Chương 15

Jill đứng cạnh Carlos trước bảng điều khiển, nhìn ra ngoài đống đổ nát Raccoon trong bóng tối dần xa đi. Họ không thấy được nhiều nhờ ánh sáng vàng từ đèn tàu, nhưng vẫn có nhiều đám lửa nhỏ đang rực cháy, một phần mặt trăng chiếu những tia sáng lành lạnh xuống – các mảnh đổ vỡ - những con đường chật cứng, ô cửa kính vỡ bịt bằng ván, những cái bóng lang thang vô định.

“Đi chậm thôi, ” Jill nhắc. “Nếu đường bị chặn mà chúng ta lại đi nhanh quá thì…”

Carlos nhìn cô khó chịu. “Gee, tôi không nghĩ tới chuyện đó. Gracias. ”

Lời giễu cợt ấy đợi một câu phản hồi, nhưng Jill không còn sức đùa nữa, cơ thể cô như bị một vết bầm lớn nhức nhối.

“Ừ, được rồi. Xin lỗi. ”

Con đường trải ra trước mắt họ, Carlos vẫn cẩn thận giữ lái, cho xe chậm lại trườn qua từng khúc quanh. Jill muốn ngồi xuống, có lẽ đi sang toa Mikhail và nằm xuống – mất vài dặm mới tới tháp đồng hồ, một người chạy bộ có thể dễ dàng đuổi kịp họ, nhưng cô biết Carlos cũng mệt; ít nhất cô có thể cùng anh chịu đựng thêm vài phút nữa.

Vô hình chung, họ vẫn chưa bàn về Nicholai, có thể vì việc hắn đã ở đâu, đang làm gì không phục vụ mục đích nào cả; hắn có toan tính gì chăng nữa, họ cũng đang trên đường ra khỏi thành phố. Giả sử họ sống sót, Jill sẽ là người chứng kiến Umbrella phải trả giá cho những tội ác chúng gây ra, Umbrella chứ không phải Nicholai, là kẻ phải chịu trách nhiệm cái chết của Raccoon.

Trực giác của cô với Nicholai hoàn toàn đúng, hắn chẳng phải là kẻ không biết gì về tội lỗi của Umbrella, tuy vậy cô vẫn chưa nghi ngờ mức độ dối trá của hắn. Từ những gì cô đọc được từ cuốn nhật trình Carlos tìm thấy, công ty đã lường trước việc Raccoon sẽ bị nhiễm và thành lập một đội bí mật báo cáo về thảm họa diễn ra. Thật kinh tởm nhưng cũng chẳng bất ngờ gì. Dù gì đi nữa, ta cũng đang đối phó với Umbrella. Nếu chúng có thể chế tạo virus biến đổi gen bất hợp pháp, sản sinh ra những cái máy gϊếŧ chóc để tiêm loại virus đó vào, thì cớ gì mà không có khả năng tàn sát hàng loạt chứ?Thu thập ghi chép, dàn xếp vài trận đánh…

Xoảng!

Toa xe lắc lư làm Jill ngã vào Carlos, tiếng kính vỡ vụn từ chiếc xe phía sau. Nửa giây sau, họ nghe Mikhail thét lên một tiếng – vì đau hoặc sợ hãi, Jill không biết được.

“Đây, giữ lái đi, ” Carlos nói, nhưng cô đã đi nửa đường tới cửa, khẩu revolver trong tay.

“Để tôi xử lý, cứ đi tiếp đi, ” cô nói vọng lại, không muốn nghĩ tới nó là thứ gì vừa chạy nhanh tới cửa. Làm cái xe lắc như thế - phải là một trong đám quái đó. Và Mikhail có lẽ không thể tự ngồi dậy nữa.

Cô đẩy cửa bước lên sàn nối hai xe, tiếng xe điện di chuyển va chạm mạnh to đến không ngờ, cô mở cánh cửa thứ hai, trong đầu cô chỉ có sự bất lực của Mikhail.

Ôi, khốn thật.

