Trận mưa lớn từ hôm qua vẫn tiếp tục, nên bọn tôi dành cả ngày ở trong hang.
Vẫn như những ngày thường. Sau khi buổi tập sáng kết thúc, tôi trang bị bộ giáp chế từ da Sói đen làm được vào hôm qua và thêm cả cây kích mà tôi vẫn chưa được dùng trong thực chiến, trước khi đối đầu với Gobukichi-kun được trang bị đầy đủ trong một trận đấu tập của những thanh niên nghiêm túc.
Bộ giáp mới của tôi bao gồm một chiếc quần da đen khá cơ động và một chiếc áo khoác da đen dài. Tay trái tôi được trang bị một chiếc găng tay kim loại rắn chắc, còn bên tay phải có một chiếc khiên tròn được lấy mai để gia cố, cộng thêm vài nâng cấp nữa. Tôi không có món hàng nào để bảo vệ đầu, và ở chân thì tôi mang một đôi giày trông khá cứng do những Goblins lớn mang về từ những Thám hiểm gia.
Vì da tôi cũng đen, mớ trang bị gần như khiến tôi vô hình vào ban đêm.
Trang bị của Gobukichi-kun được thay thế bởi nhiều thứ khác mà bọn tôi lấy được từ lần công kích bọn Orcs.
Vũ khí chính của cậu ta là [Rìu bán nguyệt] bốc cháy vì có [Hỏa kiếm] gắn vào chiếc rìu chiến tôi tìm được lúc trước, thêm vài viên Hỏa hồn thạch nữa. Trang bị phòng thủ của cậu ta là một chiếc khiên sắt đen, cao được làm từ khiên tròn dùng mai củng cố, có khả năng phòng thủ lớn nhờ vào sức nặng của nó, đã được cường hóa bằng pháp thuật.
Giáp của cậu ta được làm dựa trên thứ mà Orc thủ lĩnh đã dùng. Dùng tơ của tôi để buộc nó lại, giờ nó cũng được kiên cố thêm bởi mai và da của Sói đen làm tăng khả năng phòng thủ và linh hoạt.
Nhìn giống như một pháo đài di động, bộ giáp cũng như cơ thể cậu ta giờ đã được khuyếch đại thêm nhờ vào những đặc điểm chuyên về tiên phong của mình, dẫn đến chuyện là khả năng chiến đấu trở nên không phải dạng vừa.
Quả thật, Gobukichi-kun đã trở nên mạnh.
Tôi có thể cảm nhận được thông qua những buổi tập bình thường của cậu ta, nhưng đối đấu lúc được trang bị đầy đủ mới khiến tôi hiểu được rằng cậu ra đã mạnh lên cỡ nào.
Căn bản thì, tôi, người đã cường hóa bản thân nhờ vào hàng loạt kĩ năng, làm rối đối thủ bằng cách sử dụng những kĩ thuật khác nhau, và thắng bằng phương pháp tấn công từ phía sau, thì tệ trong những tình huống mà tôi phải đánh nhau trực diện với không một kĩ năng trước đối thủ mạnh như Gobukichi-kun.
Cậu ta vẫn là một đối thủ mà tôi vẫn có thể thắng được nếu dùng kĩ năng, nhưng cây kích và toàn bộ sức lực dồn vào nó bị đỡ hoàn toàn bởi chiếc khiên to lớn của cậu ta, quả nhiên, vẫn hơi bị sốc. Mỗi cú đánh của cậu ta cực kì nặng, nhưng trên hết là khả năng sử dụng khéo léo chiếc rìu của cậu ta thật sự rất đáng ngưỡng mộ.
Có vẻ như cậu ta biết cách vung chiếc rìu sắc hơn, nhanh hơn, và nặng hơn nhờ vào kinh nghiệm.
Ờ thì, mấy món vũ khí mà cậu ta dùng kể từ buổi đi săn đầu tiên đến nay đều khá giống nhau, chùy → rìu → chiếc rìu rõ ràng là lý do. (?)
Trong làng Goblin bọn tôi thì người dùng rìu tốt nhất không cần hỏi cũng biết là Gobukichi-kun.
Thêm nữa, chiếc [Rìu bán nguyệt] phát hỏa đó còn rắc rối hơn là tôi tưởng. Tôi đã có kĩ năng [Kháng hỏa], nên tôi không hề bị thương bởi [Hỏa kiếm] của [Rìu bán nguyệt]. Tuy nhiên, kháng là kháng mà nóng là nóng. Vì ngọn lửa cháy mạnh làm thị giác tôi bị suy giảm, và tay cầm của cây kích trở nên cực kì nóng do ngọn lửa, tôi tự bào chữa cho bản thân.
