Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Resident Evil 3 - Thành Phố Chết

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas

Rời khỏi đám cháy trên sân thượng, Claire đi qua một hành lang ngoằn ngoèo, đầy những mảnh thủy tinh vỡ vụn dưới chân, và ngang qua một viên cảnh sát đã ngỏm từ đời nào rồi, một bằng chứng đẫm máu tệ hại vầ sự an toàn của sở cảnh sát. Cô bước nhanh qua cái xác và tiếp tục đi, sự căng thẳng trong cô cứ lớn dần lên. Một cơn gió lạnh thoảng qua từ những ô cửa sổ vỡ dọc các bức tường, khiến cho bóng tối như sống dậy, có những cái lông vũ dính vào những vệt máu dưới sàn gỗ, mỗi lần có gió thoảng qua, chúng lại rung nhè nhẹ, mỗi lần như vậy Claire đều giật thót mình mà chĩa khẩu bán tự động vào mọi chỗ tối. Claire đi qua một cánh cửa mà cô nghĩ là sẽ dẫn trở ra những cầu thang ở phía ngoài toà nhà, nhưng cô cứ đi tiếp, tiến thẳng về chính giữa toà nhà. Cái cách mà chiếc trực thăng tự chôn mình trên sân thượng cứ gặm nhấm trong cô, cô cứ có ảo tưởng là toà nhà cũ kĩ này sẽ bị chôn vùi trong biển lửa.

"Xét cho cùng thì đây cũng không hẳn là một ý kiến tồi …"

Những xác chết và những dấu tay bằng máu dọc trên những bức tường, Claire chẳng hề ưa thích cái ý tưởng phải đi một vòng quanh sở cảnh sát. Nhưng dù sao thì bị chết cháy thì cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào. Cô cần xem xét kĩ tình hình xung quanh rồi mới có thể bắt đầu đi tìm Leon được.

Phía cuối hành lang cụt là một cánh cửa, mà khi chạm tay vào thấy phát lạnh cả người. Bắt chéo hai ngón tay lại, Claire vừa mở cửa ra thì bị trượt chân ngã nhoài về phía sau khi một luồng khói cay xè xộc thẳng vào cô, mùi kim loại và gỗ cháy tràn ngập khắp bầu không khí nóng bức, ngột ngạt. Cô cúi xuống để né và nhích dần về phía trước, quan sát hành lang trải dài bên tay phải. Hành lang rẽ phải cỡ ba mươi feet xuống dưới, có điều cô không thể thấy rõ chính xác mọi thứ trong ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt, ánh lửa phản chiếu lại từ những ô tường trong góc phòng. Những tiếng nổ lốp đốp từ đám cháy càng lớn hơn trong hành lang chật hẹp, âm thanh đó cũng vô cảm như những tiếng rên rỉ của cơn đói triền miên từ đám zombie ở sân trong.

“Chết tiệt, làm cái gì bây giờ?”

Có một cánh cửa hơi chếch về phía đối diện, nơi cô vừa mới cúi người xuống chỉ vài bước. Claire hít một hơi thật sâu và di chuyển. Cố gắng cúi thấp để ở phía dưới lớp đám khói dày đặc trên đầu. Hy vọng là sẽ tìm thấy một bình xịt chữa cháy và nó đủ để dập tắt bất kì đám cháy nào mà vụ va chạm trực thăng gây ra.

Cánh cửa dẫn vào một phòng đợi không người, một bộ trường kỉ màu xanh quây tròn quanh một bàn tính, có một cánh cửa khác ở phía bên kia đối diện lối cô vừa vào. Căn phòng có vẻ như còn nguyên, chưa bị động đến, yên tĩnh, vắng vẻ một cách không thể ngờ so với những gì cô trông đợi, và không giống bất kì một nơi nào mà cô đã từng đến tối nay – không có bất kì dấu hiệu nguy hiểm nào ẩn nấp trong những cái bóng êm dịu của mấy bóng đèn huỳnh quang trên đầu, không có mùi hôi thối của những cái xác đang rữa nát hay những con zombie lê lết xung quanh.