Những yếu tố tạo nên khung cảnh đơn giản, dể hiểu và cũng đầy chết chóc:một ô cửa vỡ, mảnh kính khắp nơi; Mikhail bên trái, lưng tựa vào tường cố gượng dậy, dùng khẩu súng làm điểm tựa – và con quái săn lùng S. T. A. R. S. đứng ngay giữa xe, cái đầu báo hiệu bất hạnh của nó ngửa ra sau, cái miệng không môi gào rú lên âm thanh không rõ. Phần còn lại của những ô cửa rung lên theo tiếng rú man dại. Jill nổ súng, từng tiếng nổ chói tai vang tên, từng viên đạn ghim vào l*иg ngực, nó vẫn tiếp tục gào rú. Lực đẩy từ loạt đản khiến nó lui về sau vài bước, nhưng nếu có thêm tác dụng nào khác cô không hề thấy.

Tới viên thứ sáu, súng của Mikhail bắt đầu nã đạn, xuyên những lỗ nhỏ hơn vào đôi chân khổng lồ của Nemesis, Jill thấy cổ họng khô rát. Mikhail vẫn đang dựa vào tường, nhắm không chuẩn, nhưng Jill vẫn cảm kích bất kì sự giúp đỡ nào. Cô rút khẩu Beretta – có thêm bộ phận giúp nạp đạn khẩu. 357 cũng tốn quá nhiều thời gian – và bóp cò, nhắm thẳng vào đầu nó –

- không có tác dụng -

- Nemesis ngừng gào thét và chuyển sự chú ý sang cô, con mắt nó trắng dã đυ.c ngầu, hàm răng to lớn của nó bóng và trơn. Xúc tu ngọ nguậy xung quanh cái đầu đầu trọc lóc sưng tấy.

“Đi ra mau!” Mikhail thét, Jill nhìn ông tỏ ý không hiểu vừa bắn tiếp – tức khắc sau cô thấy ông đang cầm quả lựu đạn, ngón tay run lẩy bẩy móc vào cái vòng. Cô nhận ra ngay – một quả Czech RG34, Barry hay sưu tập lựu đạn – vừa gãi ngứa cho Nemesis bằng viên đạn ghim vào hàng lông mày chắp vá của nó. Loại lựu đạn khi đã rút chốt sẽ phát nổ lúc va chạm với mục tiêu – Mikhail không thể nào thoát kịp, ông ấy định tự sát.

“Không, anh đi đi, ra sau lưng tôi, ” cô gào lên, tên truy lùng S. T. A. R. S. lại tiến thêm một bước dài, dường như rút ngắn nửa khoảng cách giữa hai bên.

“Ra ngoài!” Mikhail ra lệnh lần nữa rồi rút chốt, gương mặt trắng bệch lộ rõ vẻ căng thẳng tột độ và quyết tâm. “Tôi đã không còn cơ may nào nữa rồi!Làm đi, ngay bây giờ!”

Khẩu súng một lần nữa được bóp cò trước khi hết hạn.

Jill quay đầu chạy, để lại Mikhail một mình đối diện với con quái vật.

Carlos nghe thấy tiếng la thét lẫn những tiếng súng, vừa cố dừng cỗ xe lại, muốn liều xông ngược ra giúp Mikhail và Jill, nhưng họ lại đang vào khúc quanh gắt, hệ thống điều khiển tồi tàn như chiến đấu với mọi cố gắng của anh. Một giây trước khi anh định đi giúp họ, cánh cửa phía sau lưng anh mở tung ra. Carlos quay phắt lại, một tay giương khẩu M16 tay kia theo phản xạ nắm lấy cần xe, rồi thấy Jill. Cô gần như bay vào xe, gương mặt lộ vẻ kinh hoàng đúng như anh nghĩ, môi gọi tên anh – rồi lửa cùng âm thanh bùng lên dữ dội sau lưng cô, hất cô tới trước, cú lộn vai vụng về ngắt quãng theo chuỗi tiếng nổ từ xe sau. Lưỡi lửa phụt ra cửa sổ, sàn xe lắc lư dữ dội. Carlos đập vào ghế lái, tay ghế đánh vào giữa bắp đùi đau điếng làm anh chảy nước mắt.

Mikhail!

