Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Re:Monster

Chương 37: NGÀY 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai tên tôm tép hôm qua vẫn còn là Goblins đã thăng cấp thành Hobgoblins.

Trong khi nghĩ “Đây là ngày thứ hai liên tiếp, huh?”, tôi tặng quà chúc mừng cho họ.

Buổi tập luyện sáng kết thúc mà không gặp vấn đề gì, và tôi đã dùng bữa trưa mà cặp chị em chuẩn bị cho mình, Gobue-chan đáng lẽ phải đang ở hầm mỏ, bối rối chạy đến chỗ tôi.

Cô ấy đang ôm thứ gì đó nhỏ và màu nâu với một viên đá quý chói đỏ trên trán nó, những vết cắt có đầy trên cơ thể nó. Cơ thể nó vấy đầy máu, cũng giống như tôi gần đây. Từ nhịp thở không ổn định của nó tôi có thể nói rằng nó có thể sẽ chết bất kì lúc nào.

Hiện giờ thì tôi gọi nó là “Hồng ngọc”, vì Gobue-chan đã bảo tôi dùng một trong những kĩ năng hồi phục của mình để cứu nó, tôi đã dùng [Hồi phục] để chữa trị.

Chỉ cần trễ thêm 10 phút nữa thôi là vô phương cứu chữa rồi, tôi thấy nhẹ nhõm khi mình có thể chữa trị vết thương kịp thời.

Tuy nhiên hồi phục không trả lại phần máu đã mất. Hồng ngọc đã ngủ say khi tôi ép nó uống một lọ thuốc được Giả kim-san làm, một lọ “Thuốc tạo máu” (Bản mẫu) được chế bằng cách pha trộn các loại thảo mộc khác nhau có thể giúp cho quá trình hình thành máu. May cho Hồng ngọc là tôi đã no sau khi dùng bữa nên tôi chẳng muốn ăn nó. Bên cạnh đó, Gobue-chan đã nhờ tôi cứu nó nên đó là những gì tôi nghĩ.

Một vài phút sau, bé Hồng ngọc cao 30cm mở mắt ra và giải thích tình hình.

Nó cảm ơn bọn tôi.

“Cảm ơn rất nhiều”, nó nói thế.

Dựa theo câu chuyện nó kể khi tôi hỏi tại sao nó lại mình đầy thương tích, tên của Hồng ngọc là Returner, và lí do mà nó bị thương đầy mình là vì bị tấn công bởi vài Thám hiểm gia loài người.

Viên ngọc đỏ, được gắn chặt trên trán nó, trông như một vật phẩm cấp siêu cao, nếu đem bán, nó có thể trị giá khoảng một trăm triệu đồng vàng—tôi nghĩ một đồng vàng là 10 yen—, đó có vẻ như là mục đích của bọn Thám hiểm gia.

Khi tôi nghĩ rằng Returner đã phải chịu cực rồi, thì lần này nó quỳ xuống và cầu xin chúng tôi hãy làm gì đó với bọn con người.

Đây là những gì tôi đúc kết được sau khi nghe câu chuyện:

~ Có vẻ như Returner là một viên Hồng ngọc nhân tạo được chế thành rất lâu về trước bởi một pháp sư huyền thoại Velvet, một người mà khắp lục địa ai cũng biết. Nó là kẻ cai quản của [Kho tàng được giấu kín của của Velvet] — Một kiến trúc được công nhận là một Dungeon của thế giới này — mà Gobue-chan và những người khác đυ.ng phải khi họ đang đào tìm Hồn thạch.

~ Mặc dù những vết thương ngoài da đã được tôi chữa trông có vẻ đã ổn, nhưng thật ra “lõi” của nó—mặc dù Returner là một viên Hồng ngọc nhân tạo vô hồn và không có tuổi thọ, nhưng nó sẽ chết nếu như phần lõi bị vỡ — đã bị tổn thương nghiêm trọng khi bị con người tấn công. Phép hồi phục có vẻ như chỉ kéo dài thời gian cho đến khi nó biến mất.

~ Bên trong lòng Kho tàng, có những viên đá quý cấp [Huyền thoại] và những thần dược đứng đầu danh sách những vật phẩm ma thuật mà Velvet đã cẩn thận thu thập trong quãng thời gian còn sống. Nếu như phòng châu báu bị phá hỏng bởi những tên tham lam ngu muội đó và kho báu bị đem đi hết, không đời nào Returner có thể chịu đựng nổi.

