Mỗi năm đứa Goblin thì ba đứa trở thành Hobgoblin.
Tôi tặng họ một món quà chúc mừng.
Vì họ mới biến thành Hobgoblin, tôi bảo họ làm quen với cơ thể.
Tôi dừng buổi tập sáng nay vì bạn tập của tôi suýt chết.
Woah, hết cả hồn. Kể cả khi đã nương tay hết cỡ, một cú đấm nhẹ cũng có thể khiến một Goblin tử vọng. Đúng hơn là, họ sẽ chết nếu như không được chữa trị ngay.
Gobukichi-kun, được trang bị kĩ đến tận răng, cũng chỉ như muỗi. Bộ giáp của cậu ta không thể cản được lực đánh nên tạo ra tiếng vang. Kể cả chiếc khiên to lớn của cậu ta, được làm từ sắt đen, cũng in lại một dấu hình nấm đấm.
Cho nên, tôi dừng trận đấu tập lại.
Tôi sắp xếp bài tập tiếp theo là trận đấu giả 1 – 1, người thắng có thể ra một lệnh cho kẻ thua như hình phạt.
Vào buổi chiều, tôi tiếp túc chế tạo bộ giáp được bắt đầu vào hôm qua.
Tôi thấy Gobukichi-kun chuẩn bị đi săn với một biểu cảm cực lo lắng. Tôi nghĩ rằng cậu ta ra ngoài một mình sẽ nguy hiểm nên bắt cặp với cậu ta. Vào sáng này, những Goblin tay chân trở thành cặp với từng Hobgoblin, và đóng vai trò hơn cả một hỗ trợ.
Gobumi-chan và Hobusato-san đều là nữ và có phong cách chiến đấu tương tự nhau, họ bắt đầu thân thiết và dẫn theo bốn Goblins dưới trướng ra ngoài săn.
Hobusei-san ngồi kế bên tôi trong khi tôi đang chế tạo giáp. Tôi bảo cô ấy trả lại quyển sách sau khi đọc xong như bị phớt lờ. Gobue-chan lại khai thác hồn thạch vào hôm nay. Sau khi tìm được một điểm có rất nhiều hồn thạch, cô ấy trở nên rất năng động. Tốc độ khai thác của cô ấy được tăng lên.
Tóc đỏ bắt đầu dùng kiếm gỗ và tập luyện với những Goblins bị bỏ lại phía sau. Sự nghiệm túc trong tập luyện của cô ấy khơi dậy sự cạnh tranh của những Goblins khác vì họ không muốn thua, khiến cho những Goblins già ngày càng xích lại gần những Goblins ở thế hệ tôi. Cô ấy quả thật cứng rắn.
Khi đang nghỉ giải lao khỏi việc chế giáp, tôi quyết định ghé thăm những cô gái, đầu tiên tôi đến chỗ Thợ rèn-san để kiểm tra những con dao cô ấy chế tạo từ hồn thạch, tôi đã rất vui về sự thú vị của những kĩ năng mà chúng có. Tôi cũng dạy cho cặp chị em vài món đơn giản. Rồi tôi cùng Giả kim-san động não cho ý tưởng về loại thuốc mới. Cũng lâu rồi mới được sống chậm thế này.