Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord“ĐI, ĐI, ĐI!”, David hét lớn và John Andrews đánh tay ga, cua ngoặt chiếc xe tải nhỏ trong tiếng súng nổ vang xuyên qua màn đêm lạnh giá của Maine.
Giây lát sau John mới thoáng thấy hai chiếc xe mui kín màu đen không biển số, chỉ đủ thời gian cho cả đội cầm súng lên. Bất kì kẻ nào bám đuôi họ - Umbrella hay S.T.A.R.S. hay lũ cảnh sát địa phương – không quan trọng, tất thảy đều là người của Umbrella.
“Cắt đuôi đi, John!”, David nói, vẫn trầm tĩnh và bình thản dù cho đạn đang cắm lỗ chỗ sau đuôi xe. Đó là do âm sắc – “anh ta vẫn luôn luôn có cái giọng đó, mà Falworth là cái chỗ quái quỷ nào không biết?”. John có cảm giác mọi thứ rối tung cả lên, những ý nghĩ nhảy nhót loạn xạ; nhiệm vụ khó khăn thế nào anh cũng không ngán, nhưng cái trò đánh lén thì lại khác.
“Rẽ phải qua Falworth, hướng về phía cái dốc – Ơn Chúa, chỉ mười phút nữa là chúng ta sẽ thoát” – Đã lâu lắm rồi John không chiến đấu và chưa bao giờ ở giữa một cuộc rượt đuổi. Anh là một tay lái cừ khôi, nhưng đây lại là một cái xe tải nhỏ.
Đoàng, đoàng, đoàng!
Ai đó ở sau thùng xe đang bắn trả qua cửa sổ mở phía sau. Khẩu 9 li bắn trong một chỗ hẹp như vậy nổ to như tiếng gầm của một vị thần đang nổi giận, đập vào lỗ tai John và càng làm anh khó tập trung hơn.
“Chỉ còn mười phút chết tiệt nữa thôi.”
Chỉ mười phút nữa là đến đường băng, nơi máy bay thuê sẵn đang đậu. Trò đùa tệ thật – hàng bao nhiêu tuần trốn tránh, chờ đợi, không làm gì mạo hiểm, để rồi lại bám đuôi khi đang trên đường rời khỏi “cái vùng nông thôn” chết tiệt. John bám chặt tay lái khi xe lao đến đường số sáu, phương tiện của họ quá nặng để vượt hẳn mấy cái xe nhỏ kia. Ngay cả khi không có năm người và cái đống đạn dược, cái xe tải mini kềnh càng rệu rã này cũng chẳng phải là cỗ máy thần lực. David đã mua chiếc này vì nó khó nhận dạng, không dễ gì bị phát hiện, và bây giờ họ đang phải trả giá – muốn thoát ra khỏi đám người bám đằng sau có lẽ cần phải có kỳ tích. Cơ may duy nhất của họ là chạy đến nơi đông người, rồi trổ tài lắt léo để thoát thân. Thật là nguy hiểm, họ có thể chạy chệch khỏi đường và bị bắn chết.
“Băng đạn!”, Leon la lớn, John liếc nhanh ra sau, thấy tay cảnh sát trẻ đang khom mình cạnh khung cửa kế bên David. Họ đã gỡ hết các ghế ở phía sau dành chỗ để vũ khí, nhưng thế cũng có nghĩa là không có dây lưng an toàn, chỉ cần ngoặt góc quá nhanh thì sẽ bay người luôn...
Đoàng! Đoàng! Hai phát nổ từ phía mấy cái xe khốn kiếp kia, chắc là một khẩu 38. John nhấn ga mạnh hơn và Leon bắn trả lại bằng một khẩu Browning 9 li. Leon Kennedy là tay súng giỏi nhất của họ, chắc David đã bảo anh ta nhắm bắn vào lốp xe–“tay súng giỏi nhất, chỉ sau mình, và làm thế quái nào để thoát ra khỏi Exeter, Maine, vào lúc mười một giờ đêm cuối tuần? Làm gì có chỗ nào đông người”.
Một cô gái quăng cho Leon băng đạn, John chẳng có thời gian để nhìn xem đó là ai trong khi đánh tay lái hướng về phía thị trấn. Bánh xe rít trên mặt nhựa đường đến bốc khói, chiếc “mini” loạng choạng vòng góc qua Falworth, hướng phía đông. Sân bay ở phía tây, nhưng John không nghĩ là có ai đằng sau thùng xe quan tâm lắm đến việc lên máy bay đúng giờ nữa.