~ Returner muốn tự mình giải quyết vấn đề này, nhưng nó lại thiếu khả năng chiến đấu và vì phần lõi đã bị tổn hại, thời gian của nó rất giới hạn.

Trong Dungeon là những sinh vật ma thuật: “Chiến sĩ xương”, “Chiến binh xương” thì bền hơn và còn cao cấp hơn, “Đại cốt”, và chống lại nhóm tổ hợp thám hiểm gia thì chúng còn tệ hơn cả vô dụng.

Đó là lí do vì sao nó lại đến chỗ bọn tôi, nhưng kẻ trông khá mạnh, để nhờ đuổi những kẻ thám hiểm đó đi và trên hết, là để chôn lấp đi những lối vào khác.

Nếu bọn tôi có thể giúp giải quyết vấn đề, nó sẽ tự nguyện giao hết của quý trong phòng kho báu cho bọn tôi như lời cảm ơn. Velvet ghét con người, nên đưa kho báu cho bọn tôi còn tốt hơn.

Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi chẳng thể thấy bất kì tác hại nào cả.

Tôi gọi Gobukichi-kun, Gobumi-chan, Gobue-chan, và rồi cả Hobusei-san và Hobusato-san chuẩn bị vũ khí. Sau đó tôi nhờ Thợ rèn-san đem cho tôi con dao được làm từ Hồn thạch. Tôi đã nghĩ rằng có một vũ khí còn đỡ hơn là tay không bất lợi.

Vì Dao hồn thạch có vẻ ngoài xa hoa, trông có vẻ như nó sẽ hữu dụng khi dùng để làm cho bọn kia nản lòng.

Khi tôi bắt đầu hướng dẫn những Goblins dưới trướng mình; Thợ rèn-san, Tóc đỏ, đôi chị em, và cả Giả kim-san đều nhìn tôi, vẻ mặt họ đầy khó chịu.

Đó là do họ đã nghe về yêu cầu gϊếŧ con người. Họ sẽ cảm thấy khó chịu, kể cả khi bọn chúng là người lạ.

Tuy nhiên, vì Returner chỉ đơn thuần nhờ bọn tôi đuổi cổ chúng ra, nên bọn tôi sẽ đánh phủ đầu bọn thám hiểm và cố thắng mà không gϊếŧ chúng.

Đầu tiên bọn tôi sẽ cố thuyết phục chúng, nếu không hiệu quả, thì rồi bọn tôi cũng phải dùng đến vũ lực. Tôi nói thế vì để bảo vệ bản thân bọn tôi phải dùng hết sức, tôi sợ rằng bọn tôi sẽ phải gϊếŧ chúng.

“Nếu như là tự vệ thì cũng chẳng còn cách nào khác, còn nếu không thì bọn tôi sẽ bị gϊếŧ, đúng không?” tôi nói thế.

Khi tôi bảo họ rằng đàm phán rất quan trọng, và mỉm cười với họ, họ ít nhiều gì thì cũng đã cho tôi sự đồng ý.

Với khâu chuẩn bị đã xong, Gobue-chan dẫn chúng tôi đến cái lỗ thông với Dungeon mà Returner cai quản.

Cuối cùng thì, đây là những gì đã xảy ra.

Bọn tôi đã gϊếŧ sạch sáu tên thám hiểm gia, đàn ông rồi đến phụ nữ, những kẻ đã vào Dungeon và cố gϊếŧ Returner.

Ờ thì, tôi đã cố thuyết phục một tí.

Ban đầu, để chúng không phải quá lo lắng với số lượng vượt trội của bọn tôi, tôi bảo Gobukichi-kun và những người khác nấp và tự mình tôi đi thuyết phục chúng. Đây là một hành động có ý tốt của tôi.

Nhưng ngay lúc mà chúng thấy tôi thì liền mở mồm rồi nói mấy thứ nhảm nhí “Dungeon này không chỉ có Đại cốt, mà còn có Orge phân loài nữa à. Đống shit di dộng này có rất nhiều điểm yếu. Mặc dù nó quả là một đối thủ khó xơi, nhưng cũng chẳng có cửa với chúng ta đâu. Gϊếŧ nó lẹ lẹ thôi. Nếu mà để nó đi thì sau này sẽ chẳng thể tìm được con tương tự đâu.”, trong khi bắt đầu tấn công tôi với đầy sát ý.