"Và chẳng có bình xịt chữa cháy nào cả …"

Không thấy gì hết, dù sao thì cũng vậy thôi. Cô đóng cánh cửa dẫn ra hành lang đầy khói bụi, và tiến về phía cái bàn, nâng thanh chắn lối vào bằng nòng súng. Có một máy đánh chữ bằng tay kiểu cũ, và ngay bên cạnh là một cái điện thoại. Claire chộp lấy nó, hy vọng tràn trề, nhưng chỉ để nhận ra sự im lặng chết chóc khi áp tai vào ống nghe. Cô thở dài, liệng nó đi rồi cúi xuống lục lọi đống kệ dưới bàn. Một quyển danh bạ điện thoại, một vài chồng giấy, và rồi, bị che mất một nửa bởi cái túi xách nữ ở đáy kệ, chính là món đồ màu đỏ mà cô đã hy vọng là sẽ tìm thấy, nó đang phủ một lớp bụi dầy.

“Đây rồi”, cô lẩm bẩm và dừng lại một chốc để nhét khẩu 9 ly vào trong túi áo trước khi nhấc cái vật hình trụ đó lên. Cô chưa từng dùng một thứ như vậy trước đây, nhưng nhìn qua thì có vẻ là khá đơn giản – một tay cầm bằng kim loại với một cái chốt, một cái vòi bằng nhựa móc bên cạnh. Nó dài không quá vài feet, nhưng nặng cũng phải đến bốn mươi hay năm mươi pounds, cô tính rằng như vậy có nghĩa là nó vẫn còn đầy.

Trên tay là bình chữa cháy, Claire quay lại cánh cửa, cô bắt đầu hít những hơi thở ngắn, dứt khoát vào đầy phổi, điều này khiến cô có phần chóng mặt, nhưng nếu thở quá nhanh sẽ không giúp cô giữ hơi lâu hơn được. Cô không muốn mình bị ngất vì bị hun khói trước khi kịp dập tắt nó. Claire hít sâu vào một hơi nữa và mở cửa ra, cúi người quay lại hành lang càng lúc

càng nóng, những màn khói cũng dày hơn nhiều. Đám khói đen kịt dày phải đến bốn feet từ trên trần nhà xuống.

"Cúi thấp, thở ngắn và phải chú ý bước chân của mình …"

Cô rẽ ở góc hành lang và cảm thấy một sự pha trộn kì lạ của việc bớt căng thẳng và đau lòng khi thấy đống đổ nát đang cháy ngay trước mắt. Cô lắc đầu và hít một hơi qua lớp áo, cảm thấy da mình đỏ bừng lên và căng lại vì nóng. Đám cháy không quá tệ như cô đã lo sợ, chỉ nhiều khói hơn bình thường và không cao lớn hơn cô là mấy, ngọn lửa đã thiêu rụi bức tường màu vàng cam kia có vẻ có vấn đề khi cháy lan ra, nó bị ngăn lại bởi lớp gỗ dày cộm của một cái cửa. Chính mũi của chiếc trực thăng đã thu hút sự chú ý của cô, vỏ ngoài buồng lái đã bị cháy đen hết, cả cái xác cháy đen của người phi công cũng vẫn ở trên băng ghế, cái miệng bị cháy hết há hốc ra, một tiếng thét trong câm lặng. Không thể nào phân biệt được đó là một người đàn ông hay phụ nữ nữa, khuôn mặt đã bị biến dạng, chảy mủ hay cái gì đó như mỡ vậy.

Claire giật cái chốt ở tay cầm và hướng cái vòi xuống sàn nhà đang cháy, nơi ngọn lửa đang nhảy múa. Cô ấn cái cần xuống và một chùm bọt trắng như tuyết phun ra, tan biến trong đống gạch vỡ thành những đám bụi trắng. Chẳng thấy được gì sau cái đám bọt trắng đó nên cô hướng cái vòi lên mọi thứ, dội lên đống đổ nát một cách tuỳ tiện, với bình oxygen. Không đến một phút sau, đám cháy đã gần như tắt ngúm, nhưng cô vẫn cứ tiếp tục đến khi cái bình cạn hết.