“Đầu tiên là phải rũ cái đám lính thuê của Umbrella đi đã. Không biết có đủ chỗ trên máy bay cho cả đám không nữa.”
John thấy ánh xanh đỏ qua kính xe, và thấy ít nhất là một trong những xe nhỏ kia có đèn hiệu trên nóc. Rất có thể chúng là cảnh sát thật, và thế thì sẽ mệt đây. Lưới kiểm soát của Umbrella đã vây khắp nơi – chính vì vậy, mỗi gã cảnh sát trong nước đều nghĩ cái nhóm nhỏ của họ có phần trách nhiệm cho những việc đã xảy ra ở Raccoon. S.T.A.R.S. cũng nằm trong cuộc chơi luôn – vài ông cao cấp đã bị mua chuộc, nhưng các nhân viên ở các chi nhánh hẳn là không biết gì về việc tổ chức của họ đã là con rối của công ty dược phẩm kia – khiến cho việc đấu tranh khó hơn vạn lần. Không ai trong cái đội tạm bợ này muốn bắn vào người vô tội, bị Umbrella lừa gạt không phải là một tội ác, và nếu cái đám xe kia đúng là cảnh sát...
“Không thông báo, không cảnh cáo, không phải cảnh sát!”, Leon kêu, và John thoáng thở phào nhẹ nhõm trước khi anh nhìn thấy một cái cây chắn lù lù trước mặt, bên lề con đường bị chặn có dựng một biển báo làm đường. Anh ngó thấy một mặt người trắng trắng trên nền áo màu cam, tay cầm biển báo đề “Chậm lại,” người đó vứt biển báo và nhảy đi tìm chỗ núp...
...và thật hài hước khi họ có tám mươi giây để nhìn, nhưng lại chỉ có ba giây trước khi đụng cái rào chắn...
“Bám chặt vào!”, John gào lên và Claire xoạc chân cấn vào thùng xe, thấy David giữ chặt lấy Rebecca, Leon vồ lấy cái tay vịn – và rồi cái xe tải rít lên, giật mạnh và nhảy chồm chồm như con ngựa bất kham, xoay nghiêng...
...và Claire cảm thấy khoảng không phía dưới ở bên phải thùng xe còn người cô bị ép về phía trái, gáy nghiến vào chiếc lốp dự phòng đau điếng
- “chết tiệt” -
David la lớn cái gì đó mà Claire không nghe được vì tiếng phanh xe kêu rít, chẳng hiểu gì đến khi David nhảy về phía phải, Rebecca lăn theo anh – và đùng, cái xe hạ xuống đất kèm theo một cú đập ghê hồn, rồi John có vẻ như đã kiểm soát được nó, nhưng những tiếng phanh xe vẫn tiếp tục kêu rít xé tai...
UỲNH!
Tiếng nổ của kim loại và kính vỡ quá gần ở phía sau làm tim Claire giật thót. Cô quay lại, những người khác cùng nhìn lại phía sau và thấy một chiếc xe đã đâm sầm vào thanh chắn đường, cái thanh chắn mà suýt tí nữa thì chính họ cũng đã đâm vào. Claire chỉ kịp nhìn thoáng qua thấy một đống vụn nát, cửa sổ vỡ, một làn khói dầu bốc lên thì chiếc thứ hai đã vào tầm nhìn của cô, rít lên qua góc rẽ và tiếp tục đuổi theo.
“Xin lỗi về việc đó nhá!”, John nói với qua bọn kia, nghe rõ là đang khoái trá vì phấn khích.
Trong vài tuần ngắn ngủi khi cô và Leon gia nhập đội lánh nạn gồm những cựu S.T.A.R.S., cô phát hiện ra rằng John có thể trêu đùa bất cứ chuyện gì. Đó đồng thời là điểm đáng mến nhất của anh ta cũng như là điểm phiền toái nhất.
“Mọi người không sao chứ?”, David hỏi và Claire gật đầu, thấy Rebecca cũng vậy.
“Bị một cú đau nhưng không sao”, Leon nói, xoa xoa cái tay có vẻ đau đớn. “Nhưng tôi không nghĩ là...”
ĐOÀNG!
Bất kể Leon không nghĩ gì thì cũng bị ngắt ngang bởi một tiếng nổ to vào sau thùng xe. Hẵng còn cách một khoảng đường, nhưng những vị khách trên chiếc xe nhỏ đã bắn một phát súng săn về phía họ; chỉ vài inch thôi là nó đã có thể xuyên qua cửa sổ.
