- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Rể Sang Đến Nhà
- Chương 17: Bán quan bán tước
Rể Sang Đến Nhà
Chương 17: Bán quan bán tước
“Mấy người đứng tụ tập ở đây làm gì vậy?”
Lâm Thâm đi tới nói.
Hôm nay hắn tới đây để theo dõi tiến độ tu sửa công ty.
Hai ngày nữa chủ tịch sẽ tới đây, nếu như để anh ấy nhìn thấy mớ hỗn độn này, chúng ta phải ăn nói thế nào?
Đội trưởng Tôn chỉ vào Tiêu Thiên: “Tổng giám đốc Lâm, hắn là gián điệp được công ty khác phái đến.”
Cái gì chứ?
Gián điệp?
Lâm Thâm sững người lại, lập tức liếc nhìn Tiêu Thiên, thấy có chút quen mắt, sau đó nhìn lại một lần nữa!
Lúc đó hắn nhìn đến ngây người ra!
Hắn nhanh chóng rút điện thoại và mở album ra kiểm tra.
So sánh cái này, toàn thân hắn run rẩy đến mức không thể kiểm soát được.
“Tổng giám đốc Lâm, anh làm sao vậy?” Đội trưởng Tôn vẫy vẫy tay.
Bốp!
Lâm Thâm tát thẳng vào mặt đội trưởng Tôn mà không dự báo trước.
Đội trưởng Tôn xoay như chong chóng, nói với vẻ mặt uất ức: “Tổng giám đốc Lâm, hắn mới là gián điệp….”
Chưa kịp nói xong, Lâm Thâm đã tức giận quát bọn họ: “Mắt chó của các ngươi mù hết rồi à, vị này là chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Hồng chúng ta!”
Vừa dứt lời, Lâm Thâm nhìn Tiêu Thiên trong sự sợ hãi, khom người xuống rất sâu: “Lâm Thâm, tổng giám đốc công ty chi nhánh Vân Thành của tập đoàn Thiên Hồng xin phép được hỏi thăm chủ tịch!”
Nghe xong câu nói của Lâm Thâm, tất cả mọi người đều chết lặng.
Tiểu tử đứng trước mặt đây lại là chủ tịch? !
Trời ơi, vừa rồi bọn họ định động tay động chân với chủ tịch, trách mạng của mình quá dài sao?
Nghĩ đến việc vừa rồi suýt nữa định động thủ, toàn thân đội trưởng Tôn run lên bần bật, sau đó vội vã quỳ đến “bịch” một tiếng dưới chân Tiêu Thiên, nói với vẻ run sợ: “Chủ tịch, là tôi coi thường người khác, là tôi hồ đồ, anh hãy tha cho tôi đi, nhà tôi trên còn mẹ già dưới có con nhỏ, tôi thật sự không thể mất công việc này!”
Lâm Thâm không ngờ rằng hắn chỉ đến công ty để giám sát quá trình cải tạo thì tình cờ gặp phải chuyện này. Vừa rồi, đội trưởng Tôn đã ngăn chủ tịch lại, luôn miệng nói rằng chủ tịch là một gián điệp.
Hắn chính là dùng chân cũng có thể nghĩ được đang xảy ra chuyện gì!
Hắn đã nỗ lực mười năm mới leo lên được cái ghế tổng giám đốc công ty chi nhánh. Cứ nghĩ đến việc phải quay trở lại vị trí ban đầu chỉ vì việc làm ngu xuẩn này, hắn vừa tức vừa phẫn nộ, hận không thể lập tức gϊếŧ chết những thứ này.
Tiêu Thiên lại trông có vẻ rất thờ ơ: "Đừng nghĩ rằng nhân viên bảo vệ làm vậy là tốt. Hôm nay cậu có thể đuổi chủ tịch ở ngoài cửa, thì ngày mai cậu cũng có thể đuổi khách hàng đi. Tập đoàn Thiên Hồng trên dưới vài trăm người đều làm công việc này để nuôi sống gia đình, bây giờ cậu lại hất bát cơm của người khác, liệu tôi có thể giữ cậu lại không? "
Nghe những lời nói đó của Tiêu Thiên, đội trưởng Tôn suýt chút nữa bị dọa chết: “Chủ tịch, tôi thật sự biết sai rồi, tôi thật sự không cố ý hất bát cơm của người khác, tôi không phải vậy….”
Tiêu Thiên không nói gì, Lâm Thâm đứng một bên phẫn nộ quát lên: “Còn không mau cút đi?!”
Đội trưởng Tôn không ngừng năn nỉ, Lâm Thâm trực tiếp đá hắn ra ngoài: “Mau đuổi cổ hắn đi cho tôi!”
Thực ra, với thân phận của Tiêu Thiên, anh không nhất thiết phải tính toán với đội trưởng đội bảo vệ, nhưng tập đoàn Thiên Hồng là tài sản duy nhất mà mẹ để lại cho anh, bất cứ ai dám phá hỏng hình ảnh của Thiên Hồng, chính là muốn đối đầu với anh!
