Hôm nay trời mưa, vì vậy chúng tôi quyết định nghỉ ngơi và làm việc trong hang.
Tiếng clonk-clonk vang dội khi tôi đập và mài một hòn đá màu đen bí ẩn mà tôi tìm được ở bờ sông hôm qua. Tôi đang cố biến nó thành một thứ giống như dao.
Không, tôi muốn sớm mặc một bộ đồ lông thú. Tôi muốn thoát khỏi cái miếng vải rách rưới này, nhưng không thể dùng cái sừng để cắt lông thú được.
Một phần là tôi đang tạo ra một âm thanh kinh khủng, một phần là vì họ hứng thú với những thứ tôi đang làm, những đứa Goblin được sinh ra cùng thế hệ với tôi túm tụm xung quanh, tuy nhiên tôi vẫn tiếp tục làm việc và mặc kệ bọn chúng. Một lát sau chúng cũng rải rác đi nơi khác. Thật là tự do quá đi.
Những đứa Goblins già hơn đang mỉm cười khi quan sát tôi. Tôi chẳng biết vì sao lại vậy.
Vì tôi có thể hoàn thành được 3 con dao khi quá buổi trưa, tôi sẽ xem việc này là chuyện tốt. Cả hai bàn tay tôi bắt đầu thấy hơi ê ẩm rồi, nên tôi quyết định dừng lại tại đây. Việc chế tạo dao này chỉ là việc làm vào lúc rãnh của tôi thôi.
Gobumi-chan và Gobukichi-kun và 2 đứa Golbin khác nhìn tôi làm việc mà không biết chán. Tôi mở một cuộc họp chiến thuật thiết lập đội hình cho chuyến đi săn tiếp theo.
Nhiều ý kiến khác nhau được rầm rộ vang lên – mặc dù đây là lĩnh vực với tôi ít thách thức nhất, Gobumi-chan – đứa thông minh hơn Gobukichi-kun thỉnh thoảng cũng nêu ra quan điểm của mình. Gobukichi-kun thì liên tục gật đầu, vì cậu ta chỉ là một tên đần. Trong suốt buổi họp bàn, một Goblin với khuôn mặt có rất nhiều nếp nhăn đến gần chúng tôi.
Goblin này là Gobu-jii. Goblin già nhất trong [Cộng đồng Goblin], ông ta có địa vị tương tự với một người cố vấn, và trên hết, cái tên Goburou của tôi là do trưởng lão Goblin này đặt.
Cuộc họp chiến thuật tạm thời bị hoãn lại để nghe về những câu chuyện Gobu-jii kể lại cho chúng tôi. Không, Gobu-jii-san đã sống một cuộc đời vô dụng nhưng bù lại ông ấy lại có kiến thức rất rộng, nên tôi không muốn bỏ lỡ dịp này.
À thì, bởi vì mới 20 năm đã được gọi là trưởng lão thì cái cơ thể này coi bộ không có thể sống lâu được rồi…Hahaha.
Tôi định thần lại.
Gobu-jii nói cho chúng tôi biết nhiều thứ về thế giới này như là hệ thống Lv và Thăng Hạng, không ngờ thứ như vậy vẫn tồn tại, nguyên nhân cái hang này ngoài những Goblins mới sinh như chúng tôi thì chỉ có những Goblins già, và mấy chuyện vớ vẩn khác.
Tạm bỏ qua những thứ như Lv, Thăng Hạng hay mấy thứ tương tự, đầu tiên hãy nói về những Goblins sống trong cái hang này.
Có vẻ như những Goblins trẻ, có lẽ là cha mẹ chúng tôi, làm việc xa quê nhà là khu rừng này. Làm việc xa nhà, ngắn gọn là đi cướp bóc đúng không? Tôi hiểu mà.
Eh, không phải là Goblin yếu đến nổi còn bị gϊếŧ bởi Thỏ sừng sao? Không không, đó chỉ là đối với Goblins mới sinh thôi? Đối với những loài khác, Goblin rất yếu, tuy nhiên, không phải đây chính là lí do giải thích vì sao Goblins được sinh ra trong khu rừng này có thể tự di chuyển vào ngày hôm sau, rèn luyện để gϊếŧ chóc bằng một thanh gỗ hay ném đá để học cách sinh tồn, theo nghĩa đen là học những kỹ xảo và nhưng kĩ năng cần thiết để sống còn bằng cách liều cả mạng sống.
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, tôi hiểu điều luật sinh tồn này chứ.
Thật tình, quá tàn nhẫn đến nổi tôi muốn bật khóc.
À thì, hiện tại thì cũng có những kẻ bắt chước bọn tôi bắt cặp và đi săn Thỏ sừng. Do thế mà số lượng những cá nhân sống sót tăng lên hơn bao giờ hết.
Trong khi tôi đang gật đầu và nói “Hiểu rồi!”, tôi thấy rằng cái khố của Gobu-jii bằng cách nào đó thay đổi hình dạng (hiều không? :v). Rõ ràng là tuổi già cũng không thể làm mai một được ham muốn gầy dựng thế hệ tương lai của ông ấy, hoặc cũng có thể là ông ấy đã cảm nhận được cái chết đang đến gần.
Ugh, sau khi gần như nôn mửa, tôi muốn dừng cuộc nói chuyện lại càng nhanh càng tốt và né mắt đi chỗ khác.
Cứ làm như tôi muốn nhìn vào cái thứ đó lắm vậy.
Vì cuộc hội thoại đã kết thúc, khuôn mặt của ông ấy thể hiện rõ sự hài lòng với bản thân, Gobu-jii nhìn có vẻ toát ra vẻ râm tiện và đi sâu vào trong hang.
Không lâu sau đó, những tiếng rên của phụ nữ phát ra.
Tôi chắp hay tay lại và cầu nguyện lần hai cho những người phụ nữ bị bắt.
Làm điều gì quá mức là nằm ngoải khả năng của tôi lúc này, một ngày nào đó tôi muốn trả lại tự do cho những người phụ nữ đó.
Tuy vậy, tôi nghĩ rằng sống với tình trạng đó rõ ràng là không công bằng. Thậm chí tôi còn cảm thấy cảm thông cho họ.