“John, đổi kế hoạch”. David gọi khi chiếc tải chệch hướng, giọng trầm tĩnh, uy quyền của anh át cả những tiếng ồn ào của động cơ. “Ta ở trong tầm ngắm của chúng...”
Trước khi anh ta nói xong, John đánh mạnh về bên trái. Rebecca ngã về phía sau, xém nữa thì tông vào Claire. Xe tải giờ hướng về phía một con đường ngoại ô yên tĩnh.
“Giữ chắc cái mông của các cậu”, John nói với qua vai.
Màn đêm giá lạnh quất qua xe tải, những căn nhà tối đen lướt nhanh qua khi John tăng tốc. Leon và David đã nạp đạn, bò tới sau cánh cửa sắt thấp. Claire đưa mắt nhìn Rebecca, thấy cô bé cũng chả vui vẻ gì trong lúc này y như cô. Rebecca Chambers cũng là một cựu S.T.A.R.S., cô đã làm việc chung với anh trai của Claire, Chris, và cũng đảm nhận một vai trong chiến dịch Umbrella gần đây với David và John, họ đều là cựu S.T.A.R.S., nhưng cô gái trẻ này được đào tạo để làm quân y chuyên ngành sinh hoá học. Tài thiện xạ không phải là sở trường của cô - thậm chí Claire còn bắn giỏi hơn – mặc dù Claire là người duy nhất trên xe chưa bao giờ thực sự trải qua đào luyện quân sự...
“...trừ phi sống sót ở Raccoon cũng được tính...”
Claire tự dưng ớn lạnh lúc John ngoặt phải, chuyển hướng xoay vòng quanh một xe tải hàng đang đậu, chiếc xe kín mui đang theo sát nút. Thành phố Raccoon, những vết xước và thâm tím trên người Claire vẫn chưa tan hết, và cô biết cái vai của Leon vẫn làm anh đau...
ĐOÀNG!
Một phát súng săn khác lại nổ đằng sau, nhưng lần này đã rộng và to hơn.
“Lần này...”
“Đổi kế hoạch”, David nói, âm điệu Anh ngữ khô khan của anh điềm tĩnh, nghe hợp lý và logic giữa một đám hỗn loạn. Chẳng trách anh ta từng là đội trưởng đội S.T.A.R.S.
“Tất cả dồn lại với nhau. John, lúc qua chỗ rẽ kế tiếp, phanh lại. Đụng và lại chạy tiếp, rõ chứ?”, David quỳ gối lên, bàn chân anh tì vào thành xe. “Chúng muốn chúng ta đến thế, hãy cho chúng được thỏa ý.”
Claire trượt nhẹ và đẩy bàn chân vào lưng ghế ngồi, gập đầu gối và cúi đầu thấp xuống. Rebecca lại gần David hơn và Leon chậm chạp lùi lại cho cái đầu của anh ta gần với đầu Claire. Hai người nhìn nhau chăm chú, và Leon thoáng mỉm cười.
“Thế này có là gì”, Leon nói, và thay vào nỗi sợ hãi, Claire thấy mình mỉm cười lại với anh. Sau khi đã trải qua cơn điên rồ ở Raccoon, bao quanh là những sinh vật giết chóc của Umbrella và những kẻ điên dại – chưa nói đến cuộc đào thoát trong đường tơ kẽ tóc khỏi vụ nổ nhà máy bí mật của Umbrella – so với tất cả những điều đó, một vụ tai nạn xe cộ kể như là đi dã ngoại cuối tuần vậy.
“Ờ, chỉ cần luôn nhắc mình như thế”, trí óc cô thì thầm, rồi cô chả còn nghĩ gì nữa hết, vì cái xe đang chuyển hướng vòng qua ngã rẽ rồi John đạp phanh, và họ sắp sửa bị một tấn rưỡi kim loại và kính đang chuyển động rất nhanh tông vào.
David hít vào và thở ra thật sâu, thả lỏng các cơ bắp tốt nhất có thể, tiếng phanh rít tiến đến từ phía sau...
...và rầm, va chạm dữ dội, một cảm giác rung lắc lạ lùng, một giây tưởng như không có kết thúc và sự im lặng vĩnh cửu...