Sau khi xịt những đám bọt cuối cùng, Claire thả tay cầm ra và hít thở từ từ, nhìn quanh đống đổ nát xem có bất kì dấu hiệu nào mà cô lỡ bỏ qua không. Không một ánh lửa, nhưng cánh cửa gỗ ở bên cạnh buồng lái trực thăng vẫn có những cuộn khói len ra ngoài. Cô dựa lại gần hơn và thoáng thấy một ít ánh màu cam rực lên bên dưới bề mặt đã cháy thành than đó. Cánh cửa bị ngọn lửa nuốt gọn nãy giờ đã bắt đầu bén lửa, nhưng cô chẳng muốn đánh liều thêm chút nào cả. Cô lùi lại và tặng cho cánh cửa một cái đạp thẳng vào chỗ đã bén lửa.

Giầy của cô đạp thẳng vào cái chỗ bị cháy đó, và cánh cửa bật ra với những tiếng răng rắc. Những mẩu gỗ vụn bị cháy bay ra. Một vài mảnh rơi lên bắp chân của Claire, nhưng cô đã rút súng ra trước khi kịp phủi hết chúng khỏi người. Cảm thấy lo sợ hơn về những thứ có thể đang đợi cô sau cánh cửa vỡ nát kia hơn là một vài vết phỏng.

Một hành lang ngắn, đầy những mảnh gỗ vụn dưới chân, những làn khói lờ mờ, và rồi có một cánh cửa ở cuối hành lang, bên phải; Claire đi thẳng về phía đó, vừa để ra khỏi đám khói vừa để xem nó dẫn đến đâu.

Sau khi giải quyết xong đám cháy thì cô phải bắt đầu tìm Leon, và tính xem tiếp theo cả hai sẽ phài làm những gì để mà sống sót. Nếu cô có thể xem qua hết những căn phòng trên đường đi, biết đâu cô có thể tìm thấy thứ gì đó hữu ích.

"Một cái điện thoại còn hoạt động, chìa khoá xe, … chết tiệt, vài khẩu súng máy hay bom xăng cũng tốt, nhưng mà nói tóm lại là mình sẽ lấy tất cả những gì mà mình tìm được."

Cánh cửa ở cuối hành lang không bị khoá, cô đẩy nó ra, sẵn sàng bắn bất kì thứ gì động đậy…

… và ngừng lại, cảm thấy một cú sốc nhẹ trước bầu không khí kì quái ở trong căn phòng xa hoa này. Nó giống như một phiên bản của một câu lạc bộ dành cho người trung niên, một văn phòng rộng lớn, được trang trí quá mức thành ra tức cười. Dọc theo những dãy tường là những cái kệ làm bằng gỗ cây gụ và những cái bàn cùng loại, xung quanh là những ghế nệm và một cái bàn bằng đá cẩm thạch hơi thấp, tất cả đều đặt trên một tấm thảm từ Trung Đông đắt tiền. Một cái chúc đài treo cực đẹp, treo ở trên trần, toả một thứ ánh sáng êm dịu xuống mọi thứ. Những khung hình và những cái bình gốm tinh xảo được đặt ở khắp nơi trong phòng, nhưng cái kiểu cổ điển của chúng bị che lấp bởi những cái tượng đầu thú, và những con chim bất động án ngự trong phòng, phần lớn là ở xung quanh một cái bàn lớn ở góc xa “Chúa ơi.”

Nằm trên bàn, như một nhân vật trong một câu chuyện dã man khủng khiếp, là một cô gái trẻ, xinh đẹp trong bộ váy trắng, bụng bị xé toạc ra thành từng miếng nhỏ đẫm máu. Cái xác trông như một vật trang trí vậy, những con vật lãnh đạm đầy bụi bặm nhìn chằm chằm vào cô gái với những cặp mắt vô hồn bằng thuỷ tinh… có một con chim ưng, một con trông giống đại bàng, đôi cánh dang rộng ra như đang bay, rồi một vài cái đầu nai, giống nai sừng tấm vùng Bắc Mỹ có lông lốm đốm như bông tuyết. Tác dụng của nó thật sự là gây sởn gai ốc và kì

quái trong hoàn cảnh này, Claire thậm chí không thở nổi nữa…

… và khi cái lưng ghế sau cái bàn xoay ngược lại bất thình lình, chô chỉ kịp nén lại một tiếng thét kinh hãi, thấp thỏm là sẽ nhìn thấy cái nhìn mù loà và một hàm răng chết chóc. Thật ra cũng chỉ là một gã đàn ông thôi, có điều gã có súng, và đang chĩa thẳng vào cô.

