Rất đáng nghi.
Cậu ta là một lính đào ngũ, trước sau gì cũng đã lấy ra gần trăm nghìn tệ rồi.
Lông mày Tần Ngọc Liên dựng ngược, lạnh giọng nói: “Cậu lấy tiền ở đâu ra?”
Tiêu Thiên ngẩn là một chút rồi lập tức cười nói: “Mẹ, mẹ vì chuyện này mà nghi ngờ con?”
Trần Mộng Dao cũng mặt đầy hoài nghi nhìn anh.
“Đừng có cợt nhả.” Tần Ngọc Liên đa nghi nói: “Cậu không phải là người Trần Dũng bọn họ phải tới chứ?”
Nghe vậy, Tiêu Thiên trừ cười khổ ra chỉ biết cười khổ.
“Mẹ, cái thẻ này là thẻ tín dụng, con làm mấy năm trước, tiền này là tiền dự chi con lấy từ trong thẻ đó.” Tiêu Thiên nói.
“Thẻ tín dụng?”
Lúc này, Trần Mộng Dao đột nhiên hiểu ra.
Nghe thấy tiền là là tiền dư chi trong thẻ tín dụng, sắc mặt của Tần Ngọc Liên lập tức thay đổi: “Mau mang đống đồ này trả lại đi, nhiều tiền như vậy, phải trả đến bao giờ?”
“Chú, mẹ cháu nói đúng, cái vòng ngọc này đắt quá, cầm đi trả lại đi.” Trần Mộng Dao cắn môi nói.
88888 tệ, đây gần như là thu nhập hai năm của gia đình họ.
Tiêu Thiên lắc đầu: “Không trả, dù sao cũng là đồ tặng bà nội, cũng là chút tâm ý của người làm con cháu như tôi.”
“Cậu đã nghèo đến mức phải quẹt thẻ tín dụng rồi, giả làm người có tiền làm gì chứ? Tần Ngọc Liên liếc Tiểu Thiên một cái, nói: “Đến lúc không trả được, đừng đến tìm tôi.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng làm việc để trả tiền.” Tiêu Thiên nói.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Thiên, trong lòng Trần Ngọc Liên rõ ràng là đã tốt hơn không ít.
Sau đó, bà dẫn theo Trần Mộng Dao đến trung tâm thương mại để chọn hai bộ quần áo mới cho ngày mai, Tiên Thiên nhân cơ hội nói: “Mẹ, mẹ cũng chọn hai bộ đi.”
“Không cần, đắt quá.” Tần Ngọc Liên lắc đầu.
Trần Mộng Dao khoác tay bà, nói: “Mẹ, mua hai bộ đi, cũng đã đến đây rồi.”
Nói xong, chọn cho bà hai bộ váy dài, sau đó thúc giục nói: “Mau đi thử đi ạ, xem xem có hợp không.”
Dạo phố mua đồ là tính cách trời sinh của phụ nữ, Tần Ngọc Liên cũng không ngoại lệ, miệng nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thực.
“Vậy cũng được, mẹ đi mặc thử.”
Sau ba tiếng, ba người từ cửa hàng đi ra.
“Mẹ đã nói không rồi còn mua quần áo đắt như vậy làm gì?” Tần Ngọc Liên miệng than trách nhưng khóe miệng nhếch lên hoàn toàn không che giấu được tâm trạng vui vẻ của bà.
Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên nhìn nhau, ăn ý cùng cười.
Mười một giờ tối, Tiêu Thiên ngủ dưới đất, có thể nghe thấy tiếng nói của mẹ vợ và bố vợ.
Bà hôm này quả thật rất vui, quá nở mày nở mặt.
Trần Cường mặc dù buồn ngủ nhưng vẫn cố lên tinh thần phản ứng lại.
Nói hơn nửa tiếng, sau khi tiếng nói chuyện ở phòng bên cạnh ngừng lại.
Trần Mộng Dao đột nhiên mở miệng nói: “Chú, chú ngủ chưa?”
Trầm mặc một hồi lâu, Tiêu Thiên giọng đầy thu hút nói: “Nha đầu, sao vậy?”
“Giọng của chú hay quá.”
Trần Mộng Dao nghĩ trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chú, mẹ cháu đã lâu không vui như vậy rồi.”
Tiêu Thiên cười nhẹ, nói: “Bà ấy là mẹ vợ của tôi, hiếu thuận bà ấy là chuyện nên làm, tôi đã từng nói, muốn cùng em chăm sóc bọn họ.”
