Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rể Sang Đến Nhà

Chương 351: Lấy lửa dập lửa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạm thời Tiêu Thiên không rảnh tay quản bọn chúng.

Vì anh còn phải lo liệu việc bồi thường cho những chiến sĩ đã hy sinh, còn phải ghi chép lại chiến công lần này.

Có lỗi phải phạt, có công phải thưởng, đây là một trong những nguyên tắc của Tiêu Thiên.

Cũng là một trong những nguyên nhân mà các chiến sĩ Bắc Cảnh rất tin tưởng và nghe theo anh.

Lần này, người góp sức nhiều nhất, gϊếŧ nhiều kẻ địch nhất dĩ nhiên chính là Hồ Bôn của đội Lang Kỵ, gã đang cười tới mức không nhặt được mồm.

Ai ngờ rằng một người đã hơn năm mươi tuổi như gã vẫn có thể lập được chiến công vang dội đến vậy trước khi nghỉ hưu.

Mọi người chỉ ngưỡng mộ chứ không hề đố kỵ, bởi đây chính là thực lực của gã tự mình chiến đấu, ngay cả một kẻ không phục trời chẳng phục đất như Trần Mãnh cũng phải nể phục gã.

Lẽ dĩ nhiên, người ta cưỡi ngựa ắt phải nhanh hơn kẻ đi bộ.

Sau đó chính là đội Xung Kích.

Trong trận chiến lần này, đội Xung Kích đảm nhiệm một vai trò vô cùng quan trọng, vừa chặn địch, vừa gϊếŧ địch, giúp anh em đồng đội giành thêm thời gian quý báu.

Mặc dù trong lòng Cơ Vô Mệnh rất vui vẻ nhưng lại luôn cảm thấy một chút bức bối, tại sao ư, bởi vì anh ta phải khó khăn lắm mới hoàn thành một nửa mục tiêu gϊếŧ một trăm nghìn tên địch.

Theo sau chính là đội Mãnh Hổ và đội Vô Úy, đội Hạm Trận.

Ba đội chiến đấu này đều là lực lượng trung tâm, còn đội Thần Ưng tuy không cử người chiến đấu nhưng bọn họ đã sử dụng máy bay trinh sát không người lái hiện đại để báo cáo tình hình chuẩn xác cho mọi người, chỉ dựa vào điều này đã đủ để nói lên thực lực của họ.

Người ta vốn giỏi khoản này, hơn nữa, toàn bộ sức mạnh của người ta đều ở trên máy bay, nếu người ta không lái máy bay, chẳng lẽ lại cùng Hồ Bôn cưỡi ngựa gϊếŧ địch hay sao?

Công lao ít nhất chính là của đội Cảm Tử, lần này đội Cảm Tử gϊếŧ được ít quân địch nhất.

Hơn nữa, vì Trương Thu Bạch ham chiến đấu mù quáng mà dẫn đến việc mấy trăm anh em ở đội Cảm Tử đã thiệt mạng.

Cho dù bọn họ đã tiêu diệt hết địch, nhưng chiến công không đủ để bù đắp cho sai lầm, Trương Thu Bạch bị Tiêu Thiên phạt, giáng xuống làm binh bét.

Trương Thu Bạch oán trách nửa lời, đúng là sự hung hăng của anh ta đã dẫn đến cái chết của anh em đồng đội.

Trước đó Tiêu Thiên đã căn dặn rằng mục tiêu của trận chiến lần này không phải gϊếŧ chết quân địch, mà là cản trở quân địch.

Không những Trương Thu Bạch đã ra tay gϊếŧ địch, hơn nữa còn gϊếŧ sạch toàn bộ quân của đối phương, khiến cho quan hệ vốn đã căng thẳng giữa nước Rắn Hổ Mang và Bắc Cảnh lại càng căng thẳng hơn.

Thậm chí có thể nói cả hai bên đều đang trong trạng thái súng đã lên nòng.

Theo báo cáo của trinh sát, biên giới nước Rắn Hổ Mang đã bắt đầu điều động quân binh, bọn họ đã chuẩn bị chiến đấu xong.

Tất cả đều là sai lầm của một mình Trương Thu Bạch.

Cách chức anh ta xuống làm binh bét đã là sự khoan hồng đặc biệt của Tiêu Thiên.

Tần Minh cũng không nói đỡ cho cấp dưới cũ của mình, anh hiểu rõ lần này Trương Thu Bạch thật sự đã mắc một sai lầm rất lớn.

Ngoại trừ Trương Thu Bạch, Đầu Trọc cũng mất đi mười người anh em tốt trong trận chiến này.

Chiến tranh quá tàn khốc, bọn họ liều mạng tiêu diệt địch nhưng lại không đỡ nổi vó ngựa và đao kiếm của kẻ thù.

Trên mặt bọn họ đã không còn nụ cười, bọn họ chỉ cảm thấy trước khi tới Bắc Cảnh, bản thân mình thật ngây thơ biết bao, cái suy nghĩ khờ khạo tưởng rằng mình ra trận thì có thể xông pha bốn phía, dẫn dắt quân đội giành thắng lợi.