"Hai lần trong một đêm, hay ghê chưa …"

Trong tíc tắc, không ai cử động cả… và rồi người đàn ông hạ thấp súng xuống, một nụ cười nửa miệng mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt mập mạp đó.

“Tôi thật sự xin lỗi”. Người đàn ông lên tiếng, giọng nói của ông ta hoàn toàn trơn tru, giả tạo như một chính trị gia kém cỏi. “Tôi tưởng cô là một trong những cái xác chết biết đi đó.”

Ông ta vuốt hàng ria mép của mình bằng một ngón tay to mập trong khi nói, và mặc dù Claire chưa từng gặp người đàn ông này, nhưng cô chợt nhận ra ông ta là ai, Chris quá thường xuyên nguyền rủa ông ta mà.

“Mập, có ria mép, nói năng trơn như một con rắn – đó chính là cảnh sát trưởng Irons.”

Trông ông ta không được tốt, hai má nung núc thịt trắng nhợt nhạt, đôi mắt ti hí như mắt lợn toàn tròng trắng. Cái cách mà ông ta nhìn chằm chằm vào mọi thứ trong căn phòng có vẻ không bình thường, cứ như là ông ta đang chìm sâu vào sự hoang tưởng vậy. Trên thực tế, trông ông ta có vẻ mất thăng bằng, cứ như là tách biệt hoàn toàn với hiện thực.

“Ông là cảnh sát trưởng Irons?”, cô hỏi, cố gắng làm tỏ ra thân mật và kính trọng ông khi bước lại gần cái bàn.

“Đúng, là tôi đây”, ông ta nói một cách bình tĩnh, “Vậy chứ cô là ai?”

Trước khi cô kịp nói gì thì ông ta đã tiếp tục, xác nhận sự nghi ngờ của Claire khi ông ta nói tiếp – và bằng một giọng cay đắng bực bội.

“Thôi, chẳng cần nói tôi nghe làm gì, có thay đổi được gì đâu. Đằng nào thì cô cũng sẽ kết thúc như tất cả những ngưòi khác thôi… “

Ông quay đi, nhìn xuống xác cô gái với một sự xúc động mà cô không thể nào hiểu được. Cô cảm thấy tội nghiệp cho ông ta, mặc dù Chris đã kể cho cô nghe rất nhiều về bản chất thối nát và khả năng nghiệp vụ kém cỏi của con người này. Có Chúa mới biết được ông ta đã phải chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng nào, hay những gì ông ta đã trải qua để sống sót đến giờ này.

“Có khi ông ta có vấn đề trong việc chấp nhận sự thật chăng? Leon và mình bị cuốn vào trong nỗi kinh hoàng này trong những giai đoạn cuối; còn Irons thì đã ở dây ngay từ đầu, có nghĩa là bao gồm cả việc chứng kiến cái chết của những người bạn.”

Claire nhìn xuống cô gái trẻ trên bàn, Irons lại tiếp tục nói, giọng của ông ta vừa có vẻ rất buồn, lại cũng có vẻ khoa trương, tự cao.

“Đây là con gái thị trưởng. Tôi đã được nhờ bảo vệ cho cô ấy, nhưng đã thất bại một cách đau đớn.”

Claire đang định tìm những từ dễ chịu thoải mái, để nói là ông đã rất may mắn khi vẫn còn sống, rằng đó không phải là lỗi của ông, thế nhưng khi ông ta tiếp tục những lời than vãn của mình, lờ nói của cô tắt lịm trong cuống họng, cùng với sự thương hại.

“Cứ nhìn cô ta mà xem. Đây thật sự là một người đẹp, làn da này không thể nào hoàn hảo hơn nữa. Nhưng rồi nó sẽ sớm thối rữa, và không đầy một giờ nữa, cô ta sẽ biến thành một trong số chúng. Giống như những người khác mà thôi.”

Claire chẳng muốn đưa ra kết luận nào cả, nhưng sự thèm muốn trong giọng nói và cái nhìn chằm chằm ham muốn của ông ta khiến cô nổi da gà. Cái cách mà ông ta nhìn cô gái ấy…

“… mày chỉ giỏi tưởng tượng thôi. Ông ta là một cảnh sát trưởng, không phải là một tên điên hám gái. Và ông ta là người đầu tiên mày gặp mà có khả năng cho mày biết một vài thông tin. Đừng bỏ lỡ cơ hộ này.”

