NGÀY 66
Hôm nay trời mưa, cũng được khá lâu kể từ trận mưa trước, nên tôi quyết định đi quấy rầy Tóc Đỏ, Thợ Rèn-san, Cặp Chị Em, và Giả Kim-san. Mà, mỗi khi đêm đến họ thường ngủ cùng với nhau và liên tục làm mấy việc vặt vào ban ngày, khiến tôi có rất ít thời gian để cưng chiều họ.
Sau khi nhận được 【Hắc Ma Chiến Sĩ】, những đòn tấn công của Tóc Đỏ trở nên tàn bạo không chút nao núng. Cho đến tận lúc này, kỹ năng thì cô ngang ngang nhưng về sức lực có hơi thua thiệt. Cô thực sự đang bắt đầu dần bắt kịp rồi.
Mới đây, cô vẫn đang chạy đến chỗ tôi và nói “Luyện với em, em muốn đấu tập”, nhìn cô, tôi thấy thật đáng yêu. Có hơi khó giải thích.
Bạn biết cảm giác khi một chú cún chạy đến cạnh bạn chơi đùa rồi ngẩng khuôn mặt đáng yêu của mình lên chứ? Có thêm một món đồ chơi cho chó, rồi cứ thế mà vẫy đuôi mãi. Tôi đoán là giống thế đấy.
Khi ở góc nhìn của kẻ khác, cô có thể khá giống với một con chó Doberman hung dữ,nhưng trái lại, tôi thấy một con cún đang chạy lại chỗ tôi mà thôi.
Và buổi sáng của tôi trôi qua như vậy, chơi cùng với Tóc Đỏ.
Tiếp theo thì tôi sẽ đi quấy rầy Thợ Rèn-san đây.
Gần đây thì 2 cô gái Elf Kirue và Arue ―những người này là người bảo vệ cho tên Elf nam ngu xuẩn trước kia, dù sao thì tôi sẽ chỉ gọi họ là “Elf Cận Vệ” cho đơn giản― đã say mê, hăng hái trong việc chế tác những hợp kim Mithril. Lò rèn thì rải rác toàn dao với kiếm.
Elf Cận Vệ là những Elf duy nhất trong cái đám tôi bắt được có thể chế tác được vật phẩm Mithril. Giao việc cho họ là điều tôi sẽ gọi là đúng người đúng việc.
Thật ra thì hai người này là hai người con gái từ một gia tộc tốt với huyết thống huy hoàng.
Nhân tiện, không phải toàn bộ Elf đều quen việc chế tác Mithril. Gia tộc thợ rèn truyền lại kỹ thuật thông qua các thế hệ; đó là lí do vì sao mà hầu hết Elf đều không quen thuộc và không thể chế tác được nó. Cả hai đều là những cá nhân ưu tú, không chỉ được trải qua quá trình đào tạo mà còn được thừa kế cách chế tác của tổ tiên.
Mà, hai người làm việc thì số lượng tạo ra vẫn có giới hạn, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Tôi đặt một yêu cầu là một cây cây nỏ liên hoàn, Thợ Rèn-san và những Elf Cận Vệ đều đang cố đưa ra ý kiến của mình. Tôi đang tự hỏi liệu có được tiến triển nào thành công không. Tôi muốn họ báo cho tôi biết khi sẵn sàng.
Nỏ liên hoàn so ra thì thua sút về tầm bắn với một cây cung thường, nhưng đó cũng chẳng phải là vấn đề, vì nó trút xuống và tàn phá đối phương như mưa.
Có vẻ như dạo gần đây Thợ Rèn-san đang làm việc khá tốt. Bản mẫu của nhiều vũ khí mới được ra lò và được những Goblin tập dượt thử.
Kết quả có vẻ đầy triển vọng. Bọn tôi lại có thêm nhiều món vũ khí mới trong kho rồi.