...rồi tiếng ồn tiếp ngay sau đó, tiếng kính vỡ cùng tiếng một cái hộp thiếc bị cán qua bị khuyếch đại lên triệu lần. David bị giật ra trước rồi lại sau, anh nghe Rebecca thở nghèn nghẹn – và rồi tất cả kết thúc, John đã kịp nhấn ga lúc David quỳ gối và giơ khẩu Berretta của anh ta lên. Anh ngoái nhìn lại phía sau để thấy cái xe nhỏ bất động, nằm vắt ngang qua con đường tối. Những hình người mờ mờ gục xuống đằng sau tấm kính vụn nát cũng bất động như tàn tích của cái xe.
“Ta cũng chẳng khá hơn gì...”
Chiếc xe tải mini rẻ tiền màu xanh lá cây anh mua dành cho chuyến đi đến sân bay đã không còn thanh cản, đèn xi nhan và biển số đằng sau - thậm chí anh không biết có còn cách nào khả dĩ mở được cái cửa sau không đây, nó đã bị móp méo và nghe rào rạo như một đống sắt vụn rồi.
Chả mất gì mấy. David Trapp coi thường mấy chiếc tải mini, và họ chẳng có ý định lái nó đến Châu Âu. Điều quan trọng là họ vẫn còn sống – và thế là – ít ra thì là trong thời điểm này - họ đã xoay xở thoát được bàn tay dài vô hạn đang trong cơn phẫn nộ của Umbrella.
Khi họ đi xa dần chiếc xe nát vụn kia, David quay lại và xem xét những người khác, theo phản xạ đưa tay ra đỡ Rebecca dậy. Từ lúc làm cái nhiệm vụ đen đủi là đến phòng thí nghiệm của Umbrella bên bờ biển, anh đã trở nên gần gũi hơn nhiều với cô gái trẻ này, cũng như John. Những người còn lại trong đội đã không thoát được...
Anh giũ bỏ suy nghĩ trước khi nó xâm chiếm toàn bộ trí óc, rồi gọi với lên bảo John rằng họ nên quay lại nơi định đến, tránh xa những đường lộ lớn. Một cuộc gián đoạn tồi do họ bị bám đuôi ngay khi vừa rời đi, tuy vậy cũng không đáng ngạc nhiên lắm. Umbrella đã nắm được Exeter hai tháng trước, ngay lúc họ mới trở về từ vịnh Caliban. Chỉ là vấn đề thời gian.
“Quả lừa đẹp đấy, David”, Leon nói, “Tôi sẽ nhớ vụ này nếu lần sau tôi bị bọn Umbrella bám đuôi.”
David gật đầu không thoải mái lắm. Anh thích Leon và Claire nhưng không chắc lắm về cảm xúc của mình, khi có thêm hai người nữa hướng về anh như một người lãnh đạo. Anh hiểu điều đó ở John và Rebecca, dù sao họ đã từng là người của S.T.A.R.S. – nhưng Leon chỉ là một cảnh sát quèn của Raccoon, còn Claire là một sinh viên đại học, chẳng qua là em gái của Chris Redfield. Lúc anh đi đến quyết định tách khỏi S.T.A.R.S. khi phát hiện mối liên hệ giữa họ và Umbrella, anh không mong đợi gì sẽ lại làm lãnh đạo, không muốn thế.
- “nhưng đó chẳng phải là quyết định của mình, đúng không nào...”- anh chưa từng yêu cầu họ phải có bổn phận gì hay tự đề cử mình như người ra quyết định, nhưng điều đó không quan trọng, đơn giản là sự việc phải thế. Trong chiến tranh, người ta không có cái quyền xa xỉ là được lựa chọn.
David liếc qua những người xung quanh trước khi đăm đắm nhìn về phía sau, ngắm nhà cửa lướt qua trong đêm đen lạnh giá. Mọi người có vẻ mệt mỏi, hậu quả của những đợt kích động dồn dập. Rebecca đang gỡ đạn ra và sắp xếp lại vũ khí, Leon và Claire ngồi sát cạnh nhau phía bên kia, chẳng nói gì. Hai người đó thường đi với nhau mỗi khi có chuyện, và vẫn gắn bó như vậy từ lúc David, John và Rebecca gặp họ ngay bên ngoài Raccoon gần một tháng trước, dơ bẩn, thương tích và yếu lả do cuộc trốn chạy khỏi Umbrella. David không nghĩ là có mối quan hệ lãng mạn nào ở đây, ít ra là chưa, đúng hơn là họ có chung một cơn ác mộng. Sống chết cùng nhau phải nói là một kinh nghiệm gắn kết lâu dài.