Cứ như thế, bọn tôi bỏ ra kha khá thời gian cho buổi tập.
Tôi dành chút thời gian để chế tạo quần áo, cầm những viên hồn thạch khai thác được lên, ăn thức ăn mà đôi chị em làm rồi đi ngủ.
Và khi toàn bộ đã ngủ say, thì chuyện đó xảy ra.
Có 8 đứa di chuyển đến chỗ của 5 cô gái loài người đang ngủ, và kĩ năng [Cảm nhận hiện diện] của tôi bắt gặp chuyển động đó.
Khi tôi nhìn thứ khiến tôi thức dậy, tôi thấy hình ảnh của bọn Goblins đang thì thầm trao đổi với nhau, nói chuyện đầy cảm hứng về việc tấn công những cô gái.
Ngay lúc thấy thế, tôi một tay cầm cây kích đang được đặt kế bên giường ngủ và đuổi theo chúng. Tôi phải đảm bảo rằng mình hành động âm thầm để có được bằng chứng thép về việc chúng định tấn công những cô gái. Bằng chứng kết luận mà chúng không thể nào chối cãi được rất quan trọng.
Sau khi chúng làm thế thì chúng không thể tự biện hộ bằng cách nói rằng tôi nhầm lẫn.
Một khi đã chắc chắn, tôi vung cây kích xuống cổ của tên Goblin gần nhất.
Đầu hắn bay đi, bị ảnh hưởng bởi trọng lực nó rơi xuống đất và bắt đầu lăn lốc, tôi đạp lên và đè bẹp nó trong một nốt nhạc. Sau khi đè bẹp cái đầu, giày tôi bị bẩn, nhưng lúc đó tôi chẳng quan tâm.
Tôi đảm bảo rằng đã đốt cháy cổ của tên Goblin khi chém bay đầu hắn, đỡ làm phiền khiến tôi phải lau dọn lại.
Mùi thịt cháy làm bừng lên bản năng chiến đấu của tôi.
Tôi dám nói rằng mình vừa cười vừa làm thế. (chém đầu ấy)
Vụ ám sát máu lạnh đột ngột làm không khí trở nên nghiêm trọng.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên tôi khiến không gian trở nên chết lặng cũng như bối rối, mặc kệ họ, tôi bắt bọn Goblins còn lại bằng tơ của mình. Nhìn vào những tên Goblins bị bắt, tôi nhận ra rằng chúng toàn là tay sai của tên cựu thủ lĩnh Hobgoblin.
Rồi, tôi quyết định rằng đầu tiên thì tên Hobgoblin thủ lĩnh tấn công Tóc đỏ đang lăn lốc trước mắt tôi với cái đáy quần phồng lên nên bị xử lí trước.
Tôi thử nghe chuyện của hắn để quyết định xem có nên để hắn sống không, và có vẻ như hắn không thể vượt qua nổi ham muốn tìиɧ ɖu͙© của bản thân. Khi tôi hỏi rằng tại sao hắn không chịu xả nó hết với một phụ nữ cùng loài, có vẻ như một khi đã biết được mùi của cơ thể phụ nữ loài người, cơ thể của một Goblin nữ không thể thỏa mãn hắn được. Sự vui thú khác nhau ở chỗ đó là độ lớn.
“Mày không hiểu hả?!”, là lời cãi lại của hắn. Tôi đánh hắn một lần rồi dừng cuộc đối thoại lại giữa chừng vì một phần quần áo của các cô gái đã bị xé nát. Tôi đã nghe đủ những gì mình muốn nghe.
Tôi đưa vài chiếc áo được đan bằng tơ mình làm từ hôm qua cho những cô gái đang run rẩy và ôm chính cơ thể mình.
Vì để họ mặc quần áo bị xé rách có thể cám dỗ những Goblins khác.
Khi tôi đưa họ đồ xong, tôi vỗ nhẹ vào lưng để cố làm cho Tóc đỏ đang bám vào tôi và khóc bình tĩnh lại. Tôi kiên nhẫn dỗ cô ấy, trông cô ấy như đang từ từ lấy lại bình tĩnh, mặc dù vẫn còn đang kêu cứu tôi. Khi Gobukichi-kun, Gobumi-chan, Gobue-chan chạy đến, tôi ra lệnh cho họ mang những tên Goblins bị tôi trói bằng tơ đến sân tập luyện ở gần lối vào. Và cũng như gọi toàn bộ những ai còn ngủ thức dậy.
Tôi để cái xác và cái đầu bắn tung tóe trên sàn.
