Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Re:Monster

Chương 27: NGÀY 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, bọn tôi tập luyện ở một lô đất trống bên ngoài hang như thường lệ, một nhóm Goblins lạ đến.

Mặc dù trông nhếch nhác, nhưng tôi thấy ba phần tư trong số họ mang theo kiếm ngắn bị sứt mẻ và rìu chiến trông như đã được sử dụng khá tốt treo ở hông. Họ cũng mặc giáp da nhuốm máu bên trên áo lưới bẩn, thậm chí có ba Hobgoblins trong số họ.

Liệu một cuộc chiến sinh tồn sẽ nổ ra ngay trong ngày thứ hai liên tiếp? Bọn tôi trở nên khá phấn khích nhưng nó có vẻ như đó là sự trở lại của nhóm cha mẹ bọn tôi đi làm xa.

Goblin Trưỡng lão đang nhìn chúng tôi luyện tập dừng lại thế tấn công của tôi lập tức, và tách bọn tôi ra.

Ồ tôi hiểu rồi, hóa ra họ không phải là kẻ thù. Tôi nhận ra rằng mình phải đi chào họ hẳn hoi.

“Tốt hơn là mình nên đi chào họ”.

Mặc dù lẩn trong bóng của những Goblins, những kẻ rõ ràng là thuộc hạ, đang mang những cái bao – có khả năng là thành quả của chuyến đi lần này – là năm người phụ nữ trẻ, tay chân họ đều bị trói và miệng bị bịt để ngăn họ trở nên kích động, đang được vác bởi nhiều thuộc hạ Goblins trông tương tự nhau.

Xét từ quần áo thì có 4 người bình thường, và người cuối cùng mặc giáp da có lẽ là gì đó giống như một nhà thám hiểm.

Chỉ có cô gái trông giống như nhà thám hiểm có thể nhìn thấy dấu vết mờ do bị đánh vào mặt, và quần áo của họ trông không hề bị tổn hại gì nên có thể họ vẫn chưa bị hãʍ Ꮒϊếp. Mặc dù nó chỉ là vấn đề thời gian. Bọn tôi không thể nhìn thấy bóng dáng của Goblin Trưởng lão đâu nữa, người đang cố giấu đi phần hạ bộ của mình trong khi nó đang cố nổi dậy trong chiếc khố rách, và tên Hobgoblin đang nói chuyện với Goblin Trưởng lão.

Bất kỳ ai cũng có thể biết họ đang nói về chuyện gì, ngay cả khi họ không muốn.

Tôi không có tí do dự nào về việc gϊếŧ và ăn những kẻ khác, tuy nhiên ép buộc người khác không phải là việc mà tôi thích. Tất nhiên là tôi hiểu được bản năng của sinh vật sống khi rời bỏ con cái, nhưng để quyết định nó là đúng hay sai, những chuyện như thế lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Tôi cũng vậy, khi đi đến những nơi nguy hiểm để làm việc, quan hệ tìиɧ ɖu͙© với những nữ đồng nghiệp để giảm bớt căng thẳng, nhưng những tình huống đó thì chúng tôi đã đồng sự đồng thuận của nhau.

Bị ép buộc như thế này làm tôi phát ốm. Những thứ dễ thương nên được yêu … phải không?

Đối với những Goblins yếu ớt thì chống lại số lượng của con người là cần thiết. Sau một chiến dịch quân sự kích liệt, nếu số lượng đã bị giảm đáng kể thì các cấp bậc cần được lắp đầy.

Tuy nhiên, làm như bố quan tâm! Không phải tôi sẽ thay đổi cách nghĩ của mình chỉ trong khoảng thời gian ngắn từ khi đầu thai.

Và cứ như thế, tôi đã quyết định giúp họ.

Có phải đó là đạo đức giả? Phải, nhưng không thành vấn đề bởi vì nó còn đạo đức giả hơn khi không làm gì.

Thủ lĩnh Hobgoblin đang nói chuyện với Goblin Trưỡng lão khi tôi nói với hắn ta để những người phụ nữ này cho tôi.

