Chương 3

Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord

Jill hướng về phía cửa phòng chứa đồ tối lờ mờ và im lặng của S.T.A.R.S., tay mang hai bao da căng phồng. Cô đặt chúng xuống và nhanh chóng vén tóc ra sau, nhét vào dưới chiếc mũ nồi đen cũ. Thật sự là rất nóng, nhưng nó là chiếc mũ may mắn của cô. Cô liếc đồng hồ trước khi xách hai cái bao lên, hài lòng khi thấy mình chỉ mất có ba phút để lấy đồ.

Cô đã mở tủ toàn bộ thành viên Alphas, lấy đai lưng, bao tay không ngón, để ý thấy mỗi tủ đều phản ánh tính cách chủ nhân của nó: Barry dán đầy tủ của mình những bức ảnh gia đình và một tấm ảnh cắt ra từ tạp chí về súng, khẩu 45 Luger hiếm, sáng lấp lánh trên nền vải nhung đỏ. Tủ Chris thì có mấy tấm hình người bạn của anh hồi còn trong Không Quân, còn mấy cái kệ thì đầy áo sơmi nhăn nhúm, giấy rời, cả cái yoyo phát sáng bị đứt dây. Brad Vickers thì có cả một đống sách tự lực và Joseph thì một tấm lịch Three Stooges. Riêng tủ của Wesker thì chẳng có gì nói lên tính cách chủ nhân của nó cả. Không hiểu sao điều này chẳng làm cô ngạc nhiên. Cô luôn cảm giác có một vết thương sâu kín nào đó chi phối rất lớn đến cảm xúc của viên đội trưởng.

Tủ của cô có một đống tiểu thuyết về tội phạm, một cái bàn chải đánh răng, quần áo vải sồi, kẹo ngậm, và ba cái mũ. Ở trên cánh cửa là một tấm gương và tấm ảnh cũ, nhạt màu của cô và bố cô khi cô còn nhỏ lúc họ tới bãi biển vào mùa hè. Cô vừa nhanh chóng gom đồ của đội Alpha lại vừa quyết định sẽ bố trí lại tủ của mình khi có thời gian rảnh, kẻo ai đó nhìn vào tủ cô có thể nghĩ cô là kẻ quái dị thích đánh răng. Jill cúi xuống mò mẫm cái chốt cửa, cỗ gắng giữ thăng bằng bên chân đang đứng thẳng. Cô túm được nó vừa lúc có người ho lớn đằng sau.

Giật mình, Jill làm rớt hai cái giỏ và quay lại tìm xem kẻ đó là ai, đồng thời tâm trí cô nhanh chóng xem xét tình hình. Cửa khóa, căn phòng nhỏ có ba dãy tủ, khi cô vào thì nó tối và yên lặng. Có một cánh cửa khác ở cuối phòng, nhưng chưa có ai bước qua đó từ khi cô vào.

“Tức là ai đó đã ở đây khi mình vào, nấp trong bóng tối đằng sau dãy cuối cùng. Một viên cảnh sát chợp mắt ở đây chăng?”

Không hẳn vậy. Phòng ăn của tòa nhà có cả đống giường ngủ phía sau, dễ chịu hơn hẳn băng ghế hẹp trên nền đất lạnh.

Vậy có lẽ ai đó đang thưởng thức một chút thời gian rỗi với tờ tạp chí, đầu cô rối tung, có đáng quan tâm không chứ? Mày đang chạy đua với thời gian đấy, đi mau lên! Jill xách hai cái túi lên và cất bước đi ra.

“Cô Valentine, đúng không?”. Cái bóng tách mình ra khỏi phía cuối căn phòng và bước ra phía trước, người đàn ông cao với giọng nói êm dịu. Khoảng bốn mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh, tóc đen và đôi mắt sâu. Ông ta đang mặc một áo khoác bó người, một cái đắt tiền là khác.

Jill chuẩn bị sẵn sàng nếu cần đối phó. Cô không nhận ra ông ta.

“Phải”. Cô nói thận trọng.

Người đàn ông bước về phía cô, nụ cười nở trên mặt: “Tôi có vài thứ cho cô đây”, ông ta nói nhỏ.

Jill nheo mắt và tự động chuyển qua thế phòng thủ, cân bằng sức nặng cơ thể trên đôi chân.

“Đợi đã, quý ông, tôi không biết ông nghĩ ông là cái quái gì hay ông biết tôi muốn cái gì, nhưng ông đang trong sở cảnh sát...”

Cô ngừng lại khi ông ta lắc đầu, càng giãn rộng nụ cười, đôi mắt đen lấp lánh vui vẻ:

“Cô hiểu lầm ý tôi rồi, cô Valentine. Tha lỗi vì thái độ của tôi. Tôi tên Trent, và tôi là... một người bạn của S.T.A.R.S.”

Jill nhìn kĩ tư thế và dáng điệu của ông ta rồi chậm rãi đứng thẳng lên nhìn sâu vào đôi mắt, dò tìm một mưu đồ gì đó. Chính xác cô cũng chẳng cảm thấy bị ông ta đe dọa...

“...nhưng làm cách nào ông ta biết tên của mình?”

“Ông muốn gì?”

Trent lại nhếch mép rộng hơn:

“À, đi thẳng vào vấn đề. Nhưng tất nhiên rồi, cô đang gấp mà...”

Ông chậm rãi đưa tay vào áo khoác rồi lôi ra cái gì đó giống như một chiếc điện thoại di động.

“Mặc dù nó không phải là thứ tôi muốn đưa cho cô lắm nhưng nó quan trọng đấy. Tôi nghĩ cô nên mang nó theo.”

Jill liếc qua món đồ ông ta đang cầm, hơi cau mày:

“Cái đó ư?”

“Phải. Trong đó có vài tài liệu cô có thể sẽ quan tâm, hấp dẫn thì đúng hơn”. Vừa nói ông vừa chìa thiết bị ra.

Cô thận trọng cầm lấy, nhận ra nó là một máy đọc đĩa mini, một cái máy vi tính quý giá phức tạp và đắt tiền. Dù Trent là ai đi nữa ông ta cũng là một người giàu có.

Jill bỏ cái máy đặt vào túi bên hông, bất chợt tò mò.

“Ông làm việc cho ai?”

Ông ta lắc đầu.

“Chuyện đó không quan trọng vào lúc này. Dù sao tôi cũng muốn nói là hiện tại có rất nhiều nhân vật rất quan trọng đang theo dõi thành phố Raccoon.”

“Ồ? Và những người đó có là "‘bạn’" của S.T.A.R.S. không, Ông Trent?”

Trent bật cười, nhẹ và sâu.

“Có quá nhiều câu hỏi mà lại có quá ít thời gian. Cô hãy đọc những tài liệu đó đi. Và nếu tôi là cô, tôi sẽ không cho ai biết về cuộc trò chuyện này, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Ông ta đi về phía cửa sau căn phòng, quay lại phía cô còn tay thì vặn nắm cửa. Giọng và gương mặt Trent đột nhiên mất hết vẻ hóm hỉnh, cái nhìn đầy nghiêm nghị và dữ dội:

“Một điều nữa, cô Valentine, và cực kì quan trọng, đừng vấp phải sai lầm, không phải ai cũng có thể tin tưởng được, và không phải ai cũng có bộ mặt thật như họ thường biểu lộ, kể cả những người cô nghĩ cô biết rõ. Nếu cô muốn sống sót, cô nên nhớ rõ điều đó.”

Trent mở cửa bước ra và cứ như thế ông ta đã biến mất.

Jill nhìn theo hướng ông ta, tâm trí cô chạy ngược chạy xuôi. Cô cảm thấy như mình đang ở trong một phim trinh thám cổ điển và vừa gặp một người lạ mặt bí hiểm.