Tôi không phải là một Orge phân loài, mà là loài hiếm. Ngày từ đầu, chúng chẳng hề muốn nghe xem tôi nói gì, một chút cũng không. Vậy là gặp phải cướp rồi, tôi nghĩ thế.

Ờ thì, mấy thứ như xâm nhập vào nhà người khác (Dungeon), gϊếŧ cư dân ở đó vô ý tứ (quái vật) —mặc dù đó không phải là tôi—trong khi liều lĩnh cướp đi kho báu bên trong… Đây là, không sai vào đâu được, chính là một vụ gϊếŧ người cướp của!! Thêm nữa, chúng còn chẳng hề biết về tội ác của mình; bọn người này đã vô phương cứu chữa rồi.

Cùng lúc đó, từ khi dùng [Giám định], có vẻ như những trang bị của bọn cướp đều là hàng cấp cao đính với pháp thuật hoặc một kĩ xảo tương tự, kể cả chỉ với diện mạo thì đám người đó cũng toát ra một lượng sức mạnh đáng kể.

Tuy nhiên, tôi chẳng hề cảm thấy được nổi tuyệt vọng mà mình từng trải khi phải đối đấu với con Gấu đỏ, vì là Orge[Loài hiếm] thì những chỉ số cơ bản của tôi đều được tăng lên, và vì những kĩ năng của tôi có thể dùng đi dùng lại được, tôi cảm thấy phòng thủ những đòn tấn công của bọn cướp chỉ là chuyện nhỏ.

Ý tôi là, tôi có thể xét thế chỉ từ việc nhìn thấy đòn đầu tiên của chúng.

Đòn tấn công của chúng rất hậu đậu. Điểm ngắm của chúng cũng ngốc phết, không chỉ không thể dùng vũ khí hiệu quả, cũng chẳng có được mấy đòn động tác giả khó dự đoán và phức tạp để dẫn dụ kẻ địch trong những đòn tấn công của chúng.

Chúng chém nhanh, và vũ khí của chúng cũng có chất lượng cao, nên nếu một tên Orge thông thường bị đánh trúng thì hắn sẽ bị xé thành từng mảnh, tuy nhiên, theo tôi thì kĩ năng chiến đấu của chúng không đồng đều với chỉ số của cơ thể, ấn tượng mà tôi có từ đòn tấn công của chúng là nó quá thô.

Nếu là do cường hóa cơ thể bởi cấp độ, hoặc được buff bởi [Nghề], bọn chúng chắc chắn mạnh, nhưng ngược lại, nó có thể cản trở việc chúng nổ lực tăng khả năng của mình. Không hề nghĩ đến việc chúng đang vung kiếm ở đâu trước mặt mình, tăng cấp độ của những kĩ năng hữu dụng và v.v, chưa bao giờ nhận ra rằng dựa vào những kĩ năng đó có thể cản trở chính bản thân chúng.

Cho đến giờ thì bọn chúng chắc chỉ cày cấp độ bằng việc gϊếŧ chết đối phương với lực chiến trâu bò, cho nên theo lẽ tự nhiên chúng bắt đầu bỏ ra ít công sức khi chiến đấu.

Tôi không có ý bắt lỗi chuyện của người khác, nhưng phương pháp hiện tại có thể gây hậu quả chết người cho chúng.

Nếu chúng nổ lực nhiều hơn, chúng đã có thể đấu ngang hàng tôi. Chỉ số cơ bản của chúng cao thế đó, nhưng.

Bỏ quên việc tập luyện khiến chúng chẳng phải đối thủ của tôi.

Có một sai số cho phép tôi vì chúng yếu hơn, và vậy nên toàn bộ đòn tấn công của chúng đều dễ dàng bị chặn lại do những cú phản đòn của tôi. Trong khi chuyện này đang tiếp diễn tôi cố thuyết phục chúng.

Bình thường thì khi những tên cướp cố gϊếŧ bạn, bạn không thể thuyết phục chúng.

Khi tôi đang nói chuyện với chúng, trong khi vẫn đang bị tấn công, từ bên trong của Dungeon, một [Pháp sư] trông trẻ tuổi tiến ra và niệmmột phép hệ [Lôi] rồi tiếp sau đó là một tiếng *bam* khi nó đánh trúng.