Tôi không biết tại sao, nhưng Goblin Trưỡng lão nhìn tôi với một khuôn mặt kì quái, tôi mặc kệ.

Thủ lĩnh Hobgoblin làm bộ mặt như thể nói “mày đang nói clgt!?”, nhưng tôi vẫn lặp lại yêu cầu.

Điều quan trọng là phải đàm phán mọi việc t rước. Không cần biết bạn ghét đối phương thế nào, bạn nên bắt đầu bằng việc thảo luận các vấn đề của bản thân. Bất kỳ thái độ thù địch nào cũng nên được đặt sang một bên nếu có thể. Tôi đã cố kiên nhẫn thuyết phục hắn ta nhưng thủ lĩnh Hobgoblin đã không muốn lắng nghe. Vẫn chưa hết, hắn bắt đầu trở nên nổi nóng khi tôi cứ hỏi liên tiếp.

Tôi tiếp tục cố gắng thuyết phục tên thủ lĩnh, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng chỉ tổ phí thời gian và dừng lại trước bọn Goblins khác bắt đầu nổi nóng.

Thủ lĩnh Hobgoblin rút ra thanh kiếm ngắn và vung vào cổ họng của tôi nhạo báng. Khi tôi chuẩn bị rút kiếm của mình ra, sau lưng tôi Gobukichi-kun cũng làm tương tự, cầm vũ khí của mình ở cùng tầm và chờ đợi.

Tôi là tôi, và vì thế, thuyết phục thật phiền phức. Vậy, tôi có nên gϊếŧ hắn ta không? Tôi phản đòn của thủ lĩnh Hobgoblin và đồng thời móc thanh estoc của mình ra.

Tại thời điểm đó, không khí thay đổi rõ ràng.

Goblins của cả hai bên sẵn sàng trong tư thế để lộ ra vũ khí của mình, và nếu tôi hoặc thủ lĩnh Hobgoblin di chuyển nhẹ, tình trạng này sẽ bị phá vỡ. Tất nhiên cả đám sẽ cố để tiêu diệt kẻ địch ở phía trước của họ. Lý do không ai di chuyển là do bọn tôi nắm giữ quyền điều hành, nhưng cũng do bản năng mách bảo rằng nếu một cuộc chiến nổ ra ở đây, cả hai bên sẽ có thiệt hại rất lớn bất kể ai thắng.

Số lượng của họ là 28 trong khi bọn tôi là 39. Nếu chỉ nói về số lượng, thì bọn tôi có lợi thế, nhưng về kinh nghiệm thực chiến cũng như chiến đấu theo nhóm thì họ lại trên bọn này.

Thành thật mà nói tôi không thể đoán được rằng bên nào sẽ giành chiến thắng, và để bắt đầu cuộc chiến trong điều kiện như vậy chắc chắn sẽ biến thành thiệt hại rất lớn cho cả hai bên, đó là lý do tại sao tôi đã không di chuyển.

Tình cờ, nhóm Goblins già đang xem chúng tôi. Tuy nhiên, họ chẳng làm gì cả và có vẻ như muốn xem sẽ có chuyện gì xảy ra như những khán giả trung lập.

Sau một khoảng thời gian ngắn lườm nhau, nhưng vì tôi nghĩ những hành động như thế còn rắc rối hơn là được lợi gì, tôi chuẩn bị phát động cuộc chiến bằng cách đứng vào thế hơi nghiêng về trước.

Với tay cầm estoc của mình tràn đầy năng lượng, tôi chĩa đầu kiếm vào tim của tên Hobgolin thủ lĩnh.

Chân tôi hơi cong để chuẩn bị lướt tới nơi mình sẽ đâm tên Hobgoblin khi –– chỉ vào lúc đó, một giọng nói bất ngờ vang lên. Mọi người dừng lại theo bản năng, và quay mặt về phía giọng nói.

Chủ nhân của giọng nói là 1 Hobgolin với 3 Goblins đứng kế bên.