Theo những gì David biết thì Leon và Claire là những người sống sót duy nhất sau thảm họa ở Raccoon biết được về việc T-Virus của Umbrella đã bị nhiễm ra ngoài. Đứa trẻ đã ở cùng họ chỉ biết chút ít thôi, dù vậy Claire vẫn hết sức cẩn thận tránh cho cô bé biết sự thật. Sherry Birkin không cần phải biết là bố mẹ em chịu trách nhiệm tạo ra những vũ khí sinh học mạnh nhất của Umbrella; tốt hơn là để cô bé nhớ về bố mẹ như những người tử tế...
“David? Có chuyện gì thế?”
David giũ bỏ trí óc khỏi đi lang thang và gật đầu về phía Claire:
“Tôi xin lỗi. Phải, tôi không sao. Thực ra, tôi đang nghĩ đến Sherry; cô bé ra sao rồi?”
Claire mỉm cười, và David bị ấn tượng trước vẻ tươi rói của cô khi nghe nhắc tới Sherry:
“Nó khỏe, đã bình ổn trở lại. Kate không chỉ chăm sóc con bé mà còn rất yêu nó. Nó thích cô ấy.”
David lại gật. Dì của Sherry có vẻ tốt bụng, nhưng hơn thế, cô ta còn có thể bảo vệ Sherry nếu bọn Umbrella có ý định tóm cô bé; Kate Boyd là một luật sư chuyên về tội phạm sắc bén tài giỏi, một trong những người xuất sắc nhất của California. Umbrella tốt hơn hết là nên tránh xa đứa con độc nhất của nhà Birkin.
Thật tiếc là chúng ta lại không có bà dì nào như thế; nếu có thì mọi việc đã dễ hơn nhiều...
Rebecca đã hoàn tất việc sắp xếp kho vũ khí khá ấn tượng của họ. Cô lỉnh ra ngồi cạnh anh, hất một lọn tóc lòa xòa trước trán. Đôi mắt của cô nhìn có vẻ già dặn nhất trên khuôn mặt; mới mười chín, cô đã kịp trải qua hai cuộc đụng độ với Umbrella. Nói đúng ra, cô có nhiều kinh nghiệm hơn tất cả bọn họ từ lúc dính tới công ty dược phẩm đó.
Trong một lúc Rebecca không nói gì, đăm đắm nhìn đường. Cuối cùng cô lên tiếng, giọng trầm xuống, mắt chăm chú nhìn anh dò xét: “Anh có nghĩ là họ còn sống không?”
Anh thấy là mình chẳng cần vẽ ra một viễn cảnh tươi sáng cho Rebecca; hãy còn trẻ, nhưng cô gái này đã có cái tài nhìn xuyên thấu người ta.
“Anh không biết”, anh nói, thận trọng không để những người khác nghe thấy. Claire luôn thiết tha hi vọng gặp lại anh trai. “Anh không chắc nữa. Chúng ta chưa nghe tin tức gì. Hoặc họ lo bị theo dõi, hoặc...”
Rebecca thở dài, không ngạc nhiên cũng chả vui vẻ gì:
“Ừ. Họ không nhắn được cho chúng ta cũng đúng thôi - ở Texas cũng còn đang rối tung lên mà.”
David gật đầu. Texas, Oregon, Montana - những nhánh của S.T.A.R.S. mà vẫn còn các thành viên có thể tin tưởng được đều không có tin tức gì từ cả tháng nay. Tin nhắn cuối cùng là từ Jill; David nhớ đến thuộc lòng. Thật ra, nó cứ ám ảnh anh mãi từ ngày này sang ngày khác.
“An toàn khỏe mạnh ở Áo. Tin tức Barry và Chris thu thập được về Tổng hành dinh Umbrella có vẻ khả quan. Hãy sẵn sàng.”
Sẵn sàng gặp họ, và gọi thêm vài đội ít ỏi mà anh và John đã liên lạc được. Sẵn sàng để tấn công vào trụ sở chính của Umbrella, cội nguồn của tất cả. Sẵn sàng để đấm mạnh vào con quỷ ở ngay tim của nó. Jill cùng Barry và Chris đã đến châu Âu để tìm xem kẻ cầm đầu thực sự của Umbrella đang ẩn mình nơi đâu, bắt đầu từ nước Áo – và đã bặt tin ngay lập tức.
“Tiến lên, các cậu”, John nói to ở trước xe, và David thôi không nhìn gương mặt nghiêm nghị của Rebecca nữa, anh ngó ra ngoài xem họ đã đến sân bay chưa. Chuyện gì xảy ra cho những người bạn của họ, chẳng mấy chốc sẽ được biết ngay thôi.