“Thật đáng buồn cười, thế nhưng ông ta vừa đưa cho mày mấy món đồ đáng giá vài trăm dollar một cách thản nhiên và kêu mày cẩn thận, mày nghĩ ông ta đang đùa hả?”

Cô không biết phải nghĩ gì, và cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ, đội Alpha có lẽ đã chuẩn bị xong, đang đợi, và suy nghĩ xem cô đang ở chỗ quái quỷ nào. Jill vác hai cái bao nặng lên rồi bước nhanh ra cửa.

Họ đã chuẩn bị vũ khí sẵn sàng và Wesker đang dần mất bình tĩnh. Mặc dù đôi mắt hắn bị che khuất sau đôi kính đen nhưng Chris có thể thấy được điều đó qua dáng đứng của tên đội trưởng và cách hắn cứ nghếch đầu về phía tòa nhà. Chiếc trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng, cánh quạt thổi làn gió ấm và ẩm ướt vào tòa nhà chật hẹp. Cánh cửa để mở khiến tiếng động cơ nhấn chìm bất kỳ ý định trò chuỵện nào. Chẳng còn gì để làm ngoài chờ đợi.

“Coi nào Jill, đừng làm chúng ta chậm lại chứ...”

Vừa lúc Chris nghĩ thế, Jill xông ra từ tòa nhà và đi nhanh về phía họ với đống đồ của đội Alpha, khuôn mặt lộ vẻ xin lỗi. Wesker nhảy xuống giúp cô, đỡ lấy một cái bao da lúc cô leo vào.

Wesker theo sau, đóng cái cổng đôi lại phía sau họ. Lập tức, tiếng gào rú của động cơ im bặt, thay vào đó là tiếng cánh quạt quay.

“Có vấn đề sao Jill?”. Giọng Wesker không có vẻ giận dữ, nhưng từ một góc của nó cũng đủ biết hắn cũng không vui.

Jill lắc đầu: “Một cái cửa tủ bị kẹt. Tôi tốn thời gian để làm cái chìa khóa tra vào lỗ hoạt động được.”

Tên đội trưởng nhìn cô một lúc, và như quyết định không làm khó dễ cô nữa rồi nhún vai: “Tôi sẽ gọi bảo trì khi chúng ta quay lại. Cứ phát đồ cho mọi người đi.”

Hắn đeo một cái điện đài vào và ngồi cạnh Brad trong khi Jill bắt đầu chuyền áo vest. Chiếc trực thăng từ từ lên cao, tòa nhà RPD dần thu nhỏ lại khi Brad chuyển hướng lái tới phía tây bắc. Chris bò lại cạnh Jill sau khi mặc xong áo và giúp cô xếp lại đám thắt lưng và găng tay cùng lúc họ tăng tốc bay trên thành phố hướng về dãy núi Arklay. Con đường đô thị sầm uất bên dưới nhanh chóng nhường chỗ cho vùng ngoại ô, các con đường rộng và những ngôi nhà ở giữa các ô vuông cỏ nâu và hàng rào. Sương mù màn đêm phủ xuống khu công nghiệp đang phát triển nhưng biệt lập, làm náo động lên một góc của cảnh vật và cho nó một không khí vô thực như trong mơ. Nhiều phút trôi qua trong yên lặng, đội Alpha tự chuẩn bị và thắt dây an toàn, mỗi người đều bận tâm với suy nghĩ riêng của mình.

Với chút may mắn nào đó, trực thăng của đội Bravo chỉ bị hư hại máy móc nhỏ. Forest chắc đã hạ cánh xuống một cánh đồng không bằng phẳng khuất trong rừng rậm và có lẽ đang chống tay lên cằm, nguyền rủa cái động cơ chết tiệt trong lúc họ đợi đội Alpha xuất hiện. Con chim sắt không hoạt động thì Marini không thể bắt đầu cuộc tìm kiếm theo kế hoạch được. Ngoài ra...

