Tôi bị đâm chết bởi một kẻ bám đuôi mà tôi xem như em gái, và bằng cách nào đó tôi được tái sinh.
Wow hay thế. Và không, tôi không hề đùa khi nói mình được tái sinh. Bạn có thể nói tình trạng đầu óc tôi hiện tại vẫn chưa ổn định lại sau tất cả những chuyện lộn xộn, hỗn loạn này, cho nên tôi sẽ rất cảm kích nếu bạn để dành mấy lời phàn nàn của mình cho đến khi tôi kết thúc câu chuyện vì tôi sẽ tức điên lên nếu bạn làm gián đoạn tôi. Ahem. Vậy thì hãy để tôi giải thích lại từ đầu…
Ừm, hãy bắt đầu với tên tôi trước. Tôi từng được gọi là Tomokui Kanata. Tuy nhiên do tôi vừa được tái sinh nên hãy để nó là “Vô Danh” vào lúc này.
Ký ức của tôi có chút hỗn loạn, nhưng tôi nhớ rằng sau một ngày làm việc mệt nhọc, tôi được mấy người đồng nghiệp mời đi nhậu, tôi chấp nhận lời mời và bọn tôi vui vẻ đến quán rượu.
Vì ngày hôm sau là ngày nghỉ, kể cả những người có tửu lượng yếu cũng quyêt định uống thâu đêm. Tôi còn phải đưa một đồng nghiệp về nhà vì cô ấy đã quá chén để tự đi về được.
Cô ấy đã ngủ say và tôi cũng chẳng muốn đánh thức người ta, thế nên tôi để cô ấy trên giường. Bản năng và tình yêu dành cho rượu của tôi còn kinh hơn là dành cho cô ấy nên tôi cực kì muốn uống tiếp trong khi ngắm trăng tròn, hoặc là tôi nghĩ thế trong khi mở tủ lạnh.
Tôi nhận ra rằng ngăn dưới cùng đáng lẽ phải chất đầy bia, chuhai và đủ loại đồ uống thì giờ đây lại trống trơn.
Hôm qua tôi đã xử hết đống bia rượu và định rằng sẽ mua lại vào hôm nay – nếu mà không có lời mời từ bọn đồng nghiệp lúc nãy.
Tôi đã hoàn toàn quên mất.
Đúng thế – Thất bại lớn nhất đời tôi vì đã uống sạch cả tủ ngày hôm qua.
Phải chi tôi còn giành lại ít nhất một chai.
Tôi – không, không… trước tiên hãy đẩy nhanh tiến độ trò chuyện lên đã.
Tôi, với mong muốn giải tỏa cơn nghiện rượu, đi đến một cửa hàng tiện lợi hoạt động 24 giờ một ngày gần đấy, mua 5 chai sake, và trở về nhà.
Hè đang đến, thế mà buổi đêm vẫn còn lạnh. Trăng tròn lơ lửng trên bầu trời đêm thật đẹp.
Những gợn mây đang nhẹ nhàng che khuất đi mặt trăng. Khung cảnh thật êm đềm. Quả thật, vừa uống sake vừa thưởng thức ánh trăng bạc chiếu ngang qua đỉnh đầu sẽ làm nó ngon hơn hẳn bình thường.
Trong khi đang nghĩ về buổi tiệc rượu của mình, tôi nhận thấy phía dưới ánh đèn đường là một cô gái xinh đẹp. Một khuôn mặt quen thuộc. Xã hội gọi những người giống như con bé là “kẻ bám đuôi”. Kẻ bám đuôi của tôi là Kirimine Aoi, một sinh viên đại học vui tươi, năng động ở trường đại học khu vực. Con bé 20 tuổi, nhỏ hơn tôi 5 tuổi.
Quan hệ của chúng tôi không phải như bạn gọi là “bình thường” được. Lúc tôi còn là năm 3 trung học tôi bắt gặp hai tên du côn bắt nạt một cô bé – người sau đó tôi mới biết là Aoi. Lúc đó con bé khoảng 12-13 tuổi. Tôi tình cờ gặp con bé, cứu con bé, và đó là cách mà vận mệnh của chúng tôi gắn chặt.
Ừ, không sai khi nói rằng tôi đã cứu con bé, mà tôi cũng không chắc nói như vậy có đúng không nữa.
So với tôi hiện tại, tôi trước kia từng là một tên hèn nhát. Vào lúc đó, bạn có thể nhìn thấy rõ ràng một cô gái đang bị bắt nạt bởi hai tên du côn. Mặc dù trông rất đáng thương, nhưng những người xung quanh vẫn nhắm mắt làm ngơ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lúc đó khả năng ESP của tôi vẫn chưa thức tỉnh, tôi chỉ có thể lựa chọn hoặc là cứu cô bé hoặc bỏ chạy thật nhanh.
Tuy nhiên, không biết do may mắn hay gặp vận rủi nữa, tôi được chú tôi- một người đam mê vũ khí, tặng một cây ba trắc gây choáng như một món quà sinh nhật. Chú ấy làm cho những tập đoàn quy mô nhỏ và vừa có quan hệ với quân đội, nên chú ấy có thể dễ dàng có hàng tặng tôi. Mấy công ty đó đều chịu sự ảnh hưởng từ công ty mẹ, Avalon.
Avalon, công ty đã làm ra cây ba trắc của tôi, là một tập đoàn chế tạo vũ khí nổi tiếng. Danh tiếng của nó được khắp nơi trên vũ trụ biết đến.
Vào lúc đó, tôi chẳng hề có lấy một tí dũng khí nào mà còn lo lắng nơm nớp khi sở hữu một món hàng nóng như vậy, cho nên nó vẫn được trang trí trong phòng tôi mà chưa được qua sử dụng lần nào.
Tuy nhiên, một người bạn “Ota” của chú tôi nói rằng ông ấy muốn xem cây ba trắc. Ngay sau đó, ông ấy gửi cho tôi một tin nhắn cho tôi biết ông ấy đang trên đường đến.
Trong tin nhắn bao gồm cả địa điểm gặp mặt, nên tôi quyết định đem cây ba trắc theo và đi bộ đến đó.
Đây chính là chuyện dẫn đến tình tình hiện tại của tôi.
Mặc dù tôi có hèn nhát, nhưng tôi vẫn dùng cây ba trắc lên những tên du côn đang bắt nạt cô bé. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác “chói sáng” khi làm chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân” này.
Sau khi đánh bọn du côn từ phía sau, bọn chúng cực kì tức giận với tôi. Tuy nhiên, kể cả khi tức giận, chúng cũng không thể nào đứng dậy do cơn giật điện từ một thứ vũ khí như cây ba trắc. Sau một vài cú đánh chúng nằm dài trên đất, sùi bọt mép và co giật dữ dội. Tôi nhanh chóng nắm tay cô gái đang đứng đó hoảng loạn, và chạy thoát cùng cô ấy đến chỗ an toàn.
Tôi quả thực rất trẻ (trâu) vào lúc đó. Do sự hiếu kỳ cũng như ý thích của bản thân mà tôi vừa làm một việc kinh khủng với lũ du côn đó nhưng tôi vẫn cứu giúp được Aoi đúng lúc.
Sau vụ v iệc đó, tình cảm của con bé đối với tôi cũng dần dần phát triển. Đó chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng Aoi cuối cùng lại trở thành kẻ bám đuôi của tôi.
Chuyện bám đuôi này với tôi cũng không là gì đến khi tôi tìm được một công việc, đó cũng là công việc hiện tại bây giờ. Con bé tiếp tục đuổi theo tôi. Con bé thậm chí còn theo tôi đến những hành tinh khác khi tôi thỉnh thoảng bị điều đi công tác.
Khi bạn muốn đối phó với kẻ bám đuôi, bạn nên nói chuyện tự nhiên hết sức với họ, kể cả khi họ xâm phạm đời tư của mình.
Mấy chuyện mà tôi kể từ nãy đến giờ chắc là hơi bị khó hiểu, nhưng sau khi tôi giải thích tôi chết thế nào, thì sẽ rõ hết.
Tôi gặp Aoi trên đường về sau khi mua mấy chai sake từ cửa hàng tiện lợi. Nếu đây chỉ là tình cờ thì thật tốt. Nhưng khi nhìn xuống, phía dưới ánh đèn đường, Aoi đang phát ra một bầu không khí đen tối, không giống như dáng vẻ ngây ngô thường ngày của con bé, cho nên tôi chỉ có thể phản ứng lại bằng cách nghiêng đầu bối rối.
Aoi, dù có là một kẻ bám đuôi đi chăng nữa, tôi vẫn coi con bé như một đứa em gái; bởi vậy tôi mới có thể nhận ra được sự khác thường lúc đó, nên tôi lên tiếng gọi con bé.
Con bé không đáp lại tiếng gọi của tôi. Mặt của Aoi vẫn cúi xuống.
Tôi cảm thấy một sự khó chịu không thể diễn tả thành lời được. Nhưng kể cả thế, tôi vẫn tiến lại gần con bé để tìm hiểu lý do. Trước khi tôi nhận ra chuyện gì xảy ra, con bé đâm một con dao vào bụng tôi.
Mặc dù tôi có một cơ thể mạnh khỏe, và phương pháp điều trị y học tái tạo có thể chữa lành một vết thương mức độ như thế này dễ dàng, tôi vẫn cảm thấy cơn đau tột cùng từ con dao đang được xoay nhằm moi nội tạng của mình ra.
Nếu như con dao chỉ được làm từ một khối kim loại bình thường, tôi vẫn còn hy vọng sẽ sống được. Nhưng thứ mà Aoi dùng là [Nenekaruri], một con dao lễ hạng B hệ điện được chế tạo bởi SAKUMA Heavy Industries,Ltd[1] . Trớ trêu thay, con dao đó là một trong những món hàng được bán tại công ty chú tôi làm việc. Con dao là một máy cắt phân tử với khả năng tạo ra một cú sốc điện lớn và những tính năng khác. Nó là một loại trang bị cận chiến tăng độ sắc bén bằng hàng nghìn con dao nhỏ được gắn ở trên lưỡi dao bắt đầu xoay như máy cưa với tốc độ cao. Khi được kích hoạt, một luồng điện cao thế được truyền qua nạn nhân bị đâm. Nạn nhân nhất thời bị tê liệt. Nó cũng rất phổ biến trong quân đội.
Tôi còn chẳng có thời gian để nghĩ đến lý do mà Aoi làm vậy.Tôi bị đẩy xuống mặt đất, bị chế ngự, và bị đâm liên tục. Tôi ói ra rất nhiều máu khi cơ thể tôi bị đâm thẳng tay, không hề thương xót chút nào. Mỗi lần con dao xuyên qua da, tôi đều có thể cảm nhận thấy thịt và xương bị rách ra và máu bắn tung tóe khắp nơi.
Trước khi tôi nhận ra, thân hình mảnh khảnh của Aoi đang ngồi trên cơ thể tôi đã ngập tràn máu đỏ.
Do yêu cầu nghề nghiệp, tôi đã trải qua phẩu thuật để trở thành Cường Hóa Nhân, và vượt qua người bình thường – nhưng thật đáng thất vọng khi tôi bị gϊếŧ bởi Aoi, chỉ là một dân thường. Điều này có nghĩa là gì? Tôi biết rằng đặc tính của con dao đó rất tuyệt, nhưng nó lại đủ mạnh để phá hủy cơ thể của một Cường Hóa Nhân ư? Liệu con bé có khả năng hạ gục tôi chỉ với một đòn tấn công bất ngờ? Kể cả khi tôi không thể cử động được do cơn sốc điện, điều này là thật sao?
Tại sao – À thì, tình huống này đúng là nuối tiếc thật.
Vào lúc đó, hình ảnh một Aoi đẫm máu, quá ấn tượng để nhớ rõ ràng chi tiết.
Oh, thôi được rồi…
Dù sao đi nữa thì, tôi đã chết, tôi đã bi gϊếŧ bởi Aoi.
Điều trị bằng y học tái tạo cũng không thể chữa lành một vết thương chí mạng như thế này được. Điều cuối cùng mà tôi thấy là đầu mũi dao đang đâm thẳng vào mắt, cũng có nghĩa là đang nhắm đến não tôi – cơ quan duy nhất không thể tái tạo lại, sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Sau khi đầu tôi hoàn toàn bị đâm nát, ý thức của tôi chìm dần vào bóng tối.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Tái sinh vẫn chưa bắt đầu. Ý thức của tôi vẫn còn, và không hề thay đổi chút nào cho đến khi tôi nhận ra. Tôi nhớ khoảnh khắc cuối cùng ngay trước khi mất đi ý thức, nhưng tôi chưa chết sao? Đây chỉ là một giấc mơ hay do tôi đang say? Tôi bác bỏ ý tưởng đó ngay tức thì. Câu trả lời vẫn thế và không đổi.
Tôi chắc chắn đã bị hạ sát. Tôi có thể nhớ được cơn đau do dòng điện chạy qua từng thớ thịt trên cơ thể, và con dao lạnh lẽo đâm xuyên qua ngực tôi. Đó hoàn toàn không phải ảo giác. Nhưng tôi vẫn còn sống. Còn tại sao – tôi cũng rất muốn biết. Khi tôi đang nghĩ thế, mí mắt nặng trĩu của tôi mở ra.
Rồi đến khi tôi thấy rõ ràng thì tôi đang nhìn vào cái gì đó cực kì xấu xí. Điều này làm tôi nghĩ rằng mình đã được tái sinh. Bằng chứng kết luận này làm tôi nhận ra… Ồ… xin lỗi, tự nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây – Ngày mai tôi sẽ tiếp tục… Không phải bóng đêm do cái chết đến gần mà chỉ là do sự mệt mỏi mà thôi.