Nghe vậy, mang tai của Trần Mộng Dao đỏ ửng lên.
“Chú yên tâm, thẻ tín dụng cháu sẽ cùng trả giúp chú.”
Tiếng nói vừa dứt, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Một phút, hai phút…..năm phút trôi qua, Tiêu Thiên không có phản ứng gì.
“Chú? Chú?” Trần Mộng Dao nhẹ giọng gọi, Tiêu Thiên vẫn không nói chuyện.
Lẽ nào chú giận rồi?
Ánh trăng sáng chiếu vào trong qua cửa sổ, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu trên mặt Tiêu Thiên, đến cả lúc ngủ anh cũng nhíu chặt mày.
Nhìn Tiêu Thiên, tâm hồn thiếu nữ của Trần Mộng Dao đột nhiên run lên, vô thức giơ tay ra.
Nhưng tay giơ ra được một nửa, cô lại do dự, tay để giữa không trung.
Như vậy không hay lắm?
Trần Mộng Dao nghĩ một lúc, thu tay lại, sao được nằm sấp bên cạnh giường, im lặng nhìn Tiêu Thiên.
Lúc này, trong thư phòng của nhà cũ của nhà họ Trần.
“Đã điều tra rõ chưa?”
Trần Dũng lạnh mặt hỏi.
“Đã điều tra rõ ràng rồi.”
Trần Văn Siêu cười lạnh một tiếng, mất bốn trăm nghìn tệ mới lấy được tin từ trợ lý của Trương Thu Bạch.
“Trương Thu Bạch cũng xuất thân là quân nhân, trước đây làm lính cùng một quân khu với Tiêu Thiên, hai người là chiến hữu, nhưng quan hệ bình thường.”
Hắn không thể nào chấp nhận được chân tướng, Trương Thu Bạch không hợp tác với nhà họ Trần không phải bởi vì Trần Mộng Dao, mà là bởi vì thằng ở rể vô dụng Tiêu Thiên kia.
“Đồ ngu, mày xem xem mày chọn người gì rồi!” Trần Dũng giận dữ nói.
Tiêu Thiên là người Trần Văn Siêu chọn, bởi vì lính đào ngũ sẽ vĩnh viễn ghi chữ “từ chối phục vụ nghĩa vụ quân sự” trên thông tin hộ tịch, không chỉ như vậy còn liên lụy đến người nhà, nhận sự phỉ nhổ của mọi người.
Sao nghĩ đến chuyện Tiêu Thiên này lại có quan hệ với Trương Thu Bạch.
“Bố, bố yên tâm, Trương Thu Bạch e rằng vẫn chưa biết Tiêu Thiên là lính đào ngũ. Với tính cách cứng rắn như anh ta, biết chiến hữu của mình là lính đào ngũ, bố cảm thấy anh ta vẫn còn để ý đến hắn sao?”
Trần Văn Siêu cười lạnh nói: “Chỉ cần Trương Thu Bạch biết Tiêu Thiên là lính đào ngũ, người quý trọng danh tiếng như anh ta, sao có thể bảo vệ một lính đào ngũ chứ?”
Nghe vậy, Trần Dũng tán thành gật đầu, người xuất thân quân nhân như Trương Thu Bạch quý trọng danh dự, năm ngoái, anh ta còn là mười nhà khởi nghiệp xuất sắc của Vân Thành được chính phủ đánh giá, người trao giải cho anh ta còn là một vị quan chức lớn nào đó trong quân đội.
Vì thế Trương Thu Bạch có thể vì cái gọi là tình chiến hữu chiếu cố Tiêu Thiên một lần, nhưng tuyệt đối không thể chiếu cố lần hai.
Sau khi đã nghĩ thông một mạch khớp, Trần Dũng cười lạnh một tiếng, nói: “Phía bên công trường, đã sắp xếp xong chưa?”
“Đã sắp xếp xong rồi, Trần Mộng Dao cô ta nhất định sẽ hối hận khi tự mình nhận dự án này!”
“Ừm!”
Trần Dũng gật đầu nói: “Đợi sinh nhật ngày mai của bà nội xong thì có thể hành động!”
Ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Trần.
Hôm nay là sinh nhật bà cụ Trần, nhà họ Trần trên dưới đều là treo đèn trang trí rực rỡ, vui vẻ hân hoan, đây gọi là một cảnh tượng tưng bừng.
