Nhìn thấy sự mềm yếu của Hạ Gia Vinh, Trương Thu Bạch hừ một tiếng lạnh lùng, sau đó nhìn sang bà cụ Trần: “Bà cụ Trần, tôi mới nghe nói rằng bà đang có ý định đuổi cô Trần ra khỏi gia tộc. Tôi nhớ trước đó tôi đã giải thích rằng dự án lần này bắt buộc phải do Trần tiểu thư phụ trách, nếu không sẽ vi phạm hợp đồng. Nhà họ Trần muốn vi phạm hợp đồng sao?”
Nghe xong điều này, bà cụ Trần vội vàng giải thích: “Không có không có, chủ tịch Trương, hiểu lầm tất cả chỉ là hiểu lầm….”
Trần Dũng cũng nhanh miệng nói: “Đúng đó, chủ tịch Trương, vừa rồi cậu nghe nhầm thôi, nhà máy mà chúng ta hợp tác hiện đang xây dựng rồi, đều do Dao Dao phụ trách, không tin cậu có thể hỏi cô ấy!”
Trương Thu Bạch liếc nhìn Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao gật đầu, nói: “Không sai, là do tôi phụ trách.”
“Vậy được rồi, Trần tiểu thư, về chuyện hợp đồng tôi có vài vấn đề cần hỏi, tới phòng làm việc của cô nói chuyện đi.”
Trần Mộng Dao đứng lặng một lúc, ngay lập tức hiểu được hàm ý của Trương Thu Bạch, cô liền gật đầu và cùng Tiêu Thiên rời khỏi phòng họp.
Sau khi Trương Thu Bạch rời đi, Hạ Gia Vinh chẳng còn mặt mũi nào ở lại đây, nhà họ Trần cũng không thể giữ ông ta ở lại.
“Chào!”
Bà cụ Trần thở dài một tiếng, cầm cây gậy đập mạnh xuống đất, trong lòng không nén nổi ấm ức: “Tất cả đều tại tên nghiệp chướng đó, cơ hội tốt như vậy lại để bỏ lỡ.”
Con ông cháu cha nhà họ Trần cũng cảm thấy ngán ngẩm.
Trần Văn Siêu nói với giọng cay đắng: “Bà nội, cháu đã cố hết sức rồi.”
“Cháu trai tốt, cháu trai ngoan, bà nội biết!” Bà cụ Trần kéo Trần Văn Siêu lại, nói với ánh mắt ân cần: “Bây giờ, hợp đồng với nhà họ Hạ tuột mất rồi, chúng ta nhất định phải hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng, phải dựa vào cháu rồi.”
Nói xong, bà cụ Trần rời khỏi phòng họp với khuôn mặt bình thản.
Trần Văn Siêu và Trần Dũng nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt đối phương.
…...
Lúc này, tại văn phòng của Trần Mộng Dao.
Ngay khi ba người họ bước vào văn phòng, Trương Thu Bạch lập tức cúi thấp người xuống: "Chị dâu, thật ngại quá, vừa rồi do không thể chịu nổi nữa, nên mới…”
Trần Mộng Dao vội vàng nói: “Sao anh lại xin lỗi tôi chứ, tôi còn phải cảm ơn anh mà.”
Nghe xong, Trương Thu Bạch ngại ngùng gãi đầu.
“Ấy, chủ tịch Trương, sao cậu lại ở đây?” Tần Ngọc Liên ngạc nhiên nhìn Trương Thu Bạch.
Trương Thu Bạch nhanh chóng đưa chiếc túi trong tay mình ra đưa cho Tần Ngọc Liên: “Cô ơi, đây là túi cô để quên ở chỗ cháu.”
Sau khi nhận lại chiếc túi xách, bà ta tự vỗ vào đầu mình, nói: “Cái trí nhớ này, bảo sao tôi cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Thật làm phiền cậu quá, chủ tịch Trương!”
Trương Thu Bạch liên tục xua tay: “Cô à, cứ gọi cháu là tiểu Trương, chủ tịch Trương cháu không dám nhận!”
“Cái này…”
Tần Ngọc Liên liếc nhìn sang Tiêu Thiên, nhìn thấy Tiêu Thiên mỉm cười gật đầu, bà nói: “Vậy được rồi, tiểu Trương!”
“Ơ, cô!”
Trương Thu Bạch lập tức cười ngây ngốc.
Sau khi giả vờ bàn bạc trong phòng Trần Mộng Dao xong, nửa tiếng sau, Trần Thu Bạch đứng dậy rời đi.
Đợi đến lúc anh ta đi khuất, nụ cười trên khuôn mặt Tần Ngọc Liên lập tức biến mất: “Tiêu Thiên, cậu thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc giữa cậu và Trương Thu Bạch có mối quan hệ gì!”
Trần Mộng Dao và Trần Cường cũng nhìn anh không chớp mắt.
Tiêu Thiên mỉm cười và nói: “Mẹ, trước đó lúc ở Thế Gia Vân Đỉnh chẳng phải tiểu Trương đã nói qua rồi sao? Trước đây con là sĩ quan huấn luyện cậu ta, cậu ta từng là lính do con quản lý. Sau khi xuất ngũ, con giúp cậu ta lập nghiệp, con cũng không ngờ rằng chỉ sau ba năm, cậu ta đã gây dựng được đến mức độ này.”
Lời này của anh cũng không phải là giả, Trương Thu Bạch là lính dưới tay Tần Minh, mà Tần Minh lại là lính của anh ta, vậy Trương Thu Bạch chẳng phải là lính của anh sao, chỉ có điều sĩ quan huấn luyện là cái cớ để anh ngụy trang thôi.
Chuyện giúp đỡ cũng là thật, còn việc không ngờ anh ta có thể thành công như vậy là giả, có anh nâng đỡ nhưng vẫn không làm được mới là giả.
“Vậy tại sao không nói cho cả nhà sớm hơn?” Trần Mộng Dao cắn môi. Lúc đầu, Tiêu Thiên nói mình với Trương Thu Bạch ở cùng khu quân sự, sau đó lại nói mình là đồng đội của anh ta, vì chút tình nghĩa nên đã làm tài xế riêng cho anh ta.
Bây giờ trong nháy mắt lại trở thành sĩ quan huấn luyện và là người giúp đỡ Trương Thu Bạch. Rốt cuộc thì câu nào là thật, câu nào là giả đây, Trần Mộng Dao cũng rất bối rối.
Tiêu Thiên mỉm cười đau khổ: “Nếu tôi nói chuyện này với em, em sẽ tin tôi chứ? Một kẻ đào ngũ lại là sĩ quan huấn luyện của tỷ phú, lời này nói ra ai tin? Người ta sẽ nghĩ tôi thần kinh đấy?”
Nói xong, ba người họ đứng ngẩn người ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng đúng là thế thật.
“Vậy… Trương Thu Bạch nói sẽ nhường lại tập đoàn Tử Kim là thật sao?” Tần Ngọc Liên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Nói như vậy thì cậu giàu lắm đúng không?”
Tiêu Thiên sờ sờ mũi, nói: “Cũng ổn ạ, mấy năm nay giúp đỡ Trương Thu Bạch, ít nhiều cũng được hưởng lợi.”
Không chỉ dừng lại ở việc hưởng chút lợi, Trương Thu Bạch chẳng qua chỉ là một cổ đông nhỏ, Tiêu Thiên mới thực sự là ông chủ lớn.
Nhưng anh sẽ chưa nói ra chuyện này, trước khi mọi việc được giải quyết ổn thoả, anh sẽ không nói với bất kỳ ai.
Tần Ngọc Liên gật đầu, sắc mặt hiền dịu đi nhiều.
Trần Mộng Dao cắn nhẹ đôi môi hồng lịm. Càng tiếp xúc lâu với Tiêu Thiên, cô lại càng cảm thấy mình không hiểu hết về anh, người đàn ông này toàn thân như phủ một lớp vỏ dày đặc khiến người khác không thể nhìn ra.
“Aiz, đã muộn vậy rồi sao, tới giờ tan làm rồi đúng không?” Tần Ngọc Liên nhìn đồng hồ, đã 5h30 rồi.
Trần Mộng Dao gật đầu: “Chúng ta về nhà thôi.”
Nửa tiếng sau, bốn người họ đã về tới nhà, dấu gạch ngang màu trắng đang lấp lánh dưới ánh chiều tà, mọi người trong khu nhà ổ chuột đều thấy nóng mắt không thôi.
Thế nhưng hôm qua, sau khi Tiêu Thiên dạy dỗ nghiêm khắc những kẻ gây rối thì đã không có ai dám đυ.ng chạm đến nhà họ Trần nữa.
Những tên lưu manh lang thang ở khu ổ chuột cũng biến đi rồi.
Sau khi Tiêu Thiên đỗ xe xong, bốn người họ bước xuống xe.
Lúc này, một người bất ngờ bước tới bên cạnh.
Tần Ngọc Liên nhìn thấy người đó liền thay đổi sắc mặt: “Cô làm gì vậy?”
Mặt bà cô hàng xóm cứng đờ, miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Ngọc Liên, lần này tôi đặc biệt qua đây để xin lỗi cô.”
Xin lỗi?
Trần Cường và Trần Mộng Dao bốn mắt nhìn nhau, kể từ khi họ chuyển tới đây sống mười năm trước, bà cô hàng xóm này đã xuyên tạc bao nhiêu chuyện rồi chứ, còn bao lần hất nước vào cửa nhà họ, không thể đếm xuể nữa.
Hôm nay, bà ta lại nói xin lỗi?
Tần Ngọc Liên đứng ngẩn người ra.
“Ngọc Liên, thật lòng mà nói, trước đây, chuyện tuyển tài xế của con rể cô là tôi truyền ra ngoài.” Bà cô hàng xóm nói với vẻ mặt hối hận: “Đều tại cái mồm này của tôi, cô biết đấy, con người tôi mặc dù hơi lắm mồm một chút, nhưng trong tâm không có ý xấu, cô tha thứ cho tôi có được không?”
Nói xong, cô liếc nhìn khuôn mặt cười giống như không cười của Tiêu Thiên, toàn thân cô run lên.
Tối qua bà ta đã nghe con trai nói qua rồi, đám người gây rắc rối đó không cụt tay thì cũng què chân, thảm nhất chắc là cái tên Hoàng Mao đó, chắc phế luôn rồi, sau này chắc không dám làm chuyện xấu nữa.
Đêm qua, cả đêm bà ta không ngủ được, cứ nhắm mặt lại là thấy cảnh nhóm người nằm quằn quại hú hét trên mặt đất.
Thật tàn nhẫn, bà ta sợ phát khϊếp.
Con rể nhà họ Trần tàn nhẫn như vậy, ngộ nhỡ anh ta đến tìm mình tính sổ thì phải làm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, bà ta cắn răng chịu đựng tới đây xin lỗi.
Nói thế nào thì hai bên cũng là hàng xóm hơn chục năm rồi, ít nhiều cũng có chút tình cảm, không đến mức ra tay độc ác với mình chứ?
“Ngọc Liên, cô… cô nói câu gì đi.” Bà cô hàng xóm nói lắp ba lắp bắp: “Cô mà không nói gì là trong lòng tôi cứ thấp thỏm không yên.”
Tần Ngọc Liên liếc nhìn bà ta, thở dài một tiếng, nói: “Thôi quên nó đi, tôi sớm đã biết là do cô truyền ra ngoài rồi.”
Bây giờ gia đình họ cũng sắp rời khỏi chốn thị phi này rồi, cô cũng không muốn gặp rắc rối thêm nữa. Mặc dù nói những năm đó cô đã phải chịu không ít sự ức hϊếp, nhưng khi thấy bà ta khóc lóc xin lỗi và thừa nhận sai lầm, trong lòng cô lại trỗi lên một cảm giác hỗn độn khó tả: “Cứ như vậy đi, sau này đừng bịa đặt linh tinh nữa.”
Tần Ngọc Liên bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại, để lại bà cô hàng xóm ở đó với khuôn mặt đờ đẫn.
Trời ơi!
Bà cô hàng xóm đứng như chôn chân xuống đất, ánh mắt đầy hối hận.
Buổi tối, Tần Ngọc Liên đã nấu một bàn đồ ăn đầy, có món thịt hầm hạt dẻ, cá bát bảo, gà tẩm muối, khoai tây sợi chua cay,...
Không chỉ vậy, bên cạnh còn có một chai Nhị Oa Đầu( một loại rượu trắng vô cùng mạnh của Trung Quốc).
Trên bàn, Trần Cường rót cho mình một ly rượu đầy, sau đó rót cho Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhanh chóng cầm lấy ly rượu.
“Tiêu Thiên,bố rất xin lỗi về chuyện sáng nay, tại đây bố sẽ tự phạt một ly.”
Lúc ở phòng kinh doanh của Thế Gia Vân Đỉnh, khi các nhân viên tập hợp lại, Trần Cường đã nói một vài câu không nên nói, vốn dĩ là để bảo vệ vợ và con gái, nhưng sai thì vẫn là sai.
Trần Cường, người trước giờ không động đến một giọt rượu, hôm nay nâng ly bằng cả hai tay, trực tiếp uống ực một hơi.
Tần Ngọc Liên không ngăn cản, mà cũng không ngăn cản được, bà ấy biết rằng chồng mình đã nợ Tiêu Thiên.
“Bố, bố quá lời rồi, con biết là bố muốn bảo vệ mẹ và Dao Dao, con đều có thể hiểu được.” Nói xong anh cũng uống cạn ly rượu, rồi lại rót đầy rượu vào ly của mình, nói: “Ly này con kính bố và mẹ.”
Tiêu Thiên nghiêm túc nói: “Cảm ơn bố mẹ đã dạy dỗ Dao Dao thành một cô gái tốt như vậy, con đảm bảo với bố mẹ, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy và hiếu thuận với bố mẹ.”
Nói xong, anh tiếp tục uống cạn ly rượu.