Chris nhăn mặt, không muốn nghĩ tới khả năng khác. Anh đã một lần thấy hậu quả của vụ va chạm trực thăng nghiêm trọng hồi trước khi còn ở không quân. Sai lầm của viên phi công đã dẫn đến việc Huey mất điều khiển mang theo mười một người cả nam và nữ trong nhiệm vụ huấn luyện. Khi đội cứu hộ tới nơi thì chẳng còn gì ngoài những khúc xương đã thành than đang bốc khói giữa đám đổ nát đang bốc cháy, mùi ngọt nồng của thịt nướng bằng xăng nồng nặc trong không gian đen kịt. Cả mặt đất cũng bốc cháy, và hình ảnh đó đã ảm ảnh anh trong giấc mơ nhiều tháng sau đó, mặt đất bốc cháy, ngọn lửa hóa chất nuốt chửng từng tất đất phía dưới chân Chris...

Brad xoay cần lái làm họ hơi nghiêng xuống, lôi Chris ra khỏi dòng suy tưởng về những quá khứ không vui. Quang cảnh xơ xác rừng Raccoon trôi qua bên dưới, chấm vàng từ hàng rào chặn của cảnh sát đứng trơ trọi giữa màu xanh của đám lá cây. Hoàng hôn cuối cùng cũng bắt đầu, khu rừng như dày thêm trong bóng tối.

“BETA...ba phút”, Brad gọi lại, và Chris nhìn quay cabin, để ý thấy vẻ mặt im lặng, căng thẳng của đồng dội, Joseph đã cột cái khăn lên đầu, đang thay giày. Barry đang nhẹ nhàng chùi khẩu Colt Python yêu dấu của mình, nhìn ra ngoài cửa khoang. Chris quay sang phía Jill và bất ngờ thấy cô đang nhìn anh trầm ngâm. Cô đang ngồi cùng một băng ghế với anh và cô cười trừ, gần như bồn chồn khi Chris bắt gặp cái nhìn của cô. Bất ngờ cô tháo thắt lưng rồi nhích lại ngồi gần Chris. Anh cảm nhận được mùi hương phảng phất từ da cô, một mùi xà phòng rõ ràng.

“Chris... về những gì anh đã nói, về những lực lượng bên ngoài trong những vụ này...”

Giọng cô hạ xuống nhỏ đến nỗi anh phải ghé sát vào bất chấp tiếng ầm ĩ của động cơ. Cô liếc nhanh qua những người khác, như thể để chắc chắn không ai nghe thấy họ, rồi nhìn thẳng vào mắt anh, còn đôi mắt cô thì dè chừng cảnh giác.

“Em nghĩ anh đã đi đúng hướng”, cô nói nhẹ, “và em bắt đầu nghĩ không phải là ý kiến hay nếu cứ tiếp tục nói về nó.”

Cổ họng Chris chợt khô lại: “Có chuyện gì xảy ra à?”

Jill lắc đầu, khuôn mặt như được chạm trổ ấy chẳng biểu lộ điều gì.

“Không. Em chỉ nghĩ là anh nên thận trọng những gì anh nói. Có lẽ không phải tất cả những người lắng nghe anh nói đều ở cùng phe...”

Chris cau mày, không rõ cô định nói gì với anh.

“Những người duy nhất anh đã nói về chuyện này đều đang thi hành nhiệm vụ cả.”

Cái nhìn của cô vẫn không dao động, bất chợt anh nhận ra cô đang muốn nói gì.

“Vì Chúa, và mình nghĩ mình bị hoang tưởng!”

“Jill, anh biết những người này, mà kể cả khi anh không quen biết họ thì S.T.A.R.S. vẫn có hồ sơ tâm thần của từng thành viên, quá khứ, tính cách. Không đời nào chuyện đó có thể xảy ra đâu.”

Jill thở dài:“Thôi, quên những gì em nói đi. Em chỉ... nhớ cẩn thận, thế thôi.”