Thành viên gia tộc, cho dù có nơi nào, đều quay về.
Đại thọ bảy mươi tuổi của bà cụ Trần, tin tức này cũng đã lan tràn khắp Vân Thành.
Đại thọ bảy mươi tuổi, đương nhiên mời rất nhiều người.
Nhà họ Trần mặc dù là gia tộc nhị lưu, nhưng tiệc mừng thọ lần này, cũng mời rất nhiều người.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Trần, đã đỗ rất nhiều xe.
Lúc này, một chiếc taxi từ từ đi đến, dừng lại trước cửa biệt thự.
Ngay sau đó, bốn người Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao, Tần Ngọc Liên và Trần Cường từ trên xe đi xuống.
Nhà họ Trần tốt xấu gì cũng là gia tộc lớn, nhìn thấy lại còn có người gọi xe đến tham gia tiệc mừng thọ, không ít khách khứa quay lại nhìn, thầm cười nhạo.
“Mọi người xem, người đó là Tiêu Thiên phải không? Là thằng con ở rể của nhà họ Trần đó sao.”
“Đúng vậy đúng vậy, chính là anh ta, ha ha!”
“Một lính đào ngũ, lại lấy được Trần Mộng Dao, thật đúng là hời lớn!”
“Ai nói không phải, cô xem anh ta tuổi đã lớn như vậy, có thể làm bố của Trần Mộng Dao rồi, cô nói chỗ đó còn dùng được không?”
“Nhất định là không được.”
“Ha ha ha........ tôi cũng đoán vậy........”
Một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao, thì thầm nói với nhau.
Tiếng nói của bọn họ khá lớn, Trần Mộng Dao lại không phải điếc, sao có thể không nghe thấy.
Sau khi Tần Ngọc Liên nghe thấy cũng tức đến toàn thân run rẩy.
Ngược lại Tiêu Thiên mặt đầy lãnh đạm, chỉ là một đám tép riu, không cần thiết phải để ý.
Bốn người đi vào trong biệt thự, không ít người đưa ánh mắt suy nghĩ nhìn bọn họ.
Lúc này Trần Văn Siêu và Trần Thiến từ bên cạnh đi đến: “Ồ, không phải cả nhà chú hai sao? Hôm nay ăn diện gọn gàng đẹp đẽ như vậy, cháu sắp không nhận ra rồi.”
Trần Thiến cười lạnh một tiếng nói: “Người đẹp vì lụa, phật đẹp nhờ vàng, ăn mặc đẹp đẽ thì sao chứ? Vẫn không che được sự quê mùa từ trong xương cốt?”
Tiếng nói vừa dứt, không ít người nhà họ Trần bên cạnh cười lên.
Nhà Trần Cường điều kiện như thế nào bọn họ đều rõ ràng.
Lúc này Tiêu Thiên và Trần Cường mặc vest đeo cà vạt, giày da đánh sáng bóng, Trần Mộng Dao vào Tần Ngọc Liên cũng váy dài đi giày cao gót, xuất hiện như vậy đúng là lần đầu tiên.
“Mặc đẹp như vậy, không phải là đồ đi thuê chứ?”
Lúc này, trong đám người không biết ai nói câu này, ngay sau đó họ một lần nữa phá lên cười lớn.
“Thật là buồn cười chết mất, vậy mà lại đi thuê quần áo, đúng là dế nhũi.”
“Không thuê quần áo, nhà bọn họ mua được sao?”
“Không được rồi, các người đừng nói nữa, tôi cười đến đau bụng rồi.”
Không ít cô gái che miệng cười.
Nghe thấy lời này, Trần Cường nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tối qua tôi đã nói rồi, đừng mặc âu phục, bà không tin, hiện giờ bị người ta cười nhạo rồi đấy?”
Nghe vậy, Tần Ngọc Liên tức đến đỏ mặt, cái tên vô dụng này, bị người khác cười nhạo đã đành lại còn tự tát vào mặt mình.
“Cười cái gì mà cười? Quần áo này không phải đồ đi thuê, là do chúng tôi dùng tiền để mua!”
Nói xong, bà lôi tem từ sau cổ ra: “Nhìn thấy chưa, giá hai nghìn tệ.”
Lời nói vừa dứt, lập tức im lặng như tờ.
Bụp!
Ha ha ha………..
“Mặc đồ lại còn không cắt mác, còn nói không phải đồ thuê.”