“Phải có cách nào ngăn chuyện này lại chứ…”, Claire khẽ nói.

“Nói theo cách thông thường thì là một viên đạn vào đầu,

hoặc là chặt đầu của chúng.”

Cuối cùng ông ta cũng rời mắt khỏi xác cô gái, nhưng cũng chẳng nhìn Claire. Ông ta quay ra nhìn chăm chú vào những bức tượng đặt trên cạnh bàn của mình. Giọng nói của ông ta có vẻ cam chịu nhưng cũng có vẻ mỉa mai.

“Và việc nhồi xác những con thú đã từng là sở thích của tôi. Không còn nữa rồi…”

Trong đầu của Claire réo lên một hồi chuông cảnh giác. Nhồi xác? Chuyện này có liên quan gì đến cái xác chết trên bàn kia không?

Sau cùng thì Irons cũng đã nhìn thẳng vào cô, Claire không thích việc này tí nào. Ánh mắt hấp háy và tối tăm của ông ta hướng thẳng vào khuôn mặt cô, nhưng có vẻ là ông ta cũng chẳng hề nhìn cô chút nào. Lần đầu tiên cô chợt nhận ra, rằng ông ta chưa hề hỏi cô bất kì câu hỏi nào về việc làm thế nào mà cô đến được đây, hay hỏi về đám khói lọt vào văn phòng của mình. Và cái cách mà ông ta nói về cô con gái của thị trưởng… không một nỗi đau đớn thật sự nào khi tình cờ gặp cô, chỉ có một chút sự tự thương hại và ngạc nhiên.

“Ôi trời ạ, … gã này dường như không chỉ không biết gì về thực tại, mà có vẻ như đang để đầu óc đi đâu mất rồi…”

“Làm ơn”, Irons nói nhẹ, “Bây giờ tôi muốn được ở một mình.”

Ông ta ngồi xuống cái ghế của mình, nhắm mắt lại, đầu dựa ra sau một cách mệt mỏi. Như vậy đơn giản có nghĩa là cô đã bị đuổi. Và mặc dù cô có hàng tá câu hỏi mà ông ta có thể trả lời được, nhưng cô nghĩ là tốt nhất là nên tránh xa khỏi con người này, ít nhất là vào lúc này…

Có một tiếng cót két nhẹ phía sau lưng cô, bên phải, nhỏ đến nỗi cô không chắc là mình có nghe thấy nó hay không nữa. Cô quay lại, cau mày, và nhận ra là vẫn còn một cánh cửa khác dẫn đến văn phòng này. Cô không để ý thấy nó trước đó – và cái âm thanh lén lút nhẹ nhàng đó phát ra từ phía sau cánh cửa này.

“Một cái thây ma khác, hay là ai đó đang trốn …?”

Cô quay lại nhìn Irons và nhận thấy là ông ta chẳng nhúc

nhích gì. Có vẻ như ông ta chẳng nghe thấy gì hết, và cô thì dường như chẳng hề tồn tại trong mắt ông ta, ít nhất là lúc này. Ông ta đã quay lại cái thế giới riêng của mình như trước khi Claire xông vào văn phòng.

“Nào, quay trở lại lối mình vừa vào, hay là kiểm tra thử xem thứ gì đang ở đằng sau cánh cửa kia nhỉ?”

Leon – cô cần phải tìm Leon, và cô có một cảm giác mạnh mẽ rằng Irons này là một kẻ chết nhát, dù có điên hay không thì cũng chẳng mong gì vào việc nhờ cậy ông ta giúp sức. Nhưng nếu còn ai đó đang lẩn trốn trong toà nhà, một ai đó mà cô và Leon có thể giúp đỡ hoặc được gíúp đỡ…

Chỉ mất vài phút để kiểm tra thôi. Claire nhìn lại Irons một lần cuối, lúc này đang ngả mình trên ghế bên cạnh cái xác con gái của thị trưởng, xung quanh là những con thú bất động. Cô bước về cánh cửa thứ hai, hy vọng là mình đã không quyết định sai.
« Chương TrướcChương Tiếp »