Chương 77: Nước sạch nhất thế giới

Cái gì?

Quốc tế Thiên Long?

Phản ứng đầu tiên của Trần Dũng là, Trần Văn Siêu thằng ranh con này lại gây chuyện gì rắc rối ở bên ngoài rồi.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trần Văn Siêu, ông ta biết mình đã đoán nhầm rồi.

“Đi, nhanh mời họ vào đây!”

Nói xong, Trần Dũng cảm thấy không ổn: “Thôi đi, vẫn là tôi tự mình ra tiếp đón!”

Quốc tế Thiên Long, đó là doanh nghiệp lớn đứng hàng đầu của tỉnh, toà nhà Thiên Long, chính là toà nhà kiến trúc tiêu chuẩn của Vân Thành.

Trong lòng Trần Dũng rất lo lắng, không biết người của Quốc tế Thiên long tìm đến tận cửa muốn làm gì.

“Xin chào xin chào, tôi là Trần Dũng, là chủ tịch của bất động sản Phú Hoa!” Ông ta mỉm cười tiến lên chào đón khi thấy hai người đàn ông mặc vest đeo cà vạt ở cửa.

Một người đàn ông hơi béo trong đó cười nói: “Xin chào, tôi là tổng giám đốc của chi nhánh công ty Quốc tế Thiên Long tại Vân Thành- Lưu Quân.”

“Thì ra là tổng giám đốc Lưu!”

Trên mặt Trần Dũng tràn đầy ý cười: “Mời anh qua bên này, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện.”

Đến văn phòng của chủ tịch, Trần Dũng rót cho hai người cốc nước rồi hỏi: “Không biết hai vị hôm nay đến đây là có chuyện gì?!”

Lưu Quân cười cười, cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra mục đích đến đây lần này của mình.

Nghe xong Trần Dũng và Trần Văn Siêu nhìn nhau trong giây lát.

“Ý anh là, cậu chủ nhà anh thích Trần Mộng Dao rồi?”

“Đúng vậy!”

Lưu Quân nói: “Tập đoàn Trần Thị không phải tách ra từ bất động sản Phú Hoa các người sao? Ông không phải là bác ruột của Trần Mộng Dao sao, ông có thể làm chủ chuyện này đúng không?”

Nghe nói vậy, Trần Dũng không cười được nữa.

“Không giấu gì anh, tập đoàn Trần Thị đúng là được tách ra từ bất động sản Phú Hoa.” Trần Dũng thở dài nói: “Nhưng chúng tôi thật sự không thể quyết định về việc của Trần Mộng Dao.”

“Như vậy sao, vậy thật sự là quá đáng tiếc rồi!”

Lưu Quân đứng lên, tiếc nuối nói: “Trước khi đến đây cậu chủ nhà tôi có nói rồi, nếu các người có thể làm mối chuyện này, đến lúc đó sẽ giới thiệu một hai hạng mục cho công ty, xem ra là không cần thiết nữa rồi!”

Cái gì?

“Cậu chủ của anh thật sự có nói như vậy sao?”

Lưu Quân liếc mắc nhìn Trần Dũng: “Tôi có cần thiết nói đùa với ông không?”

“Tổng giám đốc Lưu, đừng vội đi, ngồi xuống đã!”

Trần Dũng vội vàng kéo Lưu Quân lại, vừa cười vừa nói: “Sự việc này, cũng không phải là không thể được! Thật khó để có được một tấm chân tình của cậu chủ Phó, người làm bác như tôi, cũng không thể đứng nhìn cháu gái mình bị tên bỏ đi như Tiêu Thiên làm lỡ dở được!”

“Đúng đúng đúng, Lưu tổng!”

Trần Văn Siêu nói: “Anh có thể quay về và nói với cậu chủ của mình, em họ của tôi, vẫn là gái còn trinh…”



“Cái gì?”

“Trần Mộng Dao vẫn là trinh nữ?”

Phó Tề nói: “Là thật hay là đùa vậy, cô ấy đã kết hôn rồi cơ mà.”

Lưu Quân nói với giọng kính cẩn: “Đây là lời của bác cả và anh họ Trần Mộng Dao, bọn họ nói sau khi Trần Mộng Dao kết hôn, vẫn chưa từng ở cùng phòng với chồng!”

“Tốt tốt tốt!”

Phó Tề cười ha ha: “Anh lui ra đi, chú ý một chút đến hai người họ!”

“Vâng!” Lưu Quân gật đầu.

