Hôm nay, những Goblins cùng thế hệ tôi van xin tôi vài thứ thế này: “Hãy dạy cho chúng tôi cách để gϊếŧ” trong khi đang quỳ. Những Goblins trong động xếp thành hàng nối tiếp nhau phủ phục. Cảnh tượng này hơi bị lạ để xem.
Bạn thấy đó, những Goblins mang thức ăn đến cho tôi có thể sống bằng cách gϊếŧ Thỏ sừng, như dự đoán. Tuy nhiên, vẫn còn Rắn đêm để xem là đối thủ để chiến đấu. Vì bọn tôi có thể gϊếŧ chúng, bọn Goblins muốn chúng tôi, hoặc có thể nói là tôi, dạy họ cách sống sót trước Rắn đêm.
“Bọn này được lợi gì?” Bọn tôi hỏi, và khi bọn tôi bảo họ thế thì họ trả lời rằng sẽ nộp cống vật cho bọn tôi.
Ờ thì, cũng chẳng bị lổ gì cả, nên trước khi Mặt trời lên tới đỉnh, hầu hết bọn Goblins sống sót, cùng với Gobukichi và Gobumi-chan, có một buổi tập kết hợp.
Đây là thế giới mà mạnh được yếu thua. Nên, ngay từ đầu, tôi sẽ kĩ lưỡng cho chúng biết được rằng ai là bề trên ở đây. Không cần biết kẻ đó nam hay nữ. Thêm nữa, vì đối phó với bọn nổi loàn rất phiền phức, tôi sẽ làm chúng tuân lệnh mình như một bản năng, bằng cách lặp đi lặp lại nếu cần thiết.
Mục đích dừng cuộc tập luyện vào khúc cuối của tôi là để đảm bảo rằng họ không còn năng lượng dư, đồng thời ngăn không cho cơ thể và tâm hồn họ bị vỡ vụn.
Kết quả là tất cả, bao gồm cả Gobumi-chan và Gobukichi, không còn sức để di chuyển.
Với bọn Goblins tập luyện và làm việc đến mức ngất xỉu, tôi định lấy số cống phẩm mà họ nộp để làm món gì đó cho họ.
Tôi đã có động lực để làm gì đó, nhưng nó rõ ràng tốt hơn nếu tôi không làm gì đó vô lý. Nhưng mà chết là hết.
Gobumi-chan nằm kiệt sức và run rẩy giữa bọn con gái, tự hào khoe bộ giáp và chiếc vòng cổ, nhưng hãy giả vờ rằng tôi không thấy. Vào buổi chiều, tôi đi săn một mình lần đầu tiên sau khi đầu thai.
Lúc đầu thì tôi không biết nó thế nào, nhưng giờ tôi có thể di chuyển tự do trong rừng như thể nó là vườn nhà mình. Khi tôi bằng cách nào đó tìm đủ những kẻ không thể di chuyển nữa, tôi khép lại buổi đi săn.
Chiều tối hôm đó, tôi đi vào phần trong của hang, nơi mà những phụ nữ loài người bị bắt giam. Vì tôi đã trở thành Hobgoblin, diện mạo tôi trở nên gần giống với con người, nên tôi nghĩ rằng mình có thể nói chuyện được với họ.
Rồi kết quả là – tôi chẳng thể nói chuyện với họ được. Họ đã hoàn toàn đổ vỡ. Đôi mắt đã chết hoàn toàn, và họ không thể kiềm chế được nước dãi của mình. Có mùi của những xác chết xung quanh họ.
So với lần cuối tôi gặp họ, lần này họ trông tệ hơn rất nhiều., thêm nữa là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà cô gái trẻ nhất đã có thai. Đó là việc không thể tránh khỏi, tôi chỉ có thể cảm thấy tội nghiệp cho cô ấy. Tôi không thể ngừng nghĩ rằng cô gái dễ thương đó sẽ được gả vào một gia đình tốt, nhưng rốt cuộc cô ấy lại phải ở chốn này và tiếp tục bị hãʍ Ꮒϊếp.
Tôi không muốn chuyện thế này tiếp tục nữa, nên tôi hỏi,
“Cô có muốn được chết không?”
Nếu đó là tôi trước kia, tôi đã chắp tay lại và cầu nguyện rồi, nhưng giờ tôi đã Thăng cấp trở thành một Hobgoblin, nên tôi hỏi. Tôi có thể giúp hoặc gϊếŧ những cô gái này nếu họ nhờ tôi. Kể cả khi tôi có bị phát hiện, sự an toàn của tôi vẫn được đảm bào. Tuy nhiên, câu hỏi của tôi vẫn không hề được đáp lại. Có vài cử động, đôi môi nhỏ, yếu đuối của cô ấy di chuyển nhẹ, và cứ như thể cô ấy vừa mới lại cách làm thế, lệ chảy từ mắt cô ấy. Đã hiểu được ý định của những người phụ nữ, tôi lấy trong túi một chiếc bình nhỏ chứa chất lỏng mà tôi thu được khi đi săn Kobolds, rôi bỏ lại. Sau khi tôi đưa nó cho họ, tôi quay lại chỗ ngủ. Tôi không hề nhìn lại.