Đó là Hobgolin duy nhất có thể sử dụng pháp thuật, ngoài tôi ra, xét từ diện mạo thì đó là nữ và cô ấy đang cầm một cây trượng. Nó như thể, “Đừng làm liên lụy bọn này vào cuộc chiến cá nhân” “Thũ lĩnh là người mạnh nhất nắm giữ quyền hành của cả bầy” là những gì cô ấy nói. Bởi vì pháp sư dường như thông mình hơn những kẻ khác, cô ấy có vẻ như vẫn nhận xét được bình tĩnh dù trong tình huống này.

Không phải cô, người có thể dùng pháp thuật, mạnh hơn tên này sao? Nghe thế, tên thũ lĩnh miễng cưỡng lùi lại.

Cho nên một trận đấu để quyết định xem ai sẽ nắm quyền trong “Cộng đồng Goblin” đã được tổ chức.

Luật rất đơn giản: không được dùng vũ khí, và trong khi gϊếŧ thì được cho phép, trận đấu kết thúc khi một bên ngất xỉu hoặc đầu hàng, luật có hơi bị hoang dã chút.

Goblin trưỡng lão sẽ được xem là trọng tài của trận đấu. Đó là vị trí thích hợp cho trưỡng lão thông thái, người có ý kiến trung lập.

Tuy vậy, tôi rất ngạc nhiên khi bọn Goblins phe kia đánh bạc ngay giữa lúc chuẩn bị. Vậy là chúng có tinh thần bài bạc à? Hơn nữa, tôi được bảo là tiền đồng và tiền bạc có thể được trao đổi.

Ờ thì, thể loại này quả là thích hợp để giải trí.

Trong khi đó, Goblins bên phe ta đang ngồi với thái độ hoàn hảo. Họ ngồi yên để xem trận đấu sắp sửa xảy ra. Yep, đúng là kì lạ.

Dù sao thì, năm người phụ nữ được đề nghị làm giải thưởng đang lo lắng rằng mình đã làm gì sai. Bởi vì bọn tôi đã lỡ dọa họ. Ờ thì, đây cũng là vì họ cả thôi. Chỉ cần chịu đựng lúc này thôi.

Rồi sau khi khâu chuẩn bị hoàn tất, cuộc chiến quyết đinh thủ lĩnh bắt đầu.

Một bên là một chiến binh lâu năm đầy thẹo và thu hút đồng đội bởi những chiến công của mình.

Bên còn lại là tôi, người đã đào tạo những kẻ cùng thế hệ, và đã thăng cấp để trở thành một Hobgolin phân loài.

Rõ ràng thì hầu hết số đặt cược của bọn Goblins đều là hắn, mà đối với tôi cũng chẳng sao, nên tôi lập tức tấn công.

Ờ thì, tôi sẽ chỉ nói kết quả. Tôi thắng.

Tôi dừng hết mọi hành động của hắn như một con ếch đang bị mãng xà lườm bằng [Tà nhãn].

Đối thủ co rùm lại trước tiếng gầm của tôi khi dùng [Tiếng gầm dọa nạt].

Tôi làm đối thủ bối rối bằng cách cùng lúc dùng kĩ năng và quấn hết cơ thể của hắn trong tơ của mình. Trong khi làm thế tôi cũng đồng thời thu hẹp khoảng cách, và không bỏ lỡ một nhịp khi áp sát, tôi treo hắn lên cây như một cái bao cát.

Goblin Trưỡng lão muốn biết sợi tơ đó là gì, nhưng nó chắc chắn là một phần cơ thể tôi. Dạng như nước bọt ấy. Vì nó xuất hiện từ cơ thể tôi, nên không được tính là vũ khí. Cho nên không có vấn đề gì cả. Vì nó không phải là vũ khí, nên tôi không phá luật khi dùng nó. Chúng ta sẽ xem quyết định. Rồi, nó an toàn.

Sau khi biến hình thành một cái bao cát tạm thời với tơ, thì đã đến giờ bạo hành. Tôi cố nương tay khi không gϊếŧ hắn lúc này, nhưng tên này là Hobgoblin nên trâu hơn Goblin. Vì hắn cứ xấc xược la hét mấy thứ như “Tao mới là thũ lĩnh! Sao mày dám, đồ giả mạo! Mày có biết nhục không!?” khiến tôi nghĩ rằng hắn chẳng hiểu được tình cảnh hiện tại cuả bản thân tí nào.

Maa, cũng chẳng còn cách nào khác. Nó như là hành động của thần thánh. Tôi quyết định gọi nó như thế.

Đầu tiên, để ngăn hắn nói những thứ nhảm ruồi như “Tao đầu hàng”, tôi lắp đầy hết khoảng trống trong miệng hắn.

Sau đó, tôi đánh hắn để làm cho hắn câm đi trong 3 phút, những hắn vẫn còn tinh thần, nên tôi làm thế thêm 10 phút hơn cho đến khi hắn chỉ còn là một bịch máu với những tên rêи ɾỉ nhỏ. Tuy nhiên tôi không gϊếŧ hắn. Nhân tiện, mặc dù tôi đánh và đá hắn được 10 phút không ngừng nghỉ nhưng tôi vẫn còn khá nhiều sức.

Đây là thành quả của việc luyện tập thường xuyên. Rồi tôi ngừng lại khi đối thủ đã ngất xỉu. Chạm thử thì có vẻ như xương gần như vỡ vụn và nội tạng thì vẫn chưa tan tành. Nếu tôi để hắn này thì chắc cũng không chết.

Thậm chí sau đó, tôi cố làm, nhiều loại cỏ và dược liệu khác nhau, “Cỏ hồi phục” và nhiều loại côn trùng trộn trong nước sạch, chỉ để đề phòng. Tôi ép buộc hắn uống và cái thứ thuốc chữa thương tự chế đã phát huy tác dụng, kể cả khi chỉ một ít. Rôi tôi cắt tơ đi và để hắn lăn ra ngủ.

Không có bất kì khả năng hồi phục nào, hiện tại thì tôi đã chứng minh được tính khả thi của việc chữa lành vài vết cắt nhỏ, và như thế, bên trong hắn sẽ đỡ hơn ít nhiều vào ngày mai. Tôi không muốn phải thức thêm nữa đâu.

Đã kết thúc công việc, tôi nhận thấy rằng những kẻ khác đã tránh xa khỏi tôi, trong khi phơi bày ra cảm giác đã đạt được thứ gì đó.

Trong khi bọn Goblins bên phe ta có vẻ như chịu đựng được tốt hơn so với những kẻ khác, những vẫn có vài dấu hiệu khủng hoảng trong mắt chúng. Sau đó, chúng thường bỏ chạy đi khi mà tôi tiến đến, đừng làm tổn thương con tim bé nhỏ này chứ…

Eh? Sao thế Gobumi-chan? Họ hoàn toàn không thể hiểu được những sợi tơ của tôi, và tình cảnh bi kich xảy trước mắt tôi là bởi vì tôi đang làm một bộ mặt đáng sợ à? Nhưng không phải đó là bộ mặt bình thường của tôi sao?

Ah, tôi là người duy nhất nghĩ vậy sao.

Nhưng nó chẳng không phải chuyện to tát gì đâu phải không Gobukichi-kun? Ah…đừng như vậy mà.

Kể cả Gobue-chan…? Được rồi được rồi, nếu như vậy thì tôi chẳng có đồng minh nào ở đây.

Sau khi thở dài, tôi hỏi xem còn đứa nào ý kiến ý cò. Bằng cách làm rõ vị thế của bản thân tôi hy vọng sẽ giảm được tỉ lệ rắc rối sẽ xảy đến sau này.

Cuối cùng, không có đứa nào dám ý kiến, tôi đã chính thức trở thành thũ lĩnh của cái “Cộng đồng Goblin” này.

Rồi tôi nghiêm khắc tuyên bố rằng không được động vào những người phụ nữ và sau này sẽ có chi tiết luật lệ trước khi giải tán mọi người.