Đến lúc bọn họ thật sự ra tới chiến trường, nhìn thấy hàng ngũ quân địch vô cùng tận, lần đầu tiên bọn họ cảm thấy bất lực.

Năng lực cá nhân của từng người đã bị thu nhỏ rất nhiều.

Bọn họ tự xưng là anh dũng vô địch, nhưng ngay cả anh em đồng đội của mình cũng không bảo vệ được, vậy bọn họ là cái thá gì!

Trận chiến này đã răn dạy cho họ rất nhiều điều.

Bọn họ không còn đùa cợt, không còn chủ quan khinh địch, ý nghĩ ngây ngô khờ khạo trong đầu đã sớm bị xóa bỏ.

Những kẻ ưa thích việc gϊếŧ địch như bọn họ, lần đầu tiên đánh trận đã đánh tới tay yếu, chân mềm, tinh thần mỏi mệt.

Cũng cảm nhận được mùi vị của chiến tranh oai dũng mà đẫm máu.

Khi trở về Bắc Cảnh, trên người bọn họ còn vương rất nhiều vảy máu khô, những vệt máu màu nâu sẫm như muốn xuyên qua lỗ chân lông, thấm vào cơ thể bọn họ.

Bọn họ đã tắm rửa hết lần này đến lần khác, nhưng dù thế nào cũng không sạch vết máu.

Đây chính là chiến tranh tàn khốc.

Trong vòng một tuần sau trận đại chiến, nước Gấu Bắc Cực liên minh với nước Rắn Hổ Mang tới cửa Bắc Lương.

Bọn họ đem theo tổng cộng hai trăm nghìn quân địch.

Bọn họ trang bị đầy đủ vũ khí, sức chiến đấu của từng binh lính rất mạnh, những người ở bộ lạc hoang dã không thể so sánh được.

Lí do bọn họ tới đây rất đơn giản, yêu cầu thả bốn trăm nghìn người thuộc bộ lạc hoang dã ra, bởi vì trong đó rất có khả năng có cả chiến sĩ của đất nước họ.

Trước yêu cầu vô lý đáng cười này của họ, Tiêu Thiên chỉ có duy nhất một chữ đáp lại!

Cút!!!

Cửa thành bên sông Bắc Lương bật mở, Tiêu Thiên một người một ngựa vọt ra ngoài thành, sau lưng anh là mười nghìn binh lính đội Cảm Tử.

Tần Minh, Trương Thu Bạch và thành viên đội chiến đấu Thiên Lang theo sát sau lưng anh.

Biểu cảm trên gương mặt họ lạnh lùng, giống nhau y đúc, sát khí toàn thân như thể ngưng tụ lại thành một khối, mây bay trên nền trời dường như đã bị khối sát khí này chém rời.

Ở hai bên đội Cảm Tử là đội Xung Kích và đội Mãnh Hổ, đây là ba đội quân thiện chiến nhất của Bắc Cảnh.

Tóm lại là, muốn đòi người thì không được, còn muốn đánh thì đánh.

Bọn họ còn hy vọng có thể giải quyết thông qua đàm phán ôn hòa, nhưng Tiêu Thiên đã mất hết kiên nhẫn!

"Gϊếŧ!"

Hét lớn một tiếng, anh triệu hồi Sát Thần Kiếm của mình, xông lên chiến đấu.

Một nhát kiếm vung lên, đường kiếm lia dài mười mấy thước, vô cùng mạnh mẽ ác liệt.

"Soạt soạt soạt!"

Kiếm chém vào da thịt, không biết đã chém chết bao nhiêu người, chỉ trong một đòn tấn công đã khiến mấy chục người phải bỏ mạng trong chớp mắt.

"Gϊếŧ!"

Tần Minh, Trương Thu Bạch, đội chiến đấu Thiên Lang, đội Cảm Tử. . . Đồng thanh hét lớn, tiếng la gϊếŧ rung trời, bọn họ đều đang chìm trong nỗi đau trước sự hy sinh của anh em đồng đội.

Vậy mà nước Gấu Bắc Cực và nước Rắn Hổ Mang còn không ngừng tay, thậm chí còn ép bọn họ thả lũ hung thủ gϊếŧ anh em mình ra.

Muốn thả bốn trăm nghìn người kia thì phải bước qua xác bọn họ trước đã.

Họ cũng hiểu rõ kẻ mưu mô cầm đầu gây ra việc này chính là nước Gấu Bắc Cực và nước Rắn Hổ Mang.

Kẻ thù có ý đồ xâm phạm cổng thành, còn thông qua bộ lạc hoang dã để tiêu hao thực lực quốc gia, cản trở sự phát triển của đất nước.

Bọn họ đã nhẫn nhục chịu đựng đủ rồi.

Hai bên giao chiến, chém gϊếŧ hỗn loạn đến mức không phân biệt được phe ta phe địch.

Tiêu Thiên không ngần ngại mà phát huy toàn bộ thực lực của mình, khi đạt tới cảnh giới thứ tư, anh đã trở thành kẻ thù của vạn người, giờ đây khi đã đột phá tới cảnh giới cao nhất, trong vòng năm mươi thước xung quanh anh đã chất đống xác người.

Một quyền, hai quyền, ba quyền.

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm!

Cho dù người đã đạt đến cảnh giới thứ nhất, thứ hai, thậm chí là thứ ba, cũng không thể nào chống đỡ.

Khi đối diện với anh, những thứ này chẳng còn ý nghĩa gì.

Sát Thần Kiếm nhuốm máu tươi, thân kiếm lóe lên đỏ rực, cảm giác ma quái không nói nên lời.

Từng đường kiếm vung lên cũng càng thêm mạnh mẽ.

Chỉ trong mười lăm phút, Tiêu Thiên đã tiêu diệt không dưới năm nghìn người.

Trong thời gian đó có người đánh lén, có kẻ tung ám khí, nhưng tất cả đều vô dụng.

Bất kể âm mưu quỷ kế gì cũng vô ích trước thực lực của anh.

Một mình anh cầm một cây kiếm, dựa vào sức mạnh siêu phàm đã xuyên thủng hàng ngũ quân địch, dọn đường cho đại quân ba mươi nghìn người ùn ùn kéo đến!

Tần Minh, Trương Thu Bạch, đội chiến đấu Thiên Lang, Cơ Vô Mệnh, Trần Mãnh lúc này như đã hóa thành quỷ thần Tu La, thế lực hùng mạnh đoạt mạng người.

Quyền cước đánh trúng da thịt, cứ một quyền lại chết một người.

Không ai có thể sống sót dưới quyền tấn công của bọn họ.

Đúng lúc ấy, Đầu Trọc như đã tích lũy đến cực hạn, ngửa mặt lên trời hét lớn, gã... đã đột phá đến cảnh giới thứ ba rồi.

Quyền cước của gã càng thêm mãnh liệt, lực sát thương ngày càng lớn.

Lòng thù hận của gã, ham muốn chém gϊếŧ của gã, gã khao khát có thể nện những kẻ này thành thịt vụn.

Bên cửa sông Bắc Lương, máu nhuộm đỏ sông, máu nóng làm tan chảy cả băng đá.

"Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!"

Tiêu Thiên nắm lấy cơ hội, một kiếm chém chết viên tướng dẫn đầu đội quân của nước Gấu Bắc Cực và nước Rắn Hổ Mang.

Kẻ thù giờ như rắn mất đầu, chỉ còn là rác rưởi vô dụng!

Một tiếng sau, đội quân ba mươi nghìn người của Bắc Cảnh đã oanh tạc đội quân hai trăm nghìn người.

Kẻ thù muốn đầu hàng, nhưng Tiêu Thiên chỉ có một chữ.

Gϊếŧ!

Bọn họ không cần tù binh, bọn họ chỉ muốn gϊếŧ sạch đám khốn kiếp này, gϊếŧ cho đến khi chúng phải run sợ tận xương tủy, gϊếŧ tới mức chúng không dám đối đầu với Bắc Cảnh nữa.

Hiệp ước chết tiệt kia, rõ ràng là một hiệp ước bất bình đẳng.

Lần này anh phải đánh bại hai đất nước kia, để chúng biết rằng Bắc Cảnh không nương tay, người Bắc Cảnh... đều là những anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.

Đυ.ng đến người Bắc Cảnh, gần xa đều phải chết!

Hai tiếng sau đã không còn một tên địch nào sống sót.

Tiêu Thiên thu hồi Sát Thần Kiếm, cây kiếm đã uống no máu kẻ thù, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Thiên dùng Sát Thần Kiếm gϊếŧ địch.

Uy lực rất mạnh, cộng thêm sự gia tăng thực lực của anh khi đạt đến cảnh giới thứ năm, khiến anh càng coi kẻ thù bằng nửa con mắt.

Anh đã từng tung ra một cú đòn mạnh nhất, đòn đánh đó đã hạ gục ba trăm kẻ địch, cũng chính đòn đánh đó đã gϊếŧ sạch quân thù.

Chiến tích vẻ vang, nhưng thương vong cũng không ít.

Ba mươi nghìn quân tổn thất ba nghìn người, gần như một phần mười.

Ba nghìn người mất đi đổi lấy hai trăm nghìn tính mạng kẻ thù, nghe càng thấy hài lòng hơn.

Không có chiến tranh sẽ không phải đổ máu, sẽ không thiệt mạng người, điều này Tiêu Thiên hiểu rõ.

Nhưng bọn họ sẽ không chết vô ích, máu sẽ không đổ vô ích, Tiêu Thiên thề, chắc chắn không!

Cửa thành bên sông Bắc Lương lại mở ra, mấy chục nghìn tù binh bộ lạc hoang dã ra dọn dẹp chiến trường.

Nhiều đội binh lính khiêng cả quan tài đi ra, họ phải đưa anh em đồng đội về nhà!

Bên ngoài trời quá lạnh!
« Chương TrướcChương Tiếp »