Chương 73: Sáu mươi triệu

“Chủ… chủ tịch xảy ra chuyện lớn rồi.”

Trợ lý nhỏ đẩy cửa, lo lắng không yên nói: “Bên… bên ngoài có rất nhiều người đến!”

Tiêu Thiên ngồi trên ghế sofa, cau mày: “Đừng cuống, từ từ nói!”

“Ai đến?”

Trần Mộng Dao nhăn mày hỏi.

“Hội trưởng Hiệp hội phát triển thương nghiệp Vân Thành, Quý Thanh.”

Cái gì?

Trần Mộng Dao vội vàng từ trên ghế đứng dậy: “Nhanh, nhanh mời họ vào!”

“Không.... Họ nói, anh phải ra ngoài đón họ vào, nếu không hậu quả tự mình chịu trách nhiệm.”

Nghe đến đây, Tiêu Thiên liền ngớ người.

Tần Minh còn chưa liên hệ với hắn ta?

“Chúng ta đi!”

Tiêu Thiên đứng dậy kéo Trần Mộng Dao lại, nói: “Chúng ta không đi đâu cả, chỉ cần ngồi đây đợi bọn họ tới!”

“Cậu đi nói với bọn họ, bảo bọn họ tự mình vào đây!”

“Tiêu… Tiêu chủ nhiệm… nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, cứ nói nguyên văn với họ như vậy.”

“Vậy… vậy được.”

Trợ lý nhỏ cắn cắn răng đi ra ngoài.

“Chú à, đã là lúc nào rồi, đừng gây rối nữa!”

Trần Mộng Dao có chút sốt ruột rồi: “Quý Thanh thật sự không phải là người chúng ta có thể đắc tội được.”

Tiêu Thiên cười cười, đáp: “Nghe lời tôi, chúng ta cứ ở đây đợi thôi!”

Dứt lời, cánh cửa phòng làm việc lại một lần nữa được đẩy ra, là Trần Cường.

“Dao Dao, xảy ra chuyện gì?”

Trần Cường vừa mới rồi còn đang xem tài liệu ở phòng làm việc, trợ lý của ông đột nhiện chạy vào nói hội trưởng Hiệp hội phát triển thương nghiệp Vân Thành đến rồi.

“Chúng ta ra ngoài đón tiếp một chút chứ?!”

“Bố, chúng ta không phải đi đâu cả, ở đây đợi là được rồi!”

Ở một bên khác, trợ lý nhỏ thuật lại nguyên vẹn lời nói một lần, khiến người của Hiệp hội tức tới cắn răng nghiến lợi.

“Hội trưởng, anh xem, tập đoàn Trần Thị cỏn con này rốt cuộc ngạo mạn đến mức nào!” Thạch Kim Vinh không nén được cơn giận nói.

“Hội trưởng, Trần Mộng Dao này từ nhỏ được nuông chiều quen rồi, khó tránh khỏi có chút không biết trời cao đất dày.” Trần Dũng đáp: “Đều là người làm bác cả như tôi không tốt, ông tuyệt đối đừng từng giận.”

Sắc mặt của Quý Thanh trầm xuống: “Được, rất tốt, tôi ngược lại muốn xem xem…”

Tinh linh linh!

Đúng lúc này, điện thoại của Quý Thanh vang lên.

Hắn cầm điện thoại liếc qua, sắc mặt thoáng chốc liền thay đổi: “Mọi người ở đây đợi một lát, tôi đi nghe điện thoại.”

Vừa nói, hắn ta lấy điện thoại, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc là ai gọi tới, quan trọng như vậy?

Đúng lúc mọi người đang nóng ruột chờ đợi, Quý Thanh bước tới: “Đi, nhanh dẫn tôi tới phòng làm việc của chủ tịch!”

Trong giọng nói của hắn ta mơ hồ có chút kích động, đến tai người khác nghe thấy, lại thành chủ tịch Quý tức giận rồi, nói chuyện đều mang theo âm rung.

“Cậu điếc rồi?”

Trần Văn Siêu xông về phía trợ lý nhỏ đang đứng bên cạnh gào lên: “Còn không nhanh chóng dẫn đường!”

Trợ lý nhỏ bị dọa tới liên tục gật đầu.

Động tĩnh ở cửa lúc này đã thu hút sự chú ý của nhân viên trong tập đoàn Trần thị.

Những người này thế đến hung hăng, vừa nhìn liền biết là đến gây sự.

Đặc biệt họ còn lớn tiếng quát mắng trợ lý của chủ tịch, càng khiến trong lòng không ít người ngạc nhiên không thôi.

“Những người này rốt cuộc là ai?”

“Đây cũng quá hung hăng đi?”

Bố con Trần Dũng nhìn không gian văn phòng rộng rãi và trang thiết bị cao cấp, cảm thấy rất khó chịu.

Có điều nghĩ tới không lâu nữa nơi này cũng phá sản, trong lòng liền dễ chịu đôi phần.

Rất nhanh, một đoàn người dưới sự dẫn dắt của trợ lý nhỏ đã đến phòng làm việc của chủ tịch.

“Người phụ nữ cuồng vọng ngu dốt này, hội trưởng Quý đến rồi, ngay cả cửa cũng không mở!”

Trần Văn Siêu đẩy cửa phòng làm việc ra: “Trần Mộng Dao, còn không đến tạ tội!”

Giọng nói vừa dứt, một đoàn người liền tràn vào.

“Hội trưởng, chính là hai người họ đánh hai bố con tôi bị thương.”

Thạch Kim Vinh chỉ vào Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao đang ngồi trên ghế sofa: “Hai người các người, quá hung hăng ngang ngược, hội trưởng đích thân tới, hai người lại dám ngồi đó!”

“Chú hai, cậu nhìn xem con gái ngoan mà chú dạy kìa.”

Trần Dũng tiến lên trước nói: “Còn không nhanh tới đây nhận tội!”

Trần Cường nhìn mắt Thạch Lỗi đang đeo vải băng, lúc này hoang mang rồi: “Đây… đây…”

“Bố, bố ngồi xuống đi, bọn họ không dám làm gì đâu!”

Tiêu Thiên nhàn nhạt nói.

“Nghiệp chướng, còn không mau…”

Lời của ông ta còn chưa nói hết, Quý Thanh đột nhiên hét lên: “Im miệng!”

Nói xong, hắn ta liếc nhìn Tiêu Thiên, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Trần Mộng Dao, cúi xuống và đưa tay ra: “Vị này là Trần tiểu thư đúng không, thật xin lỗi, là tôi quản không tốt người dưới, làm cô hoảng sợ rồi!”

Bùm!

Giọng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều xôn xao.

Đây… đây là tình huống gì?

Hội trưởng ông ta, tại sao lại cung kính với Trần Mộng Dao như vậy?

Thạch Kim Vinh ở một bên trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Hội, hội trường, anh không phải đến giúp tôi báo thù tập đoàn Trần Thị sao?”

Nghe thấy lời của hắn, mồ hôi lạnh của Quý Thanh không ngừng rơi.

“Bốp!”

Quý Thanh đi qua, giơ tay bạt tai mà không hề báo trước.

Âm thanh giòn giã của bạt tai làm tất cả mọi người ngây ra.

Trần Mộng Dao cũng kinh ngạc mà há hốc miệng, vẻ mặt Trần Cường bên cạnh tràn đầy nghi hoặc.

Đây, rốt cuộc là chuyện gì?

“Hội trường, sao ông lại đánh bố tôi, có phải ông điên rồi không?”

Lời này của Thạch Lỗi không suy nghĩ mà đã nói ra rồi.

Các thành viên cùng đến của hiệp hội phát triển thương nghiệp tất cả toàn thân run rẩy, sau đó rất bình tĩnh đứng cách xa Thạch Lỗi một đoạn.

Hai cha con Trần Dũng ở bên cạnh cũng kinh hoàng không nói nên lời.

“Đúng là cha nào con lấy!”

Quý Thanh một chân đạp lên bụng Thạch Lỗi, thiếu chút nữa đạp cho hắn nôn ra bữa cơm hôm trước: “Tôi đánh bố cậu thì làm sao? Tôi cmn còn đánh cậu nữa!”

“Mẹ kiếp, mắt chó của hai cha con nhà cậu, đến Trần tiểu thư cũng dám động đến? Mẹ kiếp!”

Quý Thanh dù thế nào cũng không nghĩ đến, mình và thần tượng chiến thần của mình lần đầu tiên gặp mặt, lại ở trong hoàn cảnh như thế này.

Không có Tiêu Thiên, Quý Thanh không là gì cả.

Hắn ta luôn coi Tiêu Thiên là tín ngưỡng cuối cùng của mình, vừa nghĩ đến Tiêu Thiên có một ngày sẽ dùng đến mình, hắn ta liền phấn khởi không thôi.

Năm năm rồi, trong năm năm này, hắn ta luôn luôn suy nghĩ, chiến thần khi nào mới kêu gọi mình.

Nhưng đại tá Tần Minh chỉ nói với hắn: Bây giờ cậu vẫn chưa đứng lên vị trí cao nhất của thành phố Việt, vẫn chưa có tư cách giúp đỡ chiến thần.

Chính là một cậu nói như vậy, khích lệ hắn năm năm nay, bây giờ cuối cùng hắn cũng đứng trên đỉnh cao của thành phố Việt rồi.

Mà vừa nãy đại tá Tần Minh cuối cùng cũng liên hệ với hắn.

Nhưng tất cả những điều này, đều bị cha con Thạch Kim Vinh Thạch Lỗi ngu như heo này phá hỏng rồi.

Nghĩ đến đây, đôi mắt hắn đỏ rực lên.

Cơn thịnh nộ trong lòng dường như sắp chiếm đoạt ý chí của hắn rồi.

"Cmn tôi gϊếŧ chết các người!"

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Những quyền thuật vô tình ập xuống người bọn họ như vũ bão.

“A…”

Tiếng hét thảm thiết vang vọng trong văn phòng làm việc, rồi truyền ra rất xa.

Các nhiên viên văn phòng không khỏi rùng mình khi nghe thấy âm thanh này.

Đây là âm thanh của ai, nghe thảm thiết quá đi.?

Sự sợ hãi trong mắt hai cha con Trần Dũng dường như sắp tràn ra ngoài.

Những người khác cũng câm như hến.

Một màn bạo lực này khiến Trần Mộng Dao không khỏi né tránh quay đầu đi.

“Được rồi, đừng đánh nữa!”

Tiêu Thiên ngoáy ngoáy tai: “Kêu như tiếng gϊếŧ heo vậy.”

Nghe thấy lời của Tiêu Thiên, Quý Thanh thật sự dừng tay lại.

“Bịch!”

“Bịch!”

Lại đạp hai cha con Thạch Kim Vinh một quyền nữa: “Nhanh chóng đến quỳ trước mặt Trần tiểu thư và dập đầu nhận sai, nếu Trần tiểu thư không tha lỗi cho các người, các người cũng không phải sống trên thế giới này nữa.”

Nghe nói, hai cha con Thạch Kim Vinh sợ đến mất hết hồn vía, vừa lăn vừa bò đến trước mặt Trần Mộng Dao, dập đầu nhận sai: “Trần tiểu thư, xin lỗi, là chúng tôi sai, cầu xin cô tha lỗi cho chúng tôi!”

“Là chúng tôi có mắt không thấy núi thái sơn, không coi người khác ra gì, cầu xin cô tha lỗi cho chúng tôi!”

Hai cha con họ khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng.

Bọn họ đánh cũng bị đánh rồi, đầu cũng dập rồi, Trần Mộng Dao cảm thấy cũng được rồi, bèn nói: “Được rồi, các người đứng dậy đi!”

Hai cha con Thạch Kim Vinh mừng rỡ điên cuồng, vội vã nói: “Cảm ơn Trần tiểu thư đại nhân đại lượng, cảm ơn Trần tiểu thư…”

“Cao ốc kia của các người còn bán với giá sáu trăm triệu không?” Tiêu Thiên đột nhiên mở miệng hỏi.

“Không dám nữa, không dám nữa!”

Hai cha con lắc đầu như trống lắc, bọn họ cho dù có ngốc, cũng biết Trần Mộng Dao và Quý Thanh có quan hệ không bình thường.

Vả lại bộ dạng cung kính của Quý Thanh, rõ ràng là của cấp dưới đối với lãnh đạo mới có.

“Hai đồ khốn các người, coi như vận hạn tốt!”

Quý Thanh lườm bọn họ một cái: “Cao ốc Kim Vinh của các người cũng không biết ngượng mà đòi giá sáu trăm triệu? Sáu mươi triệu tôi thấy cũng lời rồi!”

“Đúng đúng đúng, hội trưởng nói rất đúng!”

Thạch Kim Vinh nịnh bợ nói: “Nếu Trần tiểu thư cần sử dụng cao ốc Kim Vinh của chúng tôi, vậy giá sáu mươi triệu thì thế nào? Con số này cũng rất may mắn!”

Xì!

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

Cao ốc Kim Vinh mặc dù không đáng giá sáu trăm triệu, nhưng hai ba trăm triệu vẫn có thể bán được.

Bây giờ, một câu nói của Quý Thanh, hắn ta lại có thể bán với giá sáu mươi triệu.

Đây so với tặng tiền có gì khác biệt không?

Chỉ cần Trần Mộng Dao mở lời, bỏ ra sáu mươi triệu mua lại cao ốc Kim Vinh, sau đó sang tay, trong nháy mắt có thể lời được hơn hai trăm triệu.

Cái này còn nhanh hơn cả in tiền nữa.