Lâm Thâm là do bên Yến Kinh điều qua đây, leo lên được chức vụ tổng giám đốc, ít nhiều cũng biết đến tiếng tăm của Tiêu Thiên, bởi vậy tư thế của hắn vẫn luôn cúi đầu cung kính.
Sau khi xử lý xong đội trưởng Tôn, Lâm Thâm cung kính nói: “Chủ tịch, mời qua bên này!”
Nói xong những lời đó, Tiêu Thiên bước vào công ty, trên đường gặp rất nhiều nhân viên của tập đoàn Thiên Hồng. Điều làm mọi người ngạc nhiên hơn là, tổng giám đốc vốn ngày thường cao cao tại thượng vậy mà lại dè dặt từng chút một theo sau cậu thanh niên trẻ tuổi này.
Chàng trai trẻ này là ai chứ? Lẽ nào là lãnh đạo cao cấp do trụ sở bên Yến Kinh phái đến sao?
“Chàng trai trẻ này rốt cuộc là ai vậy? Sao Tổng giám đốc Lâm lại khép nép thế kia!”
“Đúng vậy đấy, mặc dù tổng giám đốc Lâm chỉ mới đến Vân Thành, nhưng có vô số đại gia tộc tranh giành muốn mời anh ta đến dự tiệc. Ngay cả người đàn ông giàu nhất ở Vân Thành cũng chưa nhận được sự đối xử đặc biệt như vậy!"
“Địa vị của cậu thanh niên trẻ này chắc chắn rất cao, mọi người nói xem anh ta rốt cuộc là ai?”
Sự xuất hiện của Tiêu Thiên đã làm dấy lên cuộc thảo luận sôi nổi giữa mọi người.
“Thiến Thiến, cậu mau nhìn kìa, người mà tổng giám đốc Lâm đi theo sau có phải Tiêu Thiên không?”
Điền xong tờ đơn, Triệu Lộ đưa Trần Thiến đến hội trường lớn của nhân viên, vừa vào đã nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Thiên.
“Cái gì?”
Trần Thiến nhìn theo hướng Triệu Lộ đang chỉ, nhưng phát hiện ra Tiêu Thiên đã rời khỏi đó rồi.
“Lộ Lộ, cậu có bị hoa mắt không vậy, Tiêu Thiên chính là một thằng rể phế vật, tổng giám đốc là nhân vật như thế nào chứ, làm gì có chuyện ngồi cùng hắn chứ?”
Triệu Lộ vỗ vào trán một cái: “Cũng đúng nhỉ, chắc chắn là tớ hoa mắt rồi.”
Tầng cao nhất của công ty, trong văn phòng chủ tịch.
Tiêu Thiên ngồi trên chiếc ghế mềm mại của ông chủ, nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói câu gì.
Lâm Thâm cung kính đứng trước bàn làm việc, trong lòng cảm thấy bất an. Chủ tịch không nói, nên hắn cũng không dám nói.
Bầu không khí ngột ngạt làm hắn khó thở.
Lẽ nào hôm nay anh ta đến đây là để ra oai thể hiện bản thân?
Hay là anh ta cải trang đi xem xét tình hình, tìm ra điểm sơ hở?
Nghĩ đến đây, mồ hôi trên trán Lâm Thâm dần dần tiết ra.
“Chủ tịch, anh muốn uống cafe hay trà? Để tôi đi pha cho anh!”
“Không cần.” Tiêu Thiên trả lời một cách lạnh lùng.
Nghe xong câu này, sự bất an trong lòng hắn tăng lên vài phần.
Vào lúc Lâm Thâm đang thấp thỏm lo âu, điện thoại của Tiêu Thiên vang lên.
Đến lúc này, Tiêu Thiên mới mở mắt, lấy điện thoại ra nhìn. Vừa nhìn vào màn hình điện thoại, biểu cảm của anh dần trở nên u ám hơn.
Lâm Thâm hoảng loạn tột độ, không biết chủ tịch đang nhìn cái gì, tại sao khuôn mặt bỗng dưng trở nên khó coi như vậy?
Trong lòng hắn dâng lên một tia dự cảm bất tường.
“Bốp”
Tiêu Thiên ném điện thoại lên bàn: “Nhìn xem cậu đã làm chuyện tốt gì rồi.”
Lâm Thâm ngay lập tức bị giật bắn mình, vội vàng cầm điện thoại lên xem.
“Ngày mùng mười tháng bảy, nhận một một triệu tiền hoa hồng từ Công ty lắp đặt thiết bị Thiên Dật….”
Phía dưới còn đính kèm ghi chép lịch sử chuyển tiền.
Hắn ấn vào xem, hai chân đều mềm nhũn.
Biển thủ công quỹ, đây là một tội lớn, có thể phải chịu mức án năm năm trở lên.