Tôi không hề ngã xuống, nhưng tôi đã vấp một – hai bước tới trước do cú sốc. Kết quả của thương tích chỉ ở mức mà tôi cảm thấy hơi nhức.

Kể cả khi nó trông như một đòn bé dựa trên kích cỡ, tôi đã có thể chết bởi nó nếu như không có [Kháng mọi nguyên tố] và [Kháng lôi]. Lực của nó mạnh đến nổi đầu của bạn có thể bốc hơi mà không còn dấu tích nào.

Ah, như dự đoán. Vì bọn mày đã làm đến thế này, cũng chẳng còn cách nào khác. Tao đã chẳng còn tí kiên nhẫn nào nữa.

Tôi gửi một tín hiệu đến Gobukichi-kun và những người khác đang trốn bắt đầu tấn công.

Khi xin lỗi Returner trong tâm trí mình, tôi chặn đường rút lui của bọn thám hiểm gia bằng cách phá hủy một phần của cái hành lang được làm từ đá mắt mèo trông bí ẩn khiến tôi muốn bình luận ngay “Gì đây, cung điện Hoàng gia à?”

Và để thu hút sự chú ý của chúng, tôi tấn công từ phía trước.

Phải, mặc dù ban đầu tôi nghĩ rằng khả năng của Dao hồn thạch là chỉ để cho vui, nhưng nó lại trở nên quá tuyệt.

Trong khi lưỡi dao không hề có tí độ bén, vì nguyên liệu được dùng là Thủy hồn thạch, nước được bắn ra khỏi lưỡi dao sau mỗi cú chém. Khi tôi vung cái thứ bé nhỏ đó nghiêm túc, làn nước bắn ra với tốc độ cao trở thành một lưỡi dao nước, nó cắt giáp của bọn thám hiểm làm đôi trong khi tạo ra một tiếng vang lớn.

“Tuyệt quá! Tuyệt quá!” là những gì Gobumi-chan nói, thêm vào đó là một câu hỏi liệu cô ấy có thể cắt chúng làm đôi với nó không, nhưng tôi tôi trả lời là không vì nếu như không có lực tiếp sức thì làn nước không thể cắt được đối phương, nó chỉ đơn thuần làm ướt chúng.

Có vẻ như nó sẽ trở nên vô dụng nếu như không có tốc độ chém phù hợp, mặc dù nó vẫn rất ngầu.

Sau khi gϊếŧ toàn bộ bọn thám hiểm gia, bọn tôi lột sạch chúng và ăn chúng. Tôi lấy phần thân trên trong khi Gobukichi-kun và những người khác chia nhau phần thân dưới.

Đã học được [Nghề-Sát thủ]

Đã học được [Nghề-Quân thập tự]

Đã học được [Nghề-Hộ vệ]

Đã học được [Nghề-Phù thủy cao cấp]

Đã học được [Nghề-Giám mục]

Đã học được [Nghề-Phù phép sư]

Đã học được [Nghĩ nhanh]

Đã học được [Nghĩ song song]

Đã học được [Cưỡi ngựa]

Đã học được [Chống phép]

Đã học được [Rút gọn câu chú]

Đã học được [Phong thái hiệp sĩ]

Đã học được [Trực giác]

Đã học được [Ẩn hiện diện]

Đã học được [Sự bảo hộ của Thần Nhân ái]

Đã học được [Sự bảo hộ của Thần Chiến tranh]

Đúng như dự đoán kể cả đối với loài người thì việc làm một thám hiểm gia có nghĩa là bạn phải có cấp độ tương đối cao.

Vì chúng có rất nhiều trang bị cấp cao, một lương lớn những vật phẩm ma thuật hữu dụng đã được tìm thấy. Tôi đương nhiên là ăn chúng ngay lập tức.

Đã học được [Ẩn thông tin cá nhân]

Đã học được [Hộp lưu trữ]

Tôi đã ăn hai vật phẩm ma thuật khác nhau; “Nhẫn của Hermit” và “Túi lữu trữ (Lớn) x6” tôi cất số trang bị còn lại của bọn thám hiểm vào hộp lưu trữ của mình – khi tôi muốn lấy một vật phẩm, có một tiếng *pon* và vật phẩm xuất hiện.

