Trời ơi, thẻ này không chỉ là thẻ tiết kiệm, mà còn có thể dự chi không giới hạn.
Còn cao cấp hơn thẻ đen của American Express của Mỹ.
Hiện giờ cuối cùng Chu Cơ đã hiểu lời nói của các giám đốc già khác, đây đâu phải ông nội, đây rõ ràng là tổ tông.
Ông ta cung kính cầm thẻ lên, dùng ánh mắt kính sợ nhìn Tiêu Thiên: “Tiêu tiên sinh, thẻ của anh.”
Tiêu Thiên nhận lấy thẻ, đứng dậy: “Vất vả rồi, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh liền muốn rời đi.
“Tiêu tiên sinh, tối nay anh có thời gian không?” Chu Cơ vội vàng đi lên trước, nói: “Không có ý gì cả, tôi muốn mời anh ăn bữa cơm thôi.”
Nhân vật lớn như vậy, nếu như bản thân có thể kết giao thì phát tài rồi.
Phú ông trăm tỷ, dự chi không giới hạn, cả Vân Thành này không có người thứ hai.
“Lần sau đi.” Tiêu Thiên không hiểu ý của ông ta, nhưng anh làm gì có rảnh rỗi như vậy.
Chu Cơ biết nhân vật lớn không thích vướng víu, mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng không từ chối rõ ràng thì tức là vẫn còn cơ hội.
Ông ta vội vàng lấy một tờ danh thϊếp mạ vàng trong túi mình ra, cung kính nói: “Tiêu tiên sinh, đây là danh thϊếp của kẻ hèn tôi, anh cần gì lúc nào cũng có thể gọi cho tôi, phục vụ anh 24/7”
Tiêu Thiên hơi gật đầu, cầm lấy danh thϊếp, giám đốc ngân hàng trụ sở vẫn là có chút năng lực ở Vân Thành này.
Đến Tiêu Thiên rời đi, Chu Cơ lập tức đứng thẳng người, mặt đầy nghiêm nghị nói: “Cho thông tin của anh Tiêu vào danh sách bảo mật cao nhất, không được phép tiết lộ chút gì, nếu như dám to gan tiết lộ, đừng trách tôi lật mặt không quen.”
“Dạ, giám đốc.”
Hạ Vân cung kính nói.
Sau khi rời khỏi ngân hàng, Tiêu Thiên trực tiếp đi đến chi nhánh của tập đoàn Thiên Hồng ở Vân Thành.
Cốt lõi của tập đoàn Thiên Hồng là ở Yến Kinh, là mẹ của Tiêu Thiên - Tiêu Hồng, dùng tên của anh và bà để đặt, vốn là tài sản để lại cho anh, nhưng lại bị người gọi là anh cả của anh ngang ngược cướp đi.
Dựa vào tính cách ngang ngược không coi ai ra gì như hắn ta, gây ra tội lớn là chuyện trong dự liệu của anh.
Gia tộc Độc Cô tuyệt đối sẽ không thể nào giao gia tộc cho một người từng ngồi tù.
Lính đào ngũ so với phạm nhân cải tạo vẫn tốt hơn không phải sao?
Đứng dưới cao ốc Thiên Hồng, Tiêu Thiên mặt đầy cảm thán, chỉ cần vừa nghĩ đến những tổn thương tủi nhục mẹ anh từng chịu đựng, sự tức giận lại nổi lên trong lòng.
“Sớm có một ngày, tôi sẽ đích thân đến gia tộc Độc Cô một chuyến.”
Tiêu Thiên nghĩ trong lòng.
Lúc này, một chiếc xe hơi “mini cooper” dừng lại ở trong bãi đỗ xe tập đoàn Thiên Hồng, một cô gái ăn mặc chỉnh tề từ trong xe bước ra.
Người phụ nữ này không phải ai khác chính là em họ của Trần Mộng Dao, Trần Thiến.
“Thiến Thiến, cậu đến rồi!” Một cô gái mặc đồng phục Thiên Hồng mỉm cười đi đến.
Trần Thiến cũng rất nhiệt tình vòng tay cô gái này, cười hì hì nói: “Lộ Lộ, đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp!”
Nói xong, cô đưa hộp quà trong tay cho Triệu Lộ: “Đây là sản phẩm mới của Chanel, cậu dùng rồi nhất định sẽ đẹp.”
“Cái này phải mấy nghìn tệ đúng không? Đúng là tốn kém rồi.”
Triệu Lộ cười híp mắt, nói: “Quan hệ giữa hai chúng ta, còn cần phải khách khí như vậy sao?”
Miệng nói là thế, tay lại không tiếng động nhận lấy hộp quà.
“Lộ Lộ, lần này làm phiền cậu rồi.” Nhìn thấy Triệu Lộ nhận đồ trang điểm, Trần Thiến thở phào một hơi.
“Thiến Thiến, cậu yên tâm, Triệu Lộ tớ tốt xấu gì cũng là chủ quản nắm giữ ‘quyền sinh quyền sát’ của bộ phận nhân sự, không phải công ty yêu cầu có phương án dự phòng, tớ đã trực tiếp làm thủ tục cho cậu vào làm. Nhưng mà không sao cả, chút nữa chỉ là làm lấy lệ thôi.”
“Vậy thì cảm ơn chủ quản Triệu rồi.”
“Cậu còn khách khí với tớ như vậy!”
Hai người phụ nữ cười cười nói nói, bộ dạng rất thân thiết.
“Tiêu Thiên!”
Vừa đi đến cửa công ty, nhìn thấy Tiêu Thiên, Trần Thiến mặt đầy ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây? Đây là nơi loại người như anh có thể đến sao?”
