"Trần Cường!"
Bà cụ Trần đi tới tát thẳng lên mặt ông một cái: "Thằng ăn hại, mày không dạy được vợ con mày mà còn chạy đến chỗ tao gây sự, mày muốn làm tao tức chết sao?"
Đầu Trần Cường vang lên tiếng ong ong, nửa bên mặt như chết lặng.
Cảm giác sợ hãi của ngày xưa lại ập tới lần nữa, chỉ sau cái tát này, cảm giác tức giận từ xương tủy trong nháy mắt không còn nữa.
"Bây giờ, mày đưa bọn nó cút ra ngoài cho tao ngay lập tức!"
Bà cụ Trần tức giận không chịu nổi, cũng không dám dọa dẫm Trần Mộng Dao, bởi vì nếu không có cô, đừng nói tới chuyện hợp tác với Thiên Hồng mà ngay cả việc hợp tác với bên Trương Thu Bạch cũng sẽ ngừng lại!
Trần Cường ôm mặt, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ông không nói câu nào chạy thẳng ra ngoài.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Trần Mộng Dao, trong lòng ông tự trách và xấu hổ vô cùng.
Là một người bố, ông lại không thể che mưa chắn gió cho con gái của mình, không những thế còn khiến con bé phải chịu nhiều oan ức!
Ông không đáng mặt là đàn ông.
Trần Cường vừa đi, Tần Ngọc Liên cũng giẫm mạnh chân.
Lúc này đây, trong lòng bà thất vọng đến mức không cách gì diễn tả.
"Dao Dao, chúng ta đi thôi!"
Tần Ngọc Liên nhìn thoáng qua bà cụ Trần, từ nay về sau, bà sẽ không ôm bất kỳ hy vọng nào nữa.
Vừa nói xong, bà kéo Trần Mộng Dao với vẻ mặt tái nhợt rời đi.
Họ vừa mới đi khỏi thì bà cụ cũng đập phá tượng Phật trong Phật đường.
Dáng vẻ dữ tợn đó không hề giống một người già bảy mươi tuổi.
"Nghiệp chướng, ta tạo nghiệt gì mà sinh ra một đứa vô dụng đến vậy!"
Bà cụ Trần tức giận đá chân: "Đồ vong ơn bội nghĩa, cả nhà đó đều vong ơn bội nghĩa, sớm biết vậy ngày đó ta không nên nhẹ dạ..."
Lúc Tiêu Thiên nhìn thấy dấu tay ở trên mặt bố vợ, anh cũng đoán được lần "nói chuyện" này bà cụ Trần đã thắng lợi hoàn toàn.
Nhưng mà sau lần này, chắc hẳn họ cũng sẽ hiểu rõ, xưa nay nhà họ Trần vốn không xem họ là người một nhà.
Trần Cường cúi đầu, im lặng ngồi lên xe.
Theo sau đó là Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao, lặng lẽ rơi nước mắt.
Anh cũng không nói gì, không khí ngột ngạt trong khoang xe lại càng thêm nặng nề.
Hai người phụ nữ thỉnh thoảng lại sụt sùi, trong lòng đang rất không bình tĩnh.
Lúc này Trần Cường ngồi ở hàng ghế sau, dường như ông cũng bước ra được khỏi bóng tối của cơn ác mộng mấy ngày qua.
Đợi đến khi ông dần bình tĩnh lại, ông mới ảo não tát cho mình một cái.
"Bốp!"
"Tôi đúng là vô dụng, một thằng ăn hại vô dụng!"
Nói xong, ông lại tát lên mặt mình cái nữa: "Tôi không đáng làm chồng, không xứng làm cha, tôi là đồ rác rưởi!"
Tần Ngọc Liên vừa đau lòng lại vừa kinh ngạc, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác chết lặng!
Bà đã quen thuộc người chồng quá nhát gan này rồi.
Trần Mộng Dao vội vàng kéo tay Trần Cường, lắc đầu khóc lóc: "Bố, bố đừng làm vậy, con không trách bố, con thực sự không trách bố!"
"Dao Dao, xin lỗi con, tại bố vô dụng mới khiến con uất ức."
Trần Cường tự trách đến mức tôn nghiêm của đàn ông cũng không còn sót lại.
Trần Mộng Dao cắn môi, không nói gì.
Hôm nay xem như cô đã thấy rõ ràng, dù mình có cúc cung tận tụy như thế nào đi nữa, trong mắt người nhà họ Trần đó là lẽ dĩ nhiên.
Dù có làm nhiều hơn nữa cũng không bằng một câu nói của bố con Trần Dũng.
Trần Cường siết chặt nắm tay, ông hận bản thân mình, tại sao ông không thể bảo vệ được vợ mình, vô dụng như thế thì sống trên đời này có ý nghĩa gì đây.
Lúc này đây, Tiêu Thiên vốn giữ im lặng lại đột nhiên lên tiếng.
"Bố, thật ra bố nói rất đúng, bây giờ mẹ và Dao Dao sống khổ như vậy đều là vì bố cả!"
Dứt lời, mọi người trong xe đều cảm giác hơi thở như ngừng lại.
Nghe vậy, Trần Mộng Dao vội nói: "Chú à, chú nói gì vậy, sao chú có thể nói vậy được..."
"Dao Dao, Tiêu Thiên nói đúng, con để nó nói tiếp đi." Trần Cường ngẩng đầu lên, ông hít thở dồn dập, hai mắt đỏ bừng. Vào giờ phút này đây, trong lòng ông như ngàn dao đâm chém.
"Bởi vì bố mềm yếu bất tài, cho nên tất cả người nhà họ Trần đều xem thường chúng ta, thậm chí ngay cả người làm cũng dám sỉ nhục mẹ và Dao Dao. Bởi vì sự yếu đuối của bố mà khiến bố con Trần Dũng mặc sức chà đạp hai mẹ con họ như loài chuột, leo lắt sống tạm bợ qua ngày, bố đúng là người thất bại, cũng đáng phải xấu hổ!"
"Tiêu Thiên!"
Tần Ngọc Liên nghe không nổi nữa: "Được rồi!"
Những năm qua, dù bà chưa từng được sống một ngày nào tốt đẹp, nhưng Trần Cường đối xử với bà cũng thật lòng thật dạ.
Tiêu Thiên xem như không nghe thấy, anh nói tiếp: "Nếu bố chịu cố gắng hơn, đàn ông hơn một chút, thì tình hình hiện tại cũng sẽ không thế này."
"Cả nhà anh em của bố thì ăn ngon uống say, còn vợ con mình lại ăn trấu nhai rau."
Từng lời nói của Tiêu Thiên như lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào tim ông.
Khiến Trần Cường đau đến mức không sống nổi.
"Chú à, xin chú đừng nói nữa."
Trần Mộng Dao nài nỉ: "Bố cháu, ông ấy... không phải như chú nói..."
Tiêu Thiên nhìn qua gương chiếu hậu, anh ngừng xe ở ven đường rồi bật đèn báo hiệu.
"Người khiến bố không chịu nổi không phải là tôi, mà chính vì ông ấy."
Tiêu Thiên nói tiếp: "Tôi không hiểu một người đàn ông có tay có chân, không đau không ốm, tại sao lại cần vợ chăm sóc, con gái phụng dưỡng."
"Tiêu Thiên nói đúng!"
Trần Cường run giọng nói: "Bố đã nhịn mấy chục năm, cũng bị người ta cười nhạo xem như đồ vô dụng mấy chục năm, ngay cả vợ của mình bố còn không bảo vệ được, bố đâu đáng mặt đàn ông!"
Nói tới đây, ông hít sâu một hơi, nói ra một bí mật ẩn giấu trong lòng suốt ba mươi năm qua!
Mấy phút sau, trong buồng xe rơi vào yên tĩnh.
Đúng lúc này, Tần Ngọc Liên mới phá vỡ sự yên lặng, run giọng hỏi: "Tại sao... tôi và ông kết hôn lâu như vậy rồi mà giờ ông mới nói chuyện này với tôi?"
Bây giờ, nói được bí mật đó ra khiến cho Trần Cường nhẹ nhõm cả người, ông run run đáp: "Tôi... tôi không muốn khiến bà lo lắng, không sống nổi."
Trần Mộng Dao nhẹ nhàng ôm lấy bố, vào lúc này đây, cô không kìm được bật khóc thành tiếng: "Bố, chúng ta là người một nhà mà, bố nên nói với mọi người sớm hơn."
Nghe xong bí mật của bố, chỉ trong giây phút đó, cô cảm giác sự tủi thân của mình không đáng để nhắc tới trước những đau thương mà bố đã trải qua.
"Chồng à, là tôi trách oan cho ông rồi!" Tần Ngọc Liên cũng nhào tới, một nhà ba người ôm lấy nhau, òa khóc!
Tiêu Thiên nhíu mày, anh cũng không ngờ Trần Dũng lại độc ác như vậy, ba mươi năm trước suýt chút nữa ông ta đã bóp chết bố vợ.
Lúc đó Trần Dũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, vậy mà ông ta đã biết loại bỏ phe đối lập, dọn sạch đường cho mình thừa kế nhà họ Trần.
Quan trọng nhất chính là thái độ của bà cụ Trần, bà ta biết những việc xấu của Trần Dũng, nhưng bà lại không hề ngăn cản mà còn đứng đó xem cuộc vui như một người xa lạ.
Sở dĩ Trần Cường sợ Trần Dũng như thế cũng là vì bóng ma khi còn bé.
Trần Cường còn có một người em trai, năm đó cũng suýt nữa bị Trần Dũng dìm chết trong bồn tắm.
Nhưng mà người này dũng cảm hơn Trần Cường, có can đảm nói với bà cụ Trần cho mình đi du học, cho nên những năm qua chú ba của Trần Mộng Dao vẫn sống ở nước ngoài, ngay cả khi Trần Cường kết hôn hay đại thọ bảy mươi tuổi của bà cụ, ông cũng không quay về.
Chẳng trách ngày bà cụ Trần tròn bảy mươi tuổi đó mà lại không thấy chú ba của Trần Mộng Dao, hóa ra là vì vậy.
Ba người khóc một lúc, Tiêu Thiên mới mở lời: "Bố à, bố có muốn trả thù không?"
Trần Cường nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn, dù nằm mơ bố cũng muốn!"
Ba mươi năm, ông đã sống trong sợ hãi suốt ba mươi năm.
Những năm qua, chưa có lúc nào ông được ngủ ngon, đêm đêm lại giật mình tỉnh giấc vì ác mộng.
Ông sợ hãi vượt qua những năm tháng tốt đẹp nhất trong đời, giờ ông đã thành gia lập nghiệp, vợ ông cũng phải trải qua hai mươi năm sống khổ.
Ông tự giam mình trong phòng, yên lặng liếʍ láp vết thương, nhưng hơn ba mươi năm rồi, chẳng lẽ ông còn phải tiếp tục trốn ở đó sao?
"Bố không muốn lẩn tránh nữa!"
Tiếng hàm răng cắn chặt của Trần Cường vang vọng, trong mắt ông ngập tràn thù hận!
"Bố không muốn khiến vợ và con gái phải sống cả đời trong tiếng cười nhạo, bố cũng không muốn bị người ta gọi là đồ vô dụng cả đời, bố muốn cướp lại những thứ thuộc về mình, bố muốn báo thù!"
Tiêu Thiên nở nụ cười: "Bố yên tâm, nhất định con sẽ trả thù cho bố. Nhưng mà bố phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, nhà chúng ta sẽ vực dậy thôi."
Nói xong, anh cũng không để ý đến vẻ mặt của ba người, cứ thế lái xe chạy thẳng về nhà.
Dọc đường đi, ba người ngồi sau đều có dáng vẻ vô cùng phức tạp.
Tần Ngọc Liên lộ rõ sự lo lắng rõ ràng trên mặt, Trần Mộng Dao cắn môi, suy tư về lời nói vừa rồi của Tiêu Thiên, còn vẻ mặt Trần Cường lại vô cùng lạnh lùng, nhìn ra ngoài cửa sổ, ông không nói một lời.
Sau hai mươi phút, xe dừng lại.
Trần Cường đẩy cửa phòng, đặt đầu xuống là ngủ luôn, chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy như sấm vang ra trong phòng.
"Dao Dao à, bố con không sao chứ?"
Trần Cường quá khác thường, khiến cho Tần Ngọc Liên lo lắng không thôi.
"Mẹ cứ yên tâm!"
Tiêu Thiên cười cười: "Bố nghĩ thông suốt rồi, ngày hôm nay qua đi, mẹ sẽ thấy một người chồng đã thay da đổi thịt!"
Nói xong, anh cũng kéo Trần Mộng Dao về phòng.