họ đã lao đi, bỏ lại khu nghiên cứu chết chóc sau lưng mình.

Chris vươn vai, anh quệt tay qua trán, cố rũ bỏ mấy cái thứ khó chịu trên mặt mình.

“Anh nghĩ mình phải tắm một cái,”anh nói nhẹ nhàng, và nước mắt trào ra quanh hàng mi dưới của cô.

Chris, em nghĩ em đã mất anh...

“Đừng bắt em phải ở một mình nữa, được không?” Claire đang cố giữ cho nước mắt không lộ ra trong giọng nói của mình.

Chris không đáp ngay, và cô ngay lập tức hiểu ra, hiểu ra rằng vẫn chưa kết thúc cho cả hai người bọn họ. Cho nên câu cô hỏi là quá khó khăn để trả lời.

“Umbrella,”Claire thốt lên, và Chris gật đầu.

“Chúng ta phải kết thúc chuyện này, một lần và mãi mãi,” giọng anh quả quyết. “Chúng ta phải làm thôi, Claire.”

Claire chẳng biết phải nói gì nữa, và cuối cùng cô cũng quyết định không nói thêm gì. Khi vụ nổ xảy ra trong khoảnh khắc sau đó, Claire đã không nhìn. Cô đã khép mắt lại, duỗi người trên ghế, hy vọng rằng một khi chìm vào giấc ngủ, cô sẽ không còn mơ nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »