"Mày, mày nói điêu!" Trần Văn Siêu đỏ mặt la to.
Trời ơi, anh ta biết viên dạ minh châu này là giả.
Nhưng mà người nhà họ Trần thì không hiểu mấy thứ này, đương nhiên sẽ không phân biệt được thật giả.
Bây giờ bị Tiêu Thiên nói toạc ra như thế, hắn có thể không hốt hoảng được sao.
"Chú à, chú đừng nói lung tung."
Trần Mộng Dao chạm nhẹ vào Tiêu Thiên.
Nhỡ chọc giận Trần Văn Siêu thì chắc chắn hắn sẽ trả thù.
Trần Văn Siêu cười lạnh một tiếng: "Thằng lính đào ngũ kia, chẳng qua chỉ là thằng ở rể nhà họ Trần bọn tao mà cũng biết dạ minh châu cơ à? Buồn cười thế!"
Dứt lời, mọi người cũng phá lên cười.
Họ nhìn Tiêu Thiên đầy chế giễu.
"Được rồi."
Sắc mặt bà cụ Trần lạnh hẳn, bà gõ gõ cây gậy, nói với Trần Cường: "Con làm bố vợ kiểu gì thế hả? Ngay cả con rể của mình cũng không quản được, làm nhà họ Trần chúng ta mất hết mặt mũi rồi!"
Nghe vậy, Trần Cường sợ đến mức rụt đầu, mặt mày đưa đám, lắp ba lắp bắp nói: "Mẹ, con... nó..."
Thấy Trần Cường như vậy, bà lại càng tức hơn, sao bà lại sinh ra một thằng con vô dụng như vậy chứ?
"Được rồi, đến nói cũng không xong câu." Bà cụ Trần cả giận: "Dẫn vợ và con gái, con rể nhà mày cút ra ngoài."
Thấy bà cụ Trần tức giận, Trần Cường không dám nói tiếp nữa, im lặng đi ra ngoài.
Tần Ngọc Liên tức đến mức nước mắt chảy dài, đều là do Tiêu Thiên, nếu không phải tại nó lắm miệng, bà cụ cũng không giận chó đánh mèo, liên lụy đến bọn họ.
Bà trợn mắt hung ác nhìn Tiêu Thiên, hảo cảm tối qua đi dạo phố với anh giờ không còn sót lại một chút nào.
Tên rác rưởi này, chuyên gây rắc rối, đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa.
Bà tức giận giậm chân một cái, khóc lóc xông ra ngoài.
Trần Mộng Dao thấy bố mẹ rời đi thì bất giác thở dài một hơi, quay người đi ra.
Tiêu Thiên cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi người nhà Trần Cường đi hết, ở trong đám người, Bạch Ngọc Lan mới lặng lẽ thở dài.
Thật ra chỉ trong nháy mắt Trần Văn Siêu mở hộp ngọc kia ra, cô đã biết viên dạ minh châu này là đồ nhân tạo.
Còn tại sao cô không vạch trần nó, đương nhiên là vì không muốn đắc tội với bà cụ Trần.
Người tinh tường đều nhận ra bà cụ Trần yêu thương Trần Văn Siêu thế nào.
Trước mặt mọi người mà lại vạch trần Trần Văn Siêu chẳng phải sẽ khiến bà cụ mất mặt sao?
Mặc dù nhà họ Trần chỉ là một gia tộc hạng hai, nhưng không cần phải vạch trần như vậy, cô và nhà họ không thù không oán, không cần thiết đánh vào mặt người ta.
Nhưng trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác hiếu kỳ về Tiêu Thiên, không phải anh ta là người ở rể ư?
Sao liếc mắt đã nhận ra viên dạ minh châu này là giả?
"Chắc là đoán mò rồi." Bạch Ngọc Lan thầm nghĩ.
"Bà nội, bà tin cháu đi, viên dạ minh châu này cháu mua từ một nhà sưu tầm với giá ba triệu, nếu không phải người nhà anh ta cần tiền gấp thì chắc chắn anh ta không bán đâu." Trần Văn Siêu uất ức nói.
"Được được rồi, bà nội tin cháu, bà cũng biết Văn Siêu hiếu thuận nhất." Bà cụ Trần kéo tay Trần Văn Siêu, ánh mắt cưng chiều.
Nghe nói vậy, Trần Văn Siêu mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng xem như trót lọt.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại đắc ý.
Tiêu Thiên à Tiêu Thiên, mày là thằng ở rể, lấy cái gì mà đấu lại tao đây?
Sau khi con cháu nhà họ Trần tặng quà xong thì đến lượt khách khứa chúc thọ đưa quà.
Người dẫn chương trình cao giọng nói: Chủ tịch Vương của Tập đoàn Hải Dương tặng một đôi tỳ hưu vàng.
Chủ tịch Triệu của Bất động sản Phú Quý tặng một chiếc vòng gỗ mạ vàng.
Chủ tịch Tôn của Bất động sản Thiên Kim tặng thuận buồm xuôi gió....
Nửa tiếng sau, rốt cuộc người dẫn chương trình cũng đọc xong danh sách quà tặng.
Bà cụ Trần cảm thấy tiệc mừng thọ này đúng là đáng giá, quà cáp thu về cũng đến hai mươi triệu rồi. Mặt mày hớn hở đến mức nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
"Đầu tiên phải cảm ơn mọi người, trong lúc bận rộn còn tới tham gia tiệc mừng thọ của ta." Bà cụ Trần vuốt nhẹ cằm, nói: "Hôm nay mọi người đều vui vẻ, nhất định phải ăn uống ngon miệng."
Vừa nói, bà cụ Trần đứng lên: "Các vị! Hôm nay mọi người mang quà đến, ta cũng không thể keo kiệt được. Hôm nay ta đã chuẩn bị sẵn thức ăn và rượu ngon rồi."
Bà cụ Trần vỗ tay một cái.
Ngay sau đó, mấy chục nhân viên phục vụ đi tới, tay bưng thức ăn.
"Bào ngư hai đầu châu Úc, Phật nhảy tường, bối long sinh hào của Pháp, cá mú..."
Từng món ăn được bưng lên, không ít người đều cảm thấy giật mình.
Mỗi bàn có hơn mười món, đều là những nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, cộng thêm rượu vang đỏ, chi phí thức ăn cho mỗi bàn không dưới một trăm nghìn!
Nhà họ Trần chi nhiều quá.
Điều này khiến cho không ít người cảm thấy nhà họ Trần phất lên rồi!
Giữa lúc mọi người đang dùng cơm, một chiếc Rolls-Royce màu bạc mang biển số A 88 888 từ từ dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Trần, phía sau nó còn có bốn chiếc Bentley mmafu trắng.
Hai người đàn ông khôi ngô cao lớn bưng một chiếc rương lớn từ trên xe Rolls-Royce xuống, đi vào nhà họ Trần.
"Bà ơi bên ngoài có người đến, nói là tặng quà, còn mang một cái rương rất lớn tới."
Người giúp việc đi ra ngoài xem thử, lúc quay về thì vui vẻ nói: "Đúng rồi, có một chiếc Rolls-Royce mang biển số A88 888 đang dừng lại trước cửa."
Vốn nghe có người tới tặng quà, người nhà họ Trần còn không cảm thấy gì, nhưng nghe đến chiếc Rolls-Royce A88 888 vẫn còn dừng trước cửa, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bà cụ Trần trực tiếp đứng lên, vội vàng hỏi: "Chắc chắn là A88 888 sao?"
"Bà ơi, chính xác ạ!" Người giúp việc nhà họ Trần vội vàng đáp.
"Tất cả người nhà họ Trần lập tức đi theo ta ra ngoài nghênh đón." Bà cụ Trần quyết định ngay tức thì, Trần Dũng đứng bên vội vàng đỡ bà cụ đậy.
Chủ xe của biển số A88 888 là người giàu nhất Vân Thành này, Cố Minh Huy, sao bà có thể không căng thẳng được đây?
Bà cụ Trần dẫn mọi người ra ngoài thì thấy có một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da.
"Chào ông! Chủ tịch Cố!"
Bà cụ Trần vội vàng đi chậm đi đến trước mặt người nọ, chủ động bắt tay ông ta.
Lúc Trần Dũng nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, vẻ mặt ông ta cũng khϊếp hồn, ai mà ngờ được đây lại là người giàu có nhất Vân Thành Cố Minh Huy kia chứ.
"Hóa ra là chủ tịch Cố đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được, mong ông thứ tội!" Trần Dũng ra vẻ quen thân, chủ động đi về phía Cố Minh Huy rồi đưa hai tay ra.