Sau đó, tôi tháo miếng bịt miệng và tháo những sợi dây xung quanh tay và chân của năm người phụ nữ và đưa họ vào phần sâu nhất trong hang nơi mà những người phụ nữ đáng thương trước kia bị bắt giữ, buộc phải sinh đẻ và chết trong tuyệt vọng. Buộc phải làm vậy (đưa vào hang) bởi vì sẽ rất phiền nếu như họ trốn thoát.

Ờ thì, họ có trốn thoát cũng chẳng sao, nhưng năm nữ nhi tay không tất sắt chạy long tong trong khu rừng nguy hiểm này chỉ dẫn đến việc bị gϊếŧ hoặc bị ăn. Và vì tôi đã phải trải qua rắc rối để cứu họ, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Tôi quyết định đưa họ vào trong hang và trò chuyện khi mà kĩ năng [Ngôn ngữ loài người] của tôi cũng hoàn thành được những yêu cầu nhỏ nhoi để nói chuyện với họ.

Cũng chưa được lâu khi bọn tôi tới nơi, tôi lấy cây đuốc mình làm lúc trước và thắp nó để cung cấp nguồn sáng.

Goblins có [Tầm nhìn đêm] nhưng mà con người thì khó mà nhìn được vào buổi tối.

Sau khi những khâu chuẩn bị hoàn tất, bọn tôi bắt đầu cuộc trò chuyện. Tôi hứa rằng sẽ không lấy mạng họ và tôi sẽ đảm bảo rằng lương thực và những thứ cần thiết sẽ cung cấp cho họ. Tôi cũng bảo họ rằng nếu như bị tấn công, tôi sẽ phán xét và trừng phạt kẻ đó và cũng sẽ rất mất thời gian nhưng tôi sẽ đưa họ về nhà và v.v.

Tôi nghĩ có thể rằng 5 hoặc 6 tiếng đã trôi qua. Có thể do kĩ năng thuyết phục thần sầu của mình, hoặc vài lý dó khác mà những cô gái bắt đầu nói.

Người đầu tiên lấy lại được sự điềm tỉnh là cô gái thám hiểm, với mái tóc ngắn đỏ rực, có một vẻ đẹp mạnh mẽ, và sự dễ thương làm tôi nhớ đến một con thú nhỏ.

Từ cuộc nói chuyện với cô gái Tóc đỏ, tôi kết luận rằng bốn cô gái kìa là những người bán hàng trong một nhóm Bán rong, nhóm “Lều của Thiên Tinh vân”.

Còn đối với Tóc đỏ, cô ấy là một thành viên của đoàn thể thám hiểm gia “Thanh gươm của kẻ yếu” và đã được thuê như vệ sĩ cho “Lều của Thiên Tinh vân”. Đoàn thể thám hiểm gia “Thanh gươm của kẻ yếu” có vẻ như toàn những nhà thám hiểm trẻ. Như tôi nghĩ, có nghề như thế tồn tại, nó là một loại Guild có chính sách chủ yếu là nâng cao sức mạnh của mỗi cá nhân bằng cách giú p đỡ lẫn nhau, một đảng điển hình, và Tóc đỏ có [Nghề – Chiến binh] nhưng vẫn còn là tân binh muốn có thêm sức mạnh bằng cách trở thành một thành viên.

Và tại sao những chuyện như thế lại xảy ra? Họ giải thích ngắn gọn cho tôi. Nhóm những cô gái đi qua đại lộ để đến thành phố .

Họ bị phục kích bởi một nhóm Goblin với tên độc (vậy là bởi thế hệ cha mẹ bọn tôi).

Trưởng đoàn của họ và đồng đội của anh ta, những người nằm quyền đều bị gϊếŧ hết bởi đòn tấn công đầu tiên.

Có nhiều thám hiểm gia hộ tống có kinh nghiệm, không có thám hiểm gia non nớt. Nhung bọn Goblins (thế hệ cha mẹ) thì lại khéo léo trong việc đánh nhóm (đặc biệt là 3 Hobgoblins) nên họ không thể chống chọi.