Tính thuyên chuyển vật phẩm khiến tôi cảm thấy nhớ xưa.

Kĩ năng cho phép tôi tích trữ đến 1200 vật phẩm khác nhau và những vật phẩm cùng tên có thể được tích lại đến 99 lần, quả thật là bá đạo. Rồi Returner dẫn chúng tôi đến lối vào Dungeon.

Trong phần sâu nhất của hang, bọn tôi tìm thấy một lối vào bí mật, nhưng bọn tôi đã làm sụp nó, bây giờ thì không còn lối nào vào đây ngoại trừ cái lỗ mà Gobue-chan đã làm. Sau khi đã làm sụp đoạn đường đó, thì không còn đường nào dẫn vào cái ngục tối này nữa.

Hồng ngọc dẫn chúng tôi đến kho tàng, nơi mà bọn tôi đều thấy.

Có rất nhiều kho báu giá trị khác nhau; những trang bị bọn tôi có trong tay từ những tên thám hiểm nhìn sơ sài hẳn so với số lượng lớn những vật phẩm ma thuật mạnh ở đây. Ở giữa mớ kho báu đầy vật phẩm này, ở phần sâu nhất, là một cái xác với một cánh tay trái sáng một màu bạc, được đặt ở ngai vàng.

Returner gọi cái xác này là chủ nhân. Vậy có thể đồng nghĩa rằng cái xác này chính là Velvet.

Thời gian của Returner đã gần cạn và trước lúc đó thì cậu ta (he) muốn nói với bọn tôi gì đó.

Một lượng lớn Hồn thạch các loại có thể được thu gom từ hầm mỏ ở nhà hiện tại của chúng tôi, là do ảnh hưởng của cái Dungeon này. Thường dựa vào loại Hồn thạch thì nó có thể được tìm thấy ở những địa điểm tương ứng với đặc tính của nó — những nơi được thông gió tốt sẽ có Phong hồn thạch, Hỏa hồn thạch sẽ được tìm thấy ở những nơi nóng bức như núi lửa, Hồn thạch nhiều đặc tính không thể được tìm thấy ở một nơi.

Tuy nhiên, vì Dungeon này là một nơi được xây dựng bởi Velvet, người xuất xắc trong việc xử lí linh hồn, bằng cách nào đó mà những linh hồn không thuộc về ai có thể lưu lại nơi này kể cả bây giờ, và có thể khai thác được một lượng lớn hồn thạch do ảnh hưởng của Dungeon này.

Ngay khi cậu ta nói xong, cứ như thể đã chạm đến kết thúc của mình, Returner nở một nụ cười nhẹ trong khi tan biến.

Clink*, và chỉ có viên đá quý là còn sót lại.

Sau khi nhặt lên thì tôi đã ăn nó.

Đã học được [Quy luật vàng]

Hiện giờ, bọn tôi đang thầm cầu nguyện cho Returner.

Và rồi tôi lấy hết số châu báu. Thật chứ, cái Hộp lưu trữ quá bá đạo.

Tôi có thể nhòi nhét mọi thứ từ số châu báu, và tôi vẫn còn chỗ thừa. Phải, tất cả đều là nhờ vào đám thám hiểm gia lúc nãy.

Nghĩ thế, chỉ còn có cái xác Velvet với cánh tay trái kỳ lạ tại ngôi đền lẻ loi này và phòng kho báu, như tôi nghĩ, tôi không thể buộc bản thân bỏ mặc ông ta như thế, nên sau khi lấy cái ngai vàng nạm đá quý, tôi hỏa thiêu cái xác.

Ngẩng mặt lên, tôi chấp tay mình lại cầu nguyện và nói “namu”, và khi ngọn lửa vụt tắt, chỉ còn cánh tay nhân tạo, chói sáng bạc, sót lại ở nơi này.

“Gì đây?”, tôi nghĩ thế khi dùng [Giám định]

– – – – – – – – – – – – – – – – [Giám định] – – – – – – – – – – – – – – – –

Tên: Tay bạc nhân tạo – Airgeatlámh

Phân loại: Tạo tác

Cấp độ: Cấp Huyền thoại

Kĩ năng:

~ Cánh tay phát nổ

~ Thần chú phát nổ

~ Tự tiến hóa

~ Âm vang nguyên bản

Chi tiết: Một cánh tay thiên tạo trước kia được đeo bởi Velvet và được tìm thấy ở sâu trong một Dungeon. Những người mất một tay có thể trang bị và dùng nó để tạo những chuyển động hoàn hảo.

Bằng việc nuốt các kim loại khác, nó có thể thay đổi hình dạng dựa vào ý định của người sử dụng, kĩ năng này sẽ được cải thiện qua mỗi lần sử dụng. Phá hủy trang bị này đơn thuần là không thể.

– – – – – – – – – – – – – – – – [Giám định] – – – – – – – – – – – – – – – –

Thế đó.

Hm, có phải Velvet nói rằng “Ta không cần thứ này nữa, nên ta trao nó lại cho ngươi” với tôi, người đã mất cánh tay trái? Tôi nghĩ thế trong khi nhặt nó lên và đặt nó lại gần phần tay trái đã bị mất của mình. Bằng cách nào đó mà tôi có thể gắn được nó vào.

Ấn tượng của tôi: Nó đau vãi *beep*

Ờ thì, bằng cách nào đó khi mà tôi mang nó lại gần, phần giáp tay nới ra và những xúc tu kim loại chui ra từ giữa nó và bao phủ lấy tay trái tôi đến tận vai. Rồi mấy cái xúc tu làm gì đó giống như là ăn thịt của tôi, cơn đau quá dữ dội khiến tôi gần như muốn ngất đi.

Rồi sau đó tôi hồi phục lại sau tiếng hét của mình, tay trái tôi đã trở thành Airgeatlámh đến tận vai. Cánh tay bạc có kích cỡ của tay con người khi tôi nhặt nó lên, nó đáng lẽ phải quá nhỏ đối với tôi, một Orge, nhưng bằng cách nào đó nó biến thành kích cỡ bằng với tay phải cảa tôi cả độ dài lẫn đường kính; nó vừa khít.

Đây có lẽ là tác dụng của [Tự tiến hóa].

Không hề có tí bất tiện nào khi nắm hoặc mở năm ngón tay, tôi chẳng hề cảm thấy lạ gì cả.

Thêm nữa, tôi có thể nói rằng khi mình chạm vào thứ gì đó, và khi tôi cố đấm vào bức tường ở gần, tôi chẳng hề cảm thấy đau gì cả bởi vì nó là một cánh tay giả, tôi tự hỏi không biết nó truyền xúc giác như thế nào.

Tôi không tài nào hiểu được, và vì tôi không biết những kĩ năng hoạt động như thế nào từ lúc đầu, tôi sẽ không nghĩ quá về nó ngay lúc này.

Rồi, giới hạn chuyển động của khuỷu tay có vẻ như có tầm vận động rộng, và này nọ lọ chai. Nấm tay và ngón tay có thể xoay như những mũi khoan, và tôi có thể di chuyển khuỷu tay và vai ở những góc độ không thể đối với Orge.

Và rồi tôi xác nhận rằng mình có thể dùng kĩ năng thông qua cánh tay bạc. Tôi có thể bắn tơ ra từ những đầu ngón tay nhón mà không gặp vấn đề.

Phải, tôi đã thu được một thứ quá mức bá đạo.

Mặc dù tôi có thể xoay sở thế nào đó với những ngón tay chất nhầy, nhưng đúng như dự đoán, có một nền tảng vững chắc giúp xử lí vấn đề dễ hơn.

Sau đó, bọn tôi trở về và mở tiệc. Vì đây là phần kết của một trận chiến lớn, và trong số những thứ thu được từ bọn thám hiểm—thứ này rất quan trọng—có những bình rượu. Nếu không uống bây giờ thì đợi chừng nào mới uống?

Đây cũng là một phần của việc tiễn đưa linh hồn của Returner và Velvet.

Đối với Velvet, có thể nó chẳng thành vấn đề vì ông ta chết lâu quá rồi, sự lo lắng của bọn tôi là do không khí hiện tại.

Tôi giải thích chi tiết nhẹ nhàng và rõ ràng cho Tóc đỏ, Thợ rèn-san và những người khác để có sự đồng thuận của họ.

Mặc dù tôi vẫn cố thuyết phục chúng, nhưng đối với bọn người tham lam thì nó hoàn toàn vô dụng. Nhưng, phải, rượu quả là ngon!!
« Chương TrướcChương Tiếp »