Carlos bước tới loạng choạng, chỉ thấy những mảnh vụn đang bốc cháy của chiếc xe bị phá hủy đang bị kéo theo họ, chúng rơi rớt khi chiếc xe tăng tốc. Mikhail không có cơ hội nào sống sót cả, Carlos bắt đầu nghi ngờ về cơ hội của chính họ, Jill bước chập choạng tới, gương mặt bị ám ảnh bởi thứ đã trông thấy. Chiếc xe lại rẽ vào một góc quanh, rồi nó mất kiểm soát, lắc lư điên dại như con thuyền kẹt giữa cơn bão ngoài khơi, trừ việc sấm sét ở đây do chiếc xe va đập mạnh vào tòa nhà và xe cộ, làm văng tung tóe những tia sáng. Thay vì làm họ chậm lại, chiếc xe dường như cứ tăng tốc sau mỗi cú va chạm, lao qua màn đêm giữa một chuỗi âm thanh kim loại cọ xát.

Carlos chiến đấu với trọng lực cố chụp lấy cần thắng, biết rõ họ có thể nhảy ra ngoài, cả việc Mikhail đã ra đi, và cơ hội duy nhất của họ nằm ở cái thắng tay. Nếu họ rất may mắn, bánh xe sẽ bị khóa lại. Anh dùng hết sức kéo ngược cần thắng…

…và không gì xảy ra, không có gì cả. Họ tiêu rồi.

Jill đã tới được phía trước, bám vào lưng ghế và những cột đỡ, chiếc xe vẫn tiếp tục lắc lư và tạo ra những âm thanh rin rít. Carlos thấy cô nhìn chăm chú vào cái thắng vô dụng dưới tay anh, thấy cả nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt, anh biết họ phải nhảy.

“Cái thắng!” Jill thét.

“Không được!Chúng ta phải nhảy thôi!”

Anh quay đi, nắm khẩu súng bằng ổ tiếp đạn, dùng bàng súng phá vỡ cửa sổ bên hông, sàn xe đột ngột rung lên khiến những mảnh kính rơi lên ngực anh. Carlos bám vào khung cửa, một tay đưa ra sau định nắm lấy Jill –

- và thấy cô dùng cùi chỏ đánh mạnh vào ô kính nhỏ trên bàn điều khiển, ánh mắt ánh lên hy vọng điên rồ và cô bấm cái nút anh đã không thấy…

KEEEÉÉÉÉTTTT

Thắng khẩn cấp

…rồi thật không tin nổi, chiếc xe chậm dần, nghiêng về bên trái lần cuối trước khi thăng bằng lại, trượt tới trước cùng dòng tia sáng đang nhỏ dần. Carlos nhắm mắt, tay nắm chặt cái thắng hư, chuẩn bị chịu một vụ va chạm – sau đó vài giây, một âm thanh nhỏ báo hiệu kết thúc chuyến hành trình của họ; chiếc xe dừng lại cạnh đống bê tông vỡ giữa một bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, vài bức tường lờ mờ trong đêm và vài hàng dậu gần đó. Cơn chấn động cuối cùng, rồi chấm hết. Im lặng, ngoài tiếng kim loại kêu tíc. Anh mở mắt, khó mà tin được chuyến đi ác mộng trong thành phố của họ. Cạnh anh, Jill thở run run. Mọi việc diễn ra quá nhanh, Jill và anh còn sống đúng là một phép lạ.

“Mikhail?” anh nhẹ nhàng hỏi.

Jill lắc đầu. “Cái con Tyrant đó, thần báo tử của S. T. A. R. S. Mikhail có một quả lựu đạn, nó cứ tiến đến và anh ấy…”

Giọng cô lạc đi, rồi tay đưa vào túi bắt đầu nạp đạn, tập trung vào những chuyển động đơn giản. Hình như nó làm cô bình tĩnh lại. Khi cô lên tiếng, giọng cô chắc chắn.

“Mikhail hi sinh khi anh ấy thấy Nemesis đuổi theo tôi. ”

Cô quay đi, nhìn vào bóng tối, cơn gió lạnh lùa qua những ô cửa vỡ của chiếc xe. Vai cô chùng xuống. Carlos không rõ nên nói gì. Anh bước tới, đặt nhẹ tay lên vai cô, và thấy cô cứng lại. Carlos mau chóng rút lại, lo là anh đã làm gì không phải, rồi nhận ra cô đang nhìn gì đó, ánh mắt sửng sốt trên gương mặt thanh tú.