Cũng có sự hiện diện nguy hiểm của Hobgoblin pháp sư có những đòn tấn công khó lòng phòng thủ được.

Khi đối đầu với những kẻ dùng pháp thuật, nghi ngờ rằng không biết còn ai có khả năng chiến đấu cao hơn những kẻ có [Nghề – Pháp sư] hay không. Mặc dù, số lần pháp thuật có thể dùng được bị giới hạn, những trang bị pháp thuật như cuộn giấy hay đũa phép, còn có thể khiến cho trẻ con dùng được pháp thuật, rất cần thiết. Tuy nhiên, một thám hiểm gia lang thang lấy đâu đủ tiền để mua một vật dụng cao cấp thế.

Kết quả là, họ bị đánh bại mà không thể kháng cự, vũ khí và hàng hóa của họ đều bị cướp hết. Đàn ông bị gϊếŧ hết, phụ nữ còn sống thì bị mang đi, và chúng ta có được tình trạng hiện giờ.

Tôi không nên là người nói thế, nhưng nó quả thật là một câu chuyện khó lòng nghe được. Không những thế, những người khác ngoài phụ nữ đều bị tàn sát. Ờ thì, không thể nói gì hơn ngoài cho rằng nó là xui xẻo.

Sau khi kể cho tôi bấy nhiêu, họ không thẻ chịu nổi nữa và bật khóc.

Như dự đoán, họ không thể dồn nén cảm xúc của mình lại để sống chung với bọn Goblins đã lần lượt gϊếŧ bạn bè của mình, nên tôi nghĩ rằng nếu nói thêm nữa cũng chỉ có đau thương. Tôi chỉ cho họ chỗ tôi để ngọn đuốc cùng với vài tấm chăn, rồi tôi trở về. Giờ thì tôi nên để họ khóc cho trôi đi hết tâm sự này.

Rồi thì, tôi cho rằng mình nên nói về [Nghề]. Đối với những kẻ không phải người như bán nhân, người thú và những quái vật khác, có một cái luật trên thế giới này gọi là [Thăng cấp(Tiến hóa)] . Như bạn có thể đoán được qua câu từ của tôi, quy luật cuat [Thăng cấp(tiến hóa)] không được áp dụng cho con người.

Nhưng đổi lại thì, họ có rất nhiều [Nghề] để chọn.

Con người căn bản là yếu hơn quái vật.

Nên, để cường hóa bản thân họ có nhiều [Phước lành/Cải thiện] trong cơ thể có được từ một lượng lớn [Nghề] – mỗi nghề có những yêu cầu riêng, và những yêu cầu trở nên nghiêm khắc hơn khi nghề trở nên mạnh hơn – tuần tự trở thành một kẻ địch hùng mạnh.

Thêm nữa, mọi người đều có thể cày cấp cho [Nghề] của họ dễ dàng bằng cách dành thời gian, và nếu như một người có điều kiện tiên quyết, thì có thể [Thăng cấp (thăng chức)] đến một địa vị cao hơn.

Còn nữa, những ai được gọi là [Người vĩ đại] hoặc [Anh hùng], những cải thiện từ nghề của họ cũng lớn. Và đừng cười, bởi vì có người với [Nghề – Anh hùng] tồn tại.

Để nói một cách đơn giản, sự [Thăng cấp(tiến hóa)] của quái vật bị ảnh hưởng bởi đặc tính của nó, và có thể nâng cao khả năng của bản thân trong một lúc, trong khi [Thăng cấp(thăng chức)] của con người phát triển chậm hơn quái vật, nhưng mọi người đểu có thể có được sức mạnh nếu như bỏ ra thời gian của bản thân.

Giống như: có thể tăng nhiều cấp một lúc, hoặc cùng lúc chậm rãi nhưng chắc chắn tăng một cấp độ. Như thế hoặc khác biệt giữa chất lượng và số lượng. Nhận tiện, nó cũng được xác nhận bởi Goblin trưởng lão.
« Chương TrướcChương Tiếp »