Cố Minh Huy cau mày nhìn ông ta: "Ông là ai?"
Trần Dũng vội vàng đáp: "Chủ tịch Cố, tôi là Trần Dũng, là chủ tịch của Bất động sản Phú Hoa..."
"Được rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn biết ông là ai."
Chỉ một câu nói suýt chút nữa đã làm Trần Dũng sặc chết.
Nhưng mà ông ta nào dám bất mãn gì, mặc dù nhà họ Trần cũng là một gia tộc hạng hai, nhưng ở trước mặt Cố Minh Huy thì đó chẳng khác nào giun dế, giơ tay lên là đủ diệt ông rồi.
Cố Minh Huy cười cười nhìn bà cụ: "Nếu tôi không nhầm thì đây chính là thọ tinh của ngày hôm nay, bà cụ Trần?"
Lúc này đây, có không ít người đi theo ra ngoài.
Lúc họ nhìn thấy người vừa mới tới là Cố Minh Huy, họ đều chấn động.
Trời ơi, bà cụ Trần mời được người giàu nhất Vân Thành, Cố Minh Huy tới.
"Bà cụ Trần có thể diện thật, đến cả Cố Minh Huy cũng tới nhà chúc thọ kìa."
"Đúng đấy..."
Nhóm khách mời sôi nổi bàn tán, Cố Minh Huy là nhân vật nổi tiếng ở Vân Thành này.
Gia sản mấy chục tỷ nhưng lại không bao giờ tham gia tiệc sinh nhật của ai, không ngờ hôm nay ông ta lại tới tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ Trần.
Thể diện này chưa ai có được.
Nói thật, bà cụ Trần cũng đang hoang mang.
Vì bà không có mời Cố Minh Huy mà, sao đột nhiên ông ta lại tới?
"Chủ tịch Cố, mời vào!"
"Xin hỏi bà cụ Trần, Tiêu thiếu gia có ở đây không?" Cố Minh Huy cười híp mắt nói, mười mấy người đàn ông cao to mặc áo đen phía sau cùng đi theo ông ta vào biệt thự.
"Tiêu thiếu gia?"
Bà cụ Trần lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói đến người này, mọi người có quen không?"
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ mờ mịt.
Tiêu thiếu gia? Ai quen được?
Ở đây chỉ có một người họ Tiêu, đó chính là Tiêu Thiên.
Nhưng ai mà nghĩ tới thằng phế vật đó chứ?
Sau khi vào phòng khách, mấy người ở trong đều đứng dậy, ai nấy đều nhìn Cố Minh Huy bằng ánh mắt hoảng sợ.
Nhưng mà Cố Minh Huy cũng không rảnh để để ý đến họ, ông ta hỏi lần nữa: "Bà cụ Trần, xin hỏi Tiêu thiếu gia có ở đây không?"
Bà cụ Trần nghi ngờ, lắc đầu một cái, con cháu nhà họ Trần phía sau bà cũng lắc đầu như trống bỏi.
Đây là Cố Minh Huy mà, Tiêu thiếu gia mà ông ta nói sao có thể là tên rác rưởi Tiêu Thiên được?
Cố Minh Huy cũng hoang mang, không đúng rồi, không phải cụ Dương nói thiếu gia và tiểu thư nhà họ Trần kết hôn mà? Hôm nay đúng là ngày mừng thọ của bà cụ Trần, tại sao thiếu gia lại không có mặt?
Cố Minh Huy nghĩ mãi không ra, ông ta nuốt một ngụm nước bọt, lấy cái hộp trong tay ra: "Nếu Tiêu thiếu gia không có ở đây, vậy tôi đi trước. Đây là quà sinh nhật, tôi để lại đây."
Dứt lời, hai người đàn ông to lớn phía sau cũng để chiếc rương lớn trong tay xuống.
Ngay sau đó, đoàn người rời khỏi biệt thự nhà họ Trần.
Cố Minh Huy vừa mới đi khỏi, mọi người đã không kịp chờ đợi cùng vây tới.
Nhìn hai cái hộp, bà cụ Trần suy nghĩ một chút rồi ra hiệu cho mọi người mở rương xem trước.
Rất nhanh sau đó, rương được mở ra, khi mọi người nhìn thấy rõ đồ vật bên sau, ai nấy đều hít một hơi lạnh.