Tiêu Thiên hơi chau mày, nhìn Trần Thiến một lúc mới nhớ ra cô ta là ai.
Ngày anh kết hôn, người phụ nữ này và Trần Văn Siêu làm Trần Mộng Dao nhục nhã vô cùng, vừa nhìn đã biết không phải loạn tốt đẹp gì.
“Loại người như cô có thể đến, vì sao tôi không thể đến?” Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng nói.
“Anh nói cái gì?”
Trần Thiến mặt lạnh đi, vừa muốn trả đũa, nhưng rất nhanh cô ta nghĩ đến chuyện gì đó, cười mỉa một tiếng nói: “Không phải anh đến ứng tuyển chứ?”
Tiêu Thiên không để ý cô ta, bước đi muốn đi vào công ty.
Anh vừa bước lên một bước, Trần Thiến lập tức chặn đường anh đi, châm biếm nói: “Tiêu Thiên, tôi khuyên anh đừng phí công nữa, tập đoàn Thiên Hồng là sản nghiệp dưới trướng của gia tộc Độc Cô ở Yến Kinh, mặc dù chi nhánh công ty ở Vân Thành vừa thành lập, nhưng không phải nơi kẻ đào ngũ vô dụng như anh có thể đến.”
“Thiến Thiến, vị này là?” Triệu Lộ nghi hoặc nhìn Tiêu Thiên.
Trần Thiến khinh bỉ nhìn Tiêu Thiên một cái, nói: “Đây là anh rể họ vô dụng của tớ, mấy hôm trước vừa kết hôn với chị họ tớ, nghe nói anh ta không ở được tiếp trong quân ngũ nên lén lút trốn ra.”
Triệu Lộ lập tức kinh ngạc, vô thức hét lên: “Hóa ra anh ta chính là con rể lính đào ngũ đó?”
Nói xong, cô ta vội vàng che miệng, mặt đầy ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Lộ Lộ, cậu không nói sai, xin lỗi cái gì? Cả Vân Thành này ai không biết, nhà họ Trần kén một kẻ đào ngũ vô dụng làm con rể?” Trần Thiến ghét bỏ nhìn Tiêu Thiên nói.
“Thực sự xin lỗi, bảo vệ công ty chúng tôi chỉ tuyển quân nhân quang vinh xuất ngũ, nếu là lính đào ngũ thì chúng tôi không tuyển.”
Người phụ nữ này rõ ràng là đang nói giúp Trần Thiến.
Khẩu khí đều là sự chê bai khinh bỉ, anh không nói gì cả họ lại cho rằng anh đến ứng tuyển bảo vệ.
Thật đúng là mắt chó khinh người.
Tiêu Thiên không buồn nhìn cô ta, đi thẳng vào trong.
Triệu Lộ lập tức nóng vội, vội vàng ngăn Tiêu Thiên nói: “Anh không nghe lời tôi nói sao? Tập đoàn chúng tôi không thể nhận kẻ đào ngũ như anh làm bảo vệ, anh cứ cố lao vào như vậy, còn không dừng bước, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”
“Cút!”
Tiêu Thiên lạnh lùng nhả ra một chữ, Triệu Lộ bị một tiếng nói này dọa sợ vô thức lùi lại vài bước.
“Tiêu Thiên, gan anh lớn thật đấy, dám trước cổng tập đoàn Thiên Hồng giở trò lưu manh.” Triệu Lộ sợ Tiêu Thiên, nhưng Trần Thiến không sợ, trực tiếp hét lên: “Người đâu mau đến đây, ở đây có người gây chuyện.”
“Chủ quản Triệu, đây là sao vậy?”
Nghe thấy tiếng hét, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ thân hình vạm vỡ đi đến.
Triệu Lộ lạnh lùng chỉ về phía Tiêu Thiên, tức giận nói: “Đội trưởng Tôn, người này muốn xông vào công ty, tôi nghi ngờ anh ta là gián điệp của công ty khác phái đến để lấy cắp cơ mật của công ty.”
Lời của Triệu Lộ khiến cho đội trưởng Tôn sống lưng lạnh buốt, anh ta vội vàng lấy bộ đàm ra hô hét vài câu.
Rất nhanh chóng mười mấy người bảo vệ trang bị đầy đủ chạy đến.
“Thiến Thiến, chúng ta đi, chỗ này giao cho đội trưởng Tôn bọn họ là được rồi.” Triệu Lộ lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Thiên một cái.
Trần Thiến bộ dạng cao ngạo tự đại: “Mau cút đi, Thiên Hồng không phải loại rác rưởi như anh có thể đến.”
Nói xong liền đi theo Triệu Lộ rời đi.
“Nhãi ranh, mày ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, đừng có phản kháng, nếu không mấy anh em dưới tay tao mà ra tay, thì không phải là ầm ĩ cho vui đâu.” Đội trưởng Tôn mặt đầy hung hăng.
Tiêu Thiên híp mắt nói: “Ngay cả tôi là ai, đến đây làm gì các người cũng không biết liền muốn động tay chân, các người là bảo vệ hay là dân xã hội đen?”
Sắc mặt đội trưởng Tôn lạnh đi: “Cái rắm, bọn tao là nhân viên bảo vệ tiên phong của Thiên Hồng mà lại để cho mày bôi nhọ sao. Hơn nữa, chủ quản Triệu đã nói rồi, mày là gián điệp của công ty khác, vậy còn có thể giả sao?”
“Cô ta nói gì thì là cái đó, vậy cần anh làm bảo vệ nữa làm gì? Các người như vậy cũng có thể bảo vệ công ty an toàn sao? Thật đúng là chuyện cười!”
Bảