"Ông xã, lát nữa mẹ anh muốn dẫn một người họ hàng đến, nếu em cảm thấy ồn có thể tới vườn hoa chơi trước."
Nas thò nửa người ra từ trong nhà bếp, nói với An đang ngồi trên sô pha đọc sách.
"Anh gọi em là gì? Gọi thêm tiếng nữa đi." Nas bắt được trọng điểm trong trọng điểm.
Nas tự nhiên kêu cậu lại một tiếng: "Ông xã đó, sao vậy? Cũng không phải chưa từng gọi em thế này."
Nếu không tính lần này, Nas chỉ mới gọi cậu là ông xã tổng cộng một lần, chính là lần ở bờ biển.
"Vậy chẳng phải anh gọi được ư? Gọi được thì gọi nhiều thêm đi..." An lẩm bẩm.
Nas bị hành động đáng yêu này chọc cười: "Được được được, nếu như em muốn nghe về sau anh gọi em như thế cả."
"Thế nếu như anh kêu em là anh An, em sẽ đồng ý chứ?" Nas đi qua trêu ghẹo An, véo tai mèo của cậu, nói.
"Anh gọi em thì đồng ý, nhưng em thích em gọi là ông xã hơn."
Chậc, còn kén chọn quá.
"Được -- chủ nhân mèo, chiều em tất, em có muốn ở trong vườn hoa không?"
An chống cằm, do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định ở nhà, bởi vì trong vườn hoa không có Nas, hơn nữa cậu cũng không biết những người họ hàng kia đi lúc nào, còn mình phải lúc nào mới có được cái ôm của Nas.
Sắp đến trưa, chuông cửa nhà Nas bị ấn reo, An biến về mèo, ung dung tao nhã nằm trên ghế sô pha liếʍ tay, rửa mặt cho mình, Nas đi mở cửa, khoảnh khắc trông thấy người tới, Nas lập tức hối hận đã đồng ý để mẹ dẫn họ hàng tới làm khách.
Họ hàng mẹ Nas dẫn tới là dì của anh, và con trai nhỏ của dì, mới năm tuổi! Người anh đau đầu không phải dì mình, mà là đứa trẻ này.
Lúc An nhìn thấy toàn cảnh, lập tức không còn bình tĩnh nữa, thứ cậu ghét nhất xưa giờ chính là con nít, sợ nhất cũng là con nít, nỗi băn khoăn xảy ra thuở bé đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng cậu.
"Mẹ, dì, hai, hai người tới rồi...vào ngồi đi ạ." Nas toát một hôi tay.
Đứa trẻ kia vừa vào nhà đã bị chú mèo nằm trên sô pha thu hút, lao tới muốn túm lấy, bị Nas nhanh tay nhanh mắt nắm cổ xách lên, lộ ra nụ cười chết chóc thân thuộc: "Thầy cô giáo em không nói em biết mèo lạ không thể chạm bừa à?"
"Em không sợ!" Thằng nhỏ la lớn, "Mẹ, hồi chúng ta về đem con mèo này đi đi! Con thích con mèo này!"
Lòng kiên nhẫn của Nas chỉ còn sót 1% cuối cùng: "Ngoan, nó không thích em."
Thật vậy, từ lúc vào An cũng không thèm nhìn nó, gương mặt mèo xinh đẹp lạnh băng được Nas ôm trong lòng.
Thằng bé còn hùng hồn đối nghịch với Nas: "Nó đâu biết nói chuyện! Sao anh biết nó không thích em?"
"Được rồi Nas, con so đó với một thằng nhóc làm gì?" Mẹ của Nas vỗ Nas, bảo anh đừng cãi nhau với em họ nữa.
Nas tiếp tục nói với thằng nhỏ như không nghe thấy lời mẹ bảo: "Bởi vì nó là mèo của anh, ngoài ra, em có điểm nào đáng để mèo của anh thích?"
Dì không quan tâm chuyện cãi nhau giữa hai đứa trẻ, chỉ kéo con trai mình sang một bên: "Vừa vừa phải phải thôi, con cũng vậy, anh con có thù với con hay sao? Nas, đừng để ý tới nó, đứa trẻ này hư quá rồi."
May thay, dì vẫn là một bà mẹ thấu tình đạt lý.
Thằng nhóc nhăn mặt với Nas, sắc mặt An càng khó coi hơn, cậu kêu một tiếng với thằng nhỏ, đe doạ nó, nếu như còn thái độ với Nas như thế thì cậu không khách sáo nữa.
"Ngoan, cục cưng đừng giận, chúng ta mặc kệ nó."
Nas vừa định thả An xuống đi rót trà cho hai trưởng bối, An đột nhiên "meo" một tiếng sợ hãi, ngay sau đó, cả người cậu run rẩy.
Nas sợ khϊếp vía, nghiêng đầu nhìn, là thằng nhỏ vừa kéo mạnh đuôi của An, nơi mẫn cảm nhất người An chính là đuôi.
"Meo --" Tiếng kêu của An xen lẫn chút đau đớn.
Nas không ngừng vuốt ve lưng an, khẽ an ủi cậu.
"Mẹ, hai người ngồi một lát trước đi, con mang nó vào phòng ngủ."
Nas báo cho trưởng bối, sau đó ôm cậu về phòng ngủ.
Anh sờ tay cậu, ý bảo cậu biến thành người, An biến thành người lấy đuôi mình quấn quanh eo, mày cậu cau chặt vào nhau, Nas ôm cậu vào lòng, anh có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể của An vẫn đang run rẩy.
"Xin lỗi cục cưng, anh sơ ý quá, đuôi còn đau không ông xã?" Nas rất tự trách, anh đau lòng khôn xiết.
"Không trách anh, không đau mấy nữa, anh ra ngoài trước đi, đừng để bọn họ chờ lâu, em nghỉ ngơi lát là khỏi." An giơ một tay lên, vuốt gò má của Nas, giọng nói hơi khàn.
"Ưʍ...được, em nghỉ ngơi đi, anh tiễn họ đi là tới ở bên anh."
Nas không tài nào nhịn được nữa, anh có thể chịu đựng người khác ức hϊếp mình, khi nãy lúc thằng nhóc cãi nhau với mình anh không hề tức giận, nhưng anh tuyệt đối không nhịn được một người họ hàng không thể coi là thân thiết đùa giỡn An.
An có thể bị bắt nạt đôi chút, nhưng chỉ mình anh mới có quyền này.
Nas lấy một cuộn băng siêu dính trong tủ đựng đồ ra, anh xé khoảng mười cm, rồi dán nó lên tóc thằng nhỏ.
Nhất thời thằng nhỏ mờ mịt, không biết Nas muốn làm gì, thừa lúc thằng nhỏ không chú ý, Nas nhanh chóng kéo băng dính xuống, băng siêu dính lôi mấy sợi tóc của thằng nhỏ xuống, nó đau trào cả nước mắt, điên cuồng cào da đầu.
"Anh từng nhắc nhở em rồi, đừng đυ.ng vào mèo của anh, đây là em tự tìm lấy, nếu còn có lần sau, anh sẽ cho em nếm thử mùi vị bị xách lỗ tai."
Hai trưởng bối vừa ăn trái cây vừa hóng hớt, dì vứt một câu đáng đời, Nas về phòng ngủ ở cạnh An.
An không ngủ, thấy Nas vào, cậu giật tai mèo của mình vài lần hòng ghẹo anh.
Nas rất dính chiêu này, anh ngồi bên giường, hôn cái tai mèo đáng yêu trêu chọc mình.
__
@IQ quá thấp sẽ lây nhiễm:
纳斯:我的老公只有我能欺负[傲娇jpg.]
Nas: ông xã của tôi chỉ tôi được bắt nạt [stundere.jpg]