Lúc này tâm trạng Phó Tề rất tốt, hắn đến Vân Thành lần này vốn dĩ là để thư giãn, nhưng không ngờ lại gặp được cô gái xinh đẹp rung động lòng người như Trần Mộng Dao.

Bây giờ cô vẫn còn là trinh nữ, vậy thì càng tốt hơn nữa.

Hắn ta ở thành phố Việt lâu như vậy, loại phụ nữ nào mà không chơi qua?

Sớm đã chán rồi, nhưng mà giây phút hắn nhìn thấy Trần Mộng Dao, cảm thấy trái tim yên lặng của mình lại hồi phục sức sống.

Người phụ nữ này, hắn nhất định phải có được.

Còn về người chồng đào ngũ của Trần Mộng Dao, đến lúc ấy đưa một chút tiền để giải quyết là được.



Cũng vào lúc ấy, Vân Đỉnh Thế Gia.

Tần Ngọc Liên đang đi siêu thị mua thức ăn.

Ting ting ting!

Điện thoại đột nhiên vang lên, bà cầm lên điện thoại và xem, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lại là người ở bên nhà mẹ đẻ đã nhiều năm không liên lạc.

Bà cau mày, ấn nút nghe.

“Alo, chị, chị đang ở đâu?” Trong điện thoại truyền đến tiếng của em trai Tần Cương.

“Cậu có chuyện gì không?”

“Chị, xem chị nói chuyện kìa, không có chuyện gì thì không được tìm chị sao?” Tần Cương cười cười: “Cháu gái chị thi đỗ vào đại học rồi, em dẫn nó đến thăm chị nhé!”

“Tiểu Nhu thi đỗ đại học rồi sao?”

Nghe tin cháu gái mình thi đỗ vào đại học, bà rất vui mừng: “Vậy tôi đưa địa chỉ cho cậu, cậu tranh thủ thời gian rảnh rỗi đưa Tiểu Nhu đến đây. Sao, đến ăn tối à?”

Tần Ngọc Liên nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vậy, được thôi!”

Sau khi đọc địa chỉ xong, liền cúp máy.

Mua thức ăn rồi, Tần Ngọc Liên về nhà chuẩn bị làm cơm.

Vừa rửa rau xong vẫn chưa kịp rửa tay, điện thoại lại vang lên.

“Alo, chị, em đến cửa khu chung cư nhà chị rồi, nhưng mà bảo vệ không cho em vào!” Âm thanh trong điện thoại có chút ồn ào.

“Cậu đưa điện thoại cho bảo vệ, tôi nói với họ vài câu.”

Công việc của bảo vệ khu chung cư Vân Đỉnh Thế Gia vô cùng nghiêm ngặt, không phải người của khu thì nhất loạt không được vào trong.

“Được rồi, tôi nói với bảo vệ rồi, giờ cậu đi vào trong đi!”

Năm phút sau, có tiếng gõ cửa, Tần Ngọc Liên lau qua tay, vội vã ra mở cửa.

“Đến đây, đến đây!”

Mở cửa ra, em trai mấy năm không gặp Tần Cương đem theo vợ là Hồ Ngọc Lan và cháu gái là Tần Nhu đứng ở trước cửa.

Bọn họ đến tay không, trong lòng Tần Ngọc Liên có chút không vui, nhưng mặt lại không biểu cảm gì nói: “Nhanh vào trong đi.”

Bà lấy vài đôi dép dùng cho khách từ trong tủ giày ra đặt xuống đất, sau khi thay giày, một nhà ba người Tần Cang bước vào, bọn họ bị trang trí xa hoa bên trong làm cho kinh ngạc.

“Chị…chị, đây là nhà chị sao?” Tần Cương nuốt nước bọt, không dám tin vào mắt mình nữa.

“Căn nhà lớn như vậy, ít nhất cũng phải hai trăm mét vuông!” Hồ Ngọc Lan đi vào, nhìn chiếc váy trên người Tần Ngọc Liên, lập tức kêu lên một tiếng: “Chị, chị đang mặc mẫu váy mùa hè mới nhất của Gucci đúng không?”

Tần Ngọc Liên cười cười, cũng không nói gì, nhìn Tiểu Nhu nói: “Nhu Nhu, có khát không, cháu muốn uống nước hay uống nước ngọt?”

“Bác, cháu uống nước là được rồi!” Nhu Nhu ngoan ngoãn nói.

Tần Ngọc Liên đi đến tủ lạnh và lấy ra ba chai nước, lại mang đến một ít hoa quả, chỗ hoa qua này là do Tiêu Thiên mua về, bà cũng không biết là những quả gì, nhưng khi ăn có mùi vị rất ngon.

Ngồi trên chiếc sofa mềm mại, Tần Cương cảm thấy như đang ngồi trên mây, rất thoải mái.

Cậu ta quét mắt qua một lượt hỏi: “Chị, anh rể đâu?”

“Anh rể cậu đi làm rồi!”

Đi làm rồi?

Tần Cương và Hồ Ngọc Lan khẽ giật mình, Trần Cường chẳng phải luôn ở nhà nhàn rỗi sao?

Sao lại đột nhiên đi làm rồi?

Tần Ngọc Liên nói: “Ừ, gần đây gia đình có mở một công ty, ông ấy là chủ tịch!”

Nghe nói vậy, Tần Cương không nhịn được mà khẽ cảm thán: “Chị, cuối cùng cũng coi như là khổ tận cam lai rồi.”

“Ừ, đều qua rồi.”

Tần Ngọc Liên đem hoa quả đến, lấy nước đến và nói: “Tiểu Nhu uống nước, ăn hoa quả đi!”

Lúc đón lấy ly nước, Hồ Ngọc Lan ngạc nhiên nói: “Trời đất, người có tiền thật lịch sự, đến cả nước khoáng cũng có túi đóng gói, bên trên đều là tiếng anh nữa!”

“Nước này nhất định không rẻ!” Tần Cương mở túi đóng gói ra, uống một ngụm, mùi vị không có gì khác biệt so với nước khoáng bình thường.

“Tôi cũng không biết, Dao Dao nói, nước khoáng này, được gọi là ‘nước sạch nhất thế giới’, nói nghe có vẻ rất oai.” Tần Ngọc Liên cười cười.

Nước sạch nhất thế giới?

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tần Nhu vừa thi đại học xong lấy điện thoại ra kiểm tra.

Nhập tên loại nước khoáng đó vào mục tìm kiếm, trang web đó hiển thị ra giá thành của nó.

Salve, 90 đô la Mỹ một chai, được mệnh danh là ‘nước sạch nhất thế giới’, người giàu nhất thế giới Bill Gates chỉ uống loại nước này.

Theo mức quy đổi thời giá hiện tại, một chai nước này, có giá hơn 600 tệ?

Trời đất.

Cô bé không nhịn được mà kêu lên kinh hãi.

“Sao vậy, làm gì mà nhảy cẫng lên thế!” Hồ Ngọc Lan lườm cô bé một cái.

“Mẹ… mẹ, chai nước này… chai nước này…”

“Chai nước này làm sao?” Hồ Ngọc Lan cau mày hỏi.

“Chai nước này có giá 600 tệ một chai!”

Cái gì?

Tần Cương Hồ Ngọc Lan toàn bộ đều kêu lên kinh ngạc, đến Tần Ngọc Liên cũng không nghĩ đến, chai nước này lại đắt như vậy.

“Tiểu Nhu, con có lầm không đấy?” Tần Cương lau lau mồ hôi trên trán.

“Không có, đây là con vừa kiểm tra xong, mọi người xem!”

Cô đưa điện thoại cho mọi người xem, vừa nhìn thấy, hai vợ chồng Tần Cương hoàn toàn trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Trời ơi, một ngụm nước đã tiêu hết tiền sinh hoạt trong một ngày của tôi rồi?”

Hồ Ngọc Lan vỗ đùi, choáng váng không nói lên lời.

Tần Cương sau đó vặn mở nắp ra, cẩn thận nhấp một ngụm, ngụm nước này có vị hoàn toàn khác với ngụm đầu tiên, dưới tác dụng của tâm lý, ông lại nếm được vị ngọt từ nước.

“Không tồi, không tồi, chai nước giá sáu trăm tệ mùi vị đúng là tốt!”

Tần Ngọc Liên không còn gì để nói, loại nước này bà một ngày uống mấy chai, không thấy có vị gì cả.

“Này, trái dâu tây… trái dâu tây này sao lại có màu trắng?!” Hồ Ngọc Lan chuyển giọng, ánh mặt lại nhìn sang dâu tây trong đĩa hoa quả!

“Còn trái dưa hấu này nữa, sao lại là vỏ đen? Đây không lẽ lại là giống gì đó quý hiếm?”

Không biết có thể kiểm tra, bà ta cầm lên điện thoại, nhập vào chữ dâu tây màu trắng, nhưng lại nhảy ra chữ ‘dâu dứa"!

Vừa nhìn giá thành, bà ta lại một lần nữa hít một hơi khí lạnh.