Carlos theo ánh mắt cô, nhìn ra ngoài phía trên, để thấy một tòa tháp khổng lồ cao ba bốn tầng hiện ra, rọi bóng vào bầu trời đêm đầy mây.

Mặt đồng hồ trắng phát sáng cho biết đã gần nửa đêm.

“Có ai đó yêu quý chúng ta, Carlos à, ” Jill nói, và Carlos chỉ có thể gật đầu tán thành.

Họ đã tới tháp đồng hồ.

Nicholai bước đi trên con đường ánh trăng rọi, không thèm giấu mình, hắn lê bước về phía tây. Hắn có thể thấy cứ thứ gì đang tiến tới và gϊếŧ nó trước khi nó tới được chỗ hắn; tâm trạng hắn không vui, hắn còn chào đón cơ hội moi ruột thứ gì đó, con người hay thứ gì khác.

Cơn giận của hắn đã vơi đi phần nào, nhường chỗ cho những suy nghĩ về định mệnh. Có vẻ không còn cơ may nào để hắn lần ra tên chỉ huy đang chết dần chết mòn và hai tên lính trẻ tuổi – cơ bản là không đủ thời gian. Hắn sẽ mất ít nhất một giờ mới tới tháp đồng hồ, giả sử chúng tìm ra cách rung chuông, trước khi hắn tới đó thì chúng đã đi từ lâu rồi.

Nicholai cau có, liên tục nhắc nhở chính hắn kế hoạch vẫn không đổi, rằng hắn vẫn còn việc phải làm. Bốn người trong vô thức đang đợi hắn. Sau tiến sĩ Aquino, là những tên lính – Chan và trung sĩ Ken Franklin – tên công nhân nhà máy, Foster. Khi đã thủ tiêu chúng, Nicholai vẫn phải thu thập thông tin của chúng, sắp xếp một cuộc hẹn, và bay khỏi nơi này. Hắn còn khối việc phải làm…hắn vẫn không khỏi thấy như bị hoàn cảnh gian lận.

Hắn ngừng đi, nghiêng đầu sang một bên. Hắn nghe thấy tiếng đổ vỡ, một vụ va chạm gì đó ở phía tây xa xa, có lẽ là một vủ nổ nhỏ vọng lại từ xa. Một giây sau hắn cảm nhận được những chấn động từ đường xe điện. Đường ray chạy qua giữa một con đường cái, thứ gì đó đã làm nó xóc – nhưng là chúng, Mikhail, Carlos và Jill Valentine. Chúng gặp phải gì đó, hay có trục trặc ở động cơ, hoặc…

Hoặc hắn không biết là gì, nhưng hắn chợt chắc rằng chúng đã gặp rắc rối. Điều này càng làm tăng cảm giác chắc chắn hắn là kẻ có năng lực; chúng buộc phải dựa vào may mắn, và không phải may mắn nào cũng tốt.

Có thể chúng ta sẽ gặp lại. Bất cứ điều gì cũng có thể, đặc biệt ở nơi thế này.

Phía trước bên trái hắn, từ giữa tòa nhà văn phòng và khu đất rào phát ra tiếng kêu, rồi một tiếng khác. Ba cái xác lết ra ngoài cổng, khoảng 10 mét từ chỗ hắn đứng. Chúng ở quá xa không thể nhìn rõ trong ánh trăng mờ ảo, nhưng Nicholai có thể chắc không có cái xác nào nguyên vẹn; hai xác mất tay và chân xác thứ ba không biết sao đã bị chặt cút, nó trông như đang đi trên đầu gối, từng bước tạo nên âm thanh như ai đó đang đập nát môi vậy.

“Ưưưrr” cái xác gần nhất rêи ɾỉ, Nicholai bắn xuyên qua bộ não đang phân hủy của nó. Thêm hai phát súng và hai cái xác còn lại nhập bọn, đổ ập xuống cùng âm thanh ướt nhẹp.

Hắn thấy khá hơn. Có thể hắn sẽ gặp lại “đồng đội” của hắn – và hắn thấy rất chắc chắn điều đó sẽ xảy ra – hắn là kẻ tối cao, và cuối cùng hắn sẽ chiến thắng.

Hắn lại được nạp đầy năng lượng.

Nicholai bắt đầu chạy, hăm hở đón nhận bất kỳ thử thách nào kế tiếp.