Dư Phi hừ lạnh một tiếng, thằng nhãi ranh này giả bộ giống thật đấy.
Bạch Ngọc Lan cân nhắc một lúc, sau đó gọi nhân viên cầm máy Pos lên.
Dưới sự chú ý của mọi người, cô quẹt thẻ đen vào trong máy.
Bíp bíp bíp!
“Đã phát hiện thẻ từ!”
Nhìn dòng chữ hiện thị trên màn hình, Bạch Ngọc Lan sững sờ, đây là một thẻ ngân hàng!
Dư Phi ở bên cạnh bước lên trước nhìn, cũng há hốc mồm.
Mẹ kiếp, tấm thẻ đen này thật sự là thẻ ngân hàng sao?
Nhưng là thẻ ngân hàng thì có làm sao?
Trong thẻ này nhất định chẳng có nhiều tiền đâu.
Anh ta muốn xem thử, lát nữa quẹt thẻ không có đủ tiền, thì sẽ thế nào.
“Bíp!”
“Quẹt thẻ thành công!”
Trong máy truyền ra một giọng nữ cứng nhắc, ngay lập tức bắt đầu tự động in biên lai!
Cái gì?
Quẹt thẻ thành công rồi ư?
Nghe thấy âm thanh này, người trong sảnh trố mắt nhìn nhau.
Vãi, vậy mà đã thanh toán thành công rồi!
Thằng nhãi ranh này lại giả heo ăn thịt hổ sao?
Đôi mắt đẹp của Bạch Ngọc Lan nhìn Tiêu Thiên, cắn nhẹ vào đôi môi mỏng, hạ giọng nói: “Xin lỗi, anh Tiêu…”
Tiêu Thiên xua tay, nói một cách thờ ơ: “Không sao, chiếc thẻ này rất đặc biệt, cô không nhận ra cũng rất bình thường.”
Tấm thẻ này được phát hành không quá năm chiếc trên thế giới, hơn nữa chất liệu rất đặc thù, tạo thành từ loại hợp kim đặc biệt và cực kỳ cứng.
Trước khi được kích hoạt, anh sử dụng nó như một vũ khí, có thể nói đây là chiếc thẻ ngân hàng nhuốm đầy máu tươi của kẻ thù.
Bạch Ngọc Lan gật đầu, sau đó cho người bưng trâm ngọc qua: “Anh Tiêu, trâm ngọc của anh đây.”
Tiêu Thiên lấy trâm ngọc ra khỏi khay, nhẹ nhàng cài trên đầu của Trần Mộng Dao. Trong chớp mắt, mọi thứ xung quanh dường như rực rỡ hẳn lên.
Thật sự rất đẹp, đẹp quá!
Ừng ực!
Không ít chàng trai gần đó vô thức nuốt nước bọt.
Thật sự quá đẹp.
Sắc mặt của Dư Phi chuyển từ xanh sang trắng bệch, ngượng ngùng không nói nên lời.
“Ôi, anh có tiền sao không nói sớm chứ? Có phải cố ý làm tôi mất mặt không?”
Tiêu Thiên chẳng muốn nhìn anh ta, anh nói với mấy người Trần Mộng Dao: “Vợ, bố mẹ, mọi người ăn no chưa?”
“Ăn no rồi!”
Ba người đồng thanh nói.
Tiêu Thiên gật đầu, bốn người cùng đứng dậy, Bạch Ngọc Lan ở bên cạnh nói: “Anh Tiêu, hôm nay nhờ có sự chiếu cố của anh, bữa cơm này không cần trả tiền.”
Tiêu Thiên liếc nhìn cô rồi cười, một cây trâm ngọc giá khoảng mười nghìn tệ, bán ra với giá hai triệu tệ, thì nên mời một bữa ăn.
Anh cũng không từ chối, “Vậy thì cảm ơn cô Bạch rồi.”
Nói xong, bốn người rời đi trong ánh mắt đố kị và phức tạp của mọi người.
“Cô Bạch, tôi…”
“Anh Dư, anh đến đây ăn cơm, thưởng thức đồ cổ đương nhiên tôi chào đón, nhưng nếu như anh ở đây làm xằng làm bậy, vậy thì sau này anh đừng đến nữa, cửa tiệm nhỏ của chúng tôi không chứa được vị phật lớn như anh đâu!”
Tính khí Bạch Ngọc Lan tuy vẫn ôn hòa, nhưng cũng không phải không tức giận, hôm nay Dư Phi gần như hủy hoại tâm huyết gần nửa năm của cô, sao cô có thể không tức giận được chứ?
Nghe thấy vậy, Dư Phi vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi, tức tối rời đi.
Nhưng lần này, anh ta thật sự đã căm hận Tiêu Thiên.
Sau khi ra khỏi Tịnh Hiên Trai, Tần Ngọc Liên không nhịn được liền lên tiếng nói: “Tiêu Thiên, con tiêu tiền thật sự vung tay quá trán rồi, cho dù con có tiền cũng không thể tiêu như vậy được.”
Trần Mộng Dao cảm thấy lòng nặng trĩu, cài cây trâm hai triệu tệ trên đầu, lo lắng không yên.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong lòng cô ấy thật sự rất cảm động.
Chú tiêu tiền như rác, chẳng phải vì mình sao?
Thành thật mà nói, Tiêu Thiên tại thời điểm đó vẫn rất đàn ông.
Trên đường đi, tính càm ràm của Tần Ngọc Liên phát huy cực độ, không ngừng nói chuyện chăm lo việc nhà cho Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn, anh biết, mẹ vợ đang quan tâm mình.
Cho nên, bà ấy nói gì anh cũng gật đầu, còn về việc có nghe hay không thì chỉ có mình anh biết.
“Chú à, chúng ta đi đâu đây?”
Nhìn đám người đông đúc náo nhiệt bên ngoài, Trần Mộng Dao nói: “Đây không phải là phố đi bộ sao?”
Tiêu Thiên mỉm cười, tìm chỗ đỗ xe rồi dừng lại: “Hôm nay chuyển nhà, mọi người không đem theo quần áo, giờ cũng phải thay quần áo sạch phải không?”
“Không cần đâu, đồ ở phố đi bộ đắt như vậy, đến phố bán buôn mua là được rồi!”
Phố bán buôn?
Tiêu Thiên lắc đầu cười tủm tỉm, người nhà của anh sao có thể mặc những bộ quần áo chất lượng kém như vậy chứ.
Không để họ tiếp tục nói, anh kéo ba người họ xuống xe.
Ngoài lần dạo phố mua quà mừng thọ cho bà cụ Trần, mấy năm gần đây, số lần Tần Ngọc Liên dạo phố chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cái đầm bà mặc trên người cũng đã mấy năm rồi, không nỡ mua đồ mới.
Sau khi dạo quanh vài tiệm, Tần Ngọc Liên vẫn chưa mua được quần áo.
Tiêu Thiên biết mẹ vợ nhìn thấy giá cả trên quần áo quá đắt nên không đành lòng mua!
“Mẹ, thích gì cứ mua, chúng ta không thiếu tiền!”
Nói xong, Tiêu Thiên quay người đi vào một cửa hàng đồ hiệu.
“Tiêu Thiên, đây là hàng hiệu, đắt lắm!”
Tần Ngọc Liên hạ giọng, mỗi bộ quần áo ở đây đều có giá năm hoặc sáu nghìn tệ, nếu so với trước đây thì bằng giá tiền sinh hoạt phí một hai tháng cho cả nhà bọn họ.
Đã quen với những ngày tháng khổ cực, căn bệnh tính toán chi li nhất thời không sửa chữa được.
“Không sao, chúng ta vào xem thử, xem xong rồi nói tiếp.” Tiêu Thiên nói.
Vào lúc này, một nhân viên trang điểm đậm đi đến: “Chào bà, nếu như các người chỉ nhìn không mua, xin đừng dùng tay chạm vào nó, tại vì sẽ làm bẩn quần áo, ảnh hưởng đến doanh số bán hàng của chúng tôi.”
Đánh giá nhóm người Tiêu Thiên một lượt từ trên xuống dưới, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ khinh miệt.
Từng người một mặc hàng vỉa vè, nhìn biết ngay là dân nhà quê.
Còn ông già kia nữa, quần áo mặc trên người đã ố vàng, kiểu dáng cũng khoảng mười mấy năm trước, thoạt nhìn là người nghèo kiết xác.
Những người này chỉ đến xem, chắc chắn không mua nổi, giơ tay ra sờ còn muốn mặc thử, làm quần áo bị bẩn thì đã đành, nếu như bị quản lí phát hiện, nói không chừng còn trừ lương của cô ta.
Nghe thấy vậy, tay của Tần Ngọc Liên vừa giơ ra liền rụt lại, khuôn mặt đầy bối rối.
Trần Mộng Dao bên cạnh lại nổi giận: “Cô làm ăn kiểu gì vậy? Quần áo bày ra chẳng phải để người khác xem, để người khác mặc thử sao?”
“Xin lỗi, chúng tôi cũng làm việc theo quy định thôi!” Nhân viên bán hàng nói một cách quái gở: “Một khi quần áo bị bẩn và nhăn nhúm, sẽ phải bồi thường theo giá.”
“Các người mua nổi không?”
Nói xong, nhân viên bán hàng nở một nụ cười khinh bỉ, đặc biệt nhìn thấy cái váy đang mặc trên người của Tần Ngọc Liên đã bạc màu, trong lòng cô ta càng chắc chắn hơn.
Đám người này không có tiền.
Quần áo bị bẩn và nhăn nhúm sẽ phải bồi thường, Trần Mộng Dao không còn gì để nói, nhưng ngay từ đầu đã là châm chọc, ai mà chịu nổi chứ?
Với tố chất này, giám đốc cửa hàng sao lại tuyển cô ta vào đây?
“Dao Dao, bỏ đi, chúng ta đi thôi!”
Nhìn thấy bộ dạng mẹ vợ khó chịu, sắc mặt Tiêu Thiên tối sầm lại.
Trần Cường thấy vợ mình bị người khác ức hϊếp, sắc mặt cũng rất khó coi, ông hít sâu một hơi, bước lên trước nói: “Quản lí cửa hàng của các cô đâu? Tôi muốn tố cáo cô!”
“Cãi nhau cái gì vậy? Thi xem giọng ai to hơn đúng không?” Nhân viên cửa hàng trừng mắt nhìn: “Nghèo còn không chịu thừa nhận, có bản lĩnh các người móc tiền ra mua đi, còn muốn tố cáo tôi, ông rảnh quá nên đến kiếm chuyện hả?”
Giọng của cô ta thu hút sự chú ý của khách hàng và các nhân viên bán hàng khác, ánh mắt của mọi người đồng thời liếc qua đây, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, cô ta càng thêm đắc ý: “Được rồi được rồi, tôi không muốn nói chuyện với các người nữa, không mua thì đi ra, đừng đứng ở đây cản trở tầm nhìn!”
Nghe thấy vậy, Trần Mộng Dao tức giận khẽ run rẩy.
Bọn họ là khách hàng, lại bị nhân viên đuổi ra ngoài!
Lời này nói ra ai tin chứ?
“Gói hết tất cả những bộ quần áo này lại!”
Tiêu Thiên lạnh lùng nói.
Tần Ngọc Liên nhìn Tiêu Thiên, trong lòng liền có thêm sức mạnh.
“Cô điếc sao?”
Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn nhân viên nói: “Tôi nói cô gói tất cả quần áo lại, cô không nghe sao?”
“Anh nói cái gì?”
Nhân viên đó sững sờ: “Gói hết toàn bộ sao?”
Quần áo trong cửa hàng cộng lại, ít nhất cũng có hai trăm bộ, tính lại không dưới một triệu tệ!
Đùa kiểu gì vậy chứ?!
“Anh đang đùa tôi sao?”
Sắc mặt của nhân viên cửa hàng tối sầm lại.
Một người phụ nữ mặc váy ôm màu đen đi qua: “Chuyện gì thế này?”
“Quản lí, ở đây có người nói muốn mua toàn bộ quần áo trong cửa hàng!”
Cái gì?
Nghe đến đây, quản lí cửa hàng cũng ngơ ngác.
Khách hàng và nhân viên xung quanh cười lớn thành tiếng.
Đùa kiểu gì vậy, bản thân mình mặc quần áo gì cũng không biết sao?
Nhiều quần áo như vậy, đáng giá bao nhiêu tiền, có mua nổi không?
Quản lí cửa hàng đánh giá Tiêu Thiên một lượt, cau mày nói: “Vị tiên sinh này, anh đang đùa phải không?”
Tiêu Thiên không nhẫn nại nữa, nói thẳng: “Đùa gì chứ? Bán hay không? Không bán tôi đi qua cửa hàng khác!”