“Được rồi, mọi người, quan sát kỹ vào! Chúng ta đang tới khu vực hai mươi hai, có thể ở bất cứ đâu.”

Bị Wesker ngắt ngang, Jill ném cho hắn cái nhìn sắc bén trước khi di chuyển tới một trong những cái cửa sổ. Chris theo sau, Joseph và Barry tìm kiếm qua cửa sổ phía bên kia.

Nhìn ra ngoài cái cửa sổ nhỏ, Chris tự động đưa tầm mắt quét qua hoàng hôn đang xuống dần, nghĩ về những gì Jill vừa nói. Đáng lẽ anh nên mừng là không chỉ mình anh nghi ngờ có một vụ dàn xếp sau chuyện này, nhưng tại sao trước đó cô không nói gì cả?

Và lại cảnh giác anh về S.T.A.R.S....

Cô ấy biết chuyện gì đó.

Cô ấy có lẽ biết, đó là giải thích hợp lý duy nhất. Chris quyết định sau khi họ đón đội Bravo, anh sẽ nói chuyện với cô lần nữa, cố thuyết phục cô là nói thẳng với Wesker là giải pháp tốt nhất của họ. Nếu cả hai cùng ép thì đội trưởng có lẽ phải nghe.

Anh đưa mắt ra biển cây tưởng chừng như vô tận vừa lúc chiếc trực thăng hạ thấp xuống, cố gắng ép mình chú ý tới cuộc tìm kiếm. Tòa biệt thự Spencer chắc gần đây thôi dù anh không thể thấy nó trong qua ánh sáng ban ngày đang tắt dần. Suy nghĩ về Billy, Umbrella rồi bây giờ là lời cảnh báo kì lạ của Jill cứ xoay vòng đe dọa ngắt sự tập trung của anh, nhưng anh quyết không để nó làm thế. Anh vẫn còn đang lo về đội Bravo – dù khi từng hàng cây trôi qua, anh càng cảm thấy chắc rằng họ không gặp phải vấn đề nghiêm trọng nào. Có thể chỉ là chập mạch, Forest tắt máy để sửa.

Rồi Chris thấy cách đó một dặm, kể cả Jill cũng chỉ vào và lên tiếng, mối lo ngại của anh đã biến thành sự thật.

“Nhìn kìa, Chris!”

Một cột khói đen xộc thẳng lên trời qua những tia nắng còn sót lại của buổi chiều, nhuộm đen bầu trời như lời hứa hẹn của thần chết.

""Ôi, không!""

Barry nghiến chặt răng, nhìn vào dòng khói bay lên từ những hàng cây, cảm thấy buồn nôn.

“Đội trưởng, hướng hai giờ!”, Chris gọi, và họ xoay qua phía đó, hướng về mảng khói đen chỉ có thể là một vụ va chạm.

Wesker quay trở lại cabin, vẫn mang kiếng. Hắn bước tới cửa sổ và nói nhỏ, giọng hắn như muốn xoa dịu. “Hãy hy vọng họ không gặp phải điều tồi tệ nhất. Có khả năng xảy ra vụ cháy sau khi họ hạ cánh, hoặc họ cố tình đốt lửa để làm tín hiệu.""

Barry ước gì họ có thể tin Wesker, nhưng ngay cả Wesker cũng biết rõ điều đó thật khó tin. Nếu trực thăng tắt máy thì khó mà phát lửa được, và nếu đội Bravos muốn ra hiệu, họ có thể dùng pháo sáng.

Ngoài ra, gỗ không thể làm nên loại khói đó được...

“Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng ta vẫn không biết chắc được tới khi chúng ta tới đó. Bây giờ xin mọi người hãy hết sức tập trung.”

Barry quay khỏi cửa sổ và thấy những người khác cũng làm thế, họ đều có chung một cảm giác: sốc. S.T.A.R.S. đôi khi bị thương khi đang làm nhiệm vụ, đó là một phần của công việc, còn tai nạn thế này thì...

Biểu lộ lo âu duy nhất của Wesker là miệng hắn biến thành một đường chỉ nhỏ giữa làn da rám nắng của hắn.

“Nghe đây. Chúng ta có thể sẽ đáp xuống vùng đất nguy hiểm. Tôi muốn toàn bộ các bạn đều phải trang bị vũ khí, và tôi muốn chúng ta di chuyển theo đội hình cơ bản ngay khi chúng ta xuống tới nơi. Barry, anh sẽ dẫn đầu.”

Barry gật đầu, tập trung tư tưởng. Wesker nói đúng, bây giờ không phải lúc dành cho tình cảm.

“Brad sẽ thả chúng ta tại nơi gần nhất có thể, chỗ trông có vẻ như khoảng đất trống cách năm mươi mét phía nam từ nơi cuối cùng họ liên lạc. Cậu ta sẽ ở trên máy bay và giữ nó tiếp tục hoạt động trong trường hợp có rắc rối. Có thắc mắc gì không?”

Không ai nói gì, và Wesker gật đầu:

“Tốt. Barry, dẫn chúng ta đi. Chúng ta có thể để những thiết bị khác lại đây và quay lại lấy.”

Tên đội trưởng bước ra phía trước nói chuyện với Brad, trong khi đó Jill, Chris và Joseph chuyển qua Barry. Là một chuyên gia vũ khí, anh kiểm tra hỏa lực cho từng thành viên đội S.T.A.R.S. và giữ chúng ở trạng thái an toàn.

Barry quay qua cái tủ cạnh cửa mở ra, trong đó gồm sáu khẩu Beretta 9mm, sạch sẽ và mới kiểm tra hôm qua. Mỗi khẩu có mười lăm viên, bộ phận giảm nhiệt ở họng súng. Nó là một cây súng tốt, nhưng Barry thích khẩu Colt Python của mình hơn, hỏa lực mạnh hơn với đạn 357...

Anh nhanh chóng phân phát vũ khí, đưa kèm theo ba băng đạn cho mỗi người.

“Tôi hy vọng chúng ta không phải dùng tới mấy cái này”, Joseph nói, vỗ nhẹ lên một băng đạn và được Barry gật đầu đồng tình. Anh thích NRA không có nghĩa vì anh là một tên hiếu chiến, thích tìm kiếm thứ gì đó để bắn hạ, anh chỉ thích súng thôi.

Wesker quay trở lại nhập bọn và năm người họ đứng ở cửa khoang, đợi Brad đưa họ xuống. Lúc họ lại gần luồng khói, cánh quạt xoay của trực thăng quạt chúng xuống, tạo nên đám sương đen quyện vào cái bóng lớn những hàng cây bên dưới. Bất kỳ cơ hội trông thấy phương tiện nào từ trên không đều bị khói và hoàng hôn che khuất. Brad xoay vòng rồi cho con chim sắt hạ cánh xuống khu cỏ đang bị sức gió thổi tung. Barry đặt tay lên cửa khoang, sẵn sàng ra ngoài. Một bàn tay ấm đặt lên vai anh, Barry ngoái lại và nhìn thấy Chris nhìn mình chăm chú.

“Chúng tôi ở ngay sau anh”, Chris nói và Barry gật đầu. Anh không lo chút nào vì có cả đội Alpha yểm trợ anh. Bây giờ điều anh lo lắng là tình hình của đội Bravo. Rico Marini là bạn tốt của anh. Vợ Marini đã trông nom con gái của anh nhiều tới mức anh không đếm xuể và là bạn của Kathy. Ý nghĩ anh ta đã chết vì mấy cái máy móc vớ vẩn trục trặc...

“Cố lên! ông bạn, chúng tôi tới đây.”

Một tay cầm chắc khẩu Colt python, Barry kéo cửa và bước ra ngoài màn đêm ẩm thấp còn le lói chút ánh sáng của rừng Raccoon, sẵn sàng cho bất cứ đìều gì.