Tôi muốn họ sản xuất hàng loạt nỏ liên hoàn. Nhân cơ hội khi tôi vẫn còn ở đây, Elf Cận Vệ lấy Mithril được chiết ra từ cánh tay bạc làm thành phôi. Tuy bản chất của Mithril từ cánh tay bạc của tôi khá giống thật nhưng nó vẫn là giả, như vậy những sản phẩm cá nhân sẽ được làm ngay khi tôi nhờ họ.
Thợ Rèn-san đỏ mặt, ưỡn ngực ra đầy tự hào trông thật yêu kiều. Tôi không hề biết được rằng mình đang há hốc mồm ra.
Sau đó, bọn tôi trao đổi nhiều ý kiến khác nhau.
Vào buổi chiều thì tôi đến chỗ Cặp Chị Em.
Gần đây thì họ đang làm việc chăm chỉ với cái nghề mới, 【Bếp Trưởng】, nhận trách nhiệm chuẩn bị thức ăn cho những Goblin chỉ huy.
Vì chúng ăn khá thường xuyên, nên nếu Cặp Chị Em không bắt đầu nấu sớm thì sẽ không đủ được. May thay những món dụng cụ của họ, do Thợ Rèn-san làm, có thể theo nhiều cách sử dụng; dẫu sao, nhà bếp đã trở nên y như một chiến trường vậy.
Tôi quyết định tham gia luôn. Tôi bắt đầu thái thức ăn. Kể cả khi trông tôi thế này, tôi vẫn có thể nấu ăn khá ngon đấy.
Tôi rất vui mừng khi Aoi nấu ăn cho tôi, mặc dù phải đi học và tập luyện, nhất là, Aoi là một đầu bếp kinh khủng. Tôi có trải nghiệm khó quên khi ăn thức ăn của con bé.
Con bé Aoi đó… Không biết sau khi đâm mình thì con bé ra sao rồi. (Aoi là con mắm gϊếŧ main vào lúc đầu)
Sau khi đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi thì tôi làm việc đến xế chiều. Cùng với Cặp Chị Em, bọn tôi vắt não suy nghĩ những món mới.
Mục đích là mô phỏng lại món ăn ở kiếp trước của tôi. Hiện giờ thì có thể làm được khoai tây chiên cũng như những món khác. Nguyên liệu dùng được khác hẳn so với kiếp trước, tôi nghĩ rằng làm chúng sẽ khó lắm, nhưng sau khi bàn với cặp chị em xong, họ hoàn thành chúng tương đối nhanh, nên tôi không cần phải lo.
Cái chuyện yêu cầu thức ăn này cũng khá vui.
Sau bữa ăn thì tôi đến thăm Giả Kim-san.
Gần đây thì Giả Kim-san đang cố hết mình để chế tạo một vật phẩm ma thuật độc đáo từ xương của Skeleton; kết quả thì tôi vẫn chưa thấy được.
Tôi đang định kiểm tra tiến triển thế nào… Nên, tôi đến ngay và hỏi cô ấy xem. Cô ấy không chịu nói. Đúng là trái trời trở gió.
Tuy nhiên, cô lại có một ngạc nhiên cho tôi.
Cô ấy cho tôi xem những khúc xương được gọt đẽo của con Black Skeleton mà cô ấy đã làm thành những chiếc cọc thô màu đen. Có tổng cộng 10 cái, và kỹ năng của chúng là “người bị đâm bởi thứ này không thể di chuyển trong khoảng thời gian cố định.”
“Tuyệt vời. Mấy cái này khiến anh thấy ấn tượng đấy. Anh sẽ trân trọng chúng.” Tôi bảo thế.
Có vẻ như Giả kim-san đã có một nghề mới, nhưng cô ấy hơi kín tiếng về nó.
Song, tôi nghĩ rằng cái cách nói chuyện dễ thương cùng với khuôn mặt mỉm cười đúng là chơi xấu; một cô gái điềm tĩnh lại phô bày ra hành động tinh quái như vậy.
Trong khi đang lén lút tán tỉnh nhau, cũng như trước kia, những kẻ xâm nhập lại lần lượt đến.
Tôi chắc chắn sẽ không nói chuyện xảy ra sau đó đâu.