Sau khi ra lệnh, Tóc đỏ trông có vẻ đã bình tĩnh lại khi tôi cho cô ấy chút thời gian; mặc dù, cô ấy vẫn không chịu buông áo của tôi ra. Bề nào thì cô ấy cũng chẳng chịu bỏ tay ra mặc kệ chủ ý của tôi là gì, khiến tôi thấy bối rối. Cô ấy vẫn còn run nhẹ, nên hơi bị vô lý nếu như đòi một câu trả lời. Mặc dù tôi thật sự nghĩ là mình không nên có thêm gánh nặng với việc chăm sóc cho sức khỏe tinh thần của cô ấy từ giờ; nhưng hiện tại thì cũng không còn cách nào khác nên tôi để cô ấy đi cùng. Bốn cô gái kia, mặc dù đang run, có thể là họ ghét bị chia cắt khỏi tôi, người đã cứu họ như đã hứa, hoặc cũng có thể là họ muốn thấy những thứ kế tiếp bằng chính mắt mình, hoặc có thể là vài lý do khác, nên họ cùng đi theo ở một khoảng cách.
Đã chắc rằng không ai còn ngủ và cả bọn đã tập trung đông đủ ở sân tập kế lối vào. Tôi dùng đầu cây kích chỉ vào những tên Goblins bị bắt, tôi giả thích rằng “Bọn này đã làm cái này cái nọ~~, tao đã nói là v.v~~” khiến cho chúng hiểu, rồi tôi bắt đầu tra tấn.
Mới đầu, tôi cắt đầu ngón tay chúng bằng dao Bowie. Đốt cháy vết thương để chúng không chảy máu đến chết và dùng phép hồi phục để hồi lại sinh lực và sức lực cơ thể của chúng. Tôi tiến hành từ từ, chăm sóc tận kẽ răng để đảm bảo rằng chúng không chết.
Tiếng la của chúng phiền quá nên tôi phải dùng một nùi tơ nhét vào miệng chúng, nó cũng đồng thời ngăn không cho chúng cắn lưỡi tự tử. Ờ thì, nói trắng ra là bạn cũng chẳng chết sớm được nhiêu khi cắn lưỡi nên làm thế cũng chả được gì.
Phải, tôi đang khiến cho mọi người không thể xem nỗi nữa.
Thể chất và tinh thần, chúng đều trôi đi hết.
Song, làm vậy cũng là để cho những cô gái biết rằng lời hứa của tôi không phải là sáo rỗng. Ngay từ đầu, rõ ràng không cần nói thì cũng biết rằng có một số đứa không chịu nghe lời của tôi, thủ lĩnh đương nhiệm, nhưng thay vào đó là nghe tên cựu thủ lĩnh.
Bỏ qua những thứ thế này chắc chắn sẽ gây hậu quả về sau, vì lợi ích của tương lai, tôi phải nhổ cỏ tận gốc.
Nếu vào lúc cuối mà “vì tôi đã không làm thế khiến bản thân bị đâm sau lưng và chết”, thì nghe ngu vãi cả người.
Sáu tên Goblins được xử bằng cách dùng những phương pháp độc nhất, và màu mè khác nhau, thế là cuối cùng, chỉ còn một tên sót lại.
Tên Goblin cuối cùng – cựu thủ lĩnh Hobgoblin cầu xin được sống thông qua ánh mắt, nhưng kể cả vậy tôi đã đầy yêu thương biến hắn thành một cái bao cát, thằng ngu này không hiểu được một điều đơn giản, tôi không thể thấy được tí giá trị nào ở sự tồn tại của hắn.
Trong nhóm hắn giữ một vị trí cân xứng với sức mạnh của mình, nhưng như tôi nghĩ, rằng những thằng ngu vẫn luôn là những thằng ngu.
Tôi không thể hiểu được những đứa này rằng chúng thậm chí còn không hề tuân những luật lệ mà tôi đã ban hành, quá đơn giản đến nổi mấy thằng ngu còn hiểu được.
Sự thật là mọi chuyện thành ra thế này đều là do ý định của tên đó, tự làm tự chịu.
Tuy thế, kể cả tôi cũng chẳng gϊếŧ bọn tay chân của hắn chỉ vì tôi ghét chúng. Không trừ khi tôi có ý định gϊếŧ đối phương, như tên này. Từ lúc đầu, nếu mà mọi chuyện đều ổn khi có 2 thế lực cùng tồn tại trong một tổ chức quả là chuyện hiếm.
Bởi thế, không hề do dự, cứ thế và thế, tôi đốt tay hắn, hành hạ hắn bằng nước, đè hắn dưới một tảng đá nặng cùng lúc dùng roi đánh hắn, giữ hắn hấp hối đồng thời tiếp tục tra tấn.