Tại sao chủ tịch lại biết chuyện này?
Không chỉ vậy, phía dưới còn liệt kê những nhân viên mà Lâm Thâm phụ trách trong hai tháng tổng giám đốc Lâm giám đốc chi nhánh Vân Thành.
Lâm Trân, em gái họ của Lâm Thâm, giữ chức vụ giám đốc tài chính.
Lâm Hiên, em trai họ của Lâm Thâm, đảm nhận chức vụ giám đốc tiêu thụ.
Trương Nghị, bạn học của Lâm Thâm, giữ chức vụ giám đốc bộ phận nhân sự.
….
Những điều trên không chỉ cho thấy mối quan hệ giữa họ, mà còn ghi chép lại sự thật phạm tội về việc họ đã biển thủ tài sản công ty trong vòng một tháng qua.
Ví dụ như Lâm Thâm, hắn đã lợi dụng chức vụ của mình để ngốn hàng trăm tệ chỉ trong một tháng ngắn ngủi.
Trương Nghị đã đem chức vụ trong công ty công khai ghi giá, trong thời gian ngắn đã chuộc lời được hàng trăm tệ.
Xem xong những thứ này, toàn thân Lâm Thâm run lẩy bẩy.
Tiêu Thiên vừa tức giận vừa phẫn nộ, nghiến răng ken két: “Được, được lắm.”
Những thứ này đều do Tần Minh điều tra ra.
Nước trong thì không có cá, đạo lý này anh hiểu. Nhưng bây giờ nó đã biến thành nước cống hôi thối rồi, anh không thể nhẫn nhịn được nữa.
Lâm Thâm bị dọa đến mức toàn thân run lên vì sợ hãi, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống cầu xin Tiêu Thiên: “Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi có chết cũng không dám nữa, xin anh hãy cho tôi cơ hội để sửa sai.”
Hắn vừa nói vừa dập đầu liên tục.
Bây giờ hắn sợ đến mất hồn, từng tội đều không thể rõ ràng hơn, tất cả đều có bằng chứng thuyết phục, nếu như cộng hết lại cũng đủ để hắn đi tù mọt gông.
Lúc này, nước mắt nước mũi Lâm Thâm dính đầy mặt.
Hắn từ một nhân viên thấp hèn, leo lên được vị trí ngày hôm nay thật không dễ dàng.
Mười năm làm ở công ty, hắn đều rất quy củ, không bao giờ nhận một đồng hối lộ nào.
Đến khi trụ sở chính bổ nhiệm hắn làm tổng giám đốc chi nhánh Vân Thành, hắn tham nhũng bành trướng, bắt đầu dùng người không khách quan, thậm chí còn đưa ra ý tưởng tu sửa cải tạo.
Còn có cả anh chị em, bạn bè đều do hắn tuyển vào công ty, vốn dĩ muốn họ giúp đỡ mình nhiều hơn
Ai mà nghĩ là cả đám đều ôm tiền đi chứ, thậm chí còn có người bán quan bán tước, thật là không sợ trời không sợ luật pháp.
Cộc cộc cộc !
Tiêu Thiên không nói gì, gõ nhẹ ngón tay lên bàn làm việc, giống như một hồi chuông báo tử.
Lâm Thâm dập đầu đến chảy cả máu, nhưng hắn vẫn không dám dừng lại, nếu như chủ tịch tính sổ, tất cả bọn họ sẽ xong đời.
“Tôi cho cậu ba ngày để xử lý ổn thỏa mớ hỗn độn này, bắt bọn họ nôn ra số tiền mà họ đã nuốt. Thiếu một đồng nào, tôi sẽ lấy mạng cậu!” Tiêu Thiên lạnh lùng nói: “Những người mà cậu bỏ tiền ra mua về, tất cả từ chức hết cho tôi, bao gồm cả anh chị em bạn bè của cậu, đuổi tất cả bọn họ đi.”
Lâm Thâm đờ người ra, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên, máu dính đầy mặt: “Chủ tịch, vậy còn tôi thì sao?”
“Tôi nể tình cậu phạm lỗi lần đầu, cho cậu một cơ hội nữa, nếu làm không tốt, thì chuẩn bị đi tù mọt gông đi.”
Nói xong, Tiêu Thiên đứng dậy, đi thẳng một mạch ra khỏi văn phòng.
“Cảm ơn chủ tịch, tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Tôi cũng tuyệt đối không phụ lòng tin của anh!”
Lâm Thâm vô cùng cảm kích, cúi đầu chào Tiêu Thiên, hắn cho rằng bản thân chắc phải ăn cơm tù rồi, nhưng không ngờ rằng Tiêu Thiên lại cho hắn một cơ hội. Hắn tự hứa với lòng mình, nhất định vì chủ tịch mà làm tốt công việc của mình.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Rể Sang Đến Nhà
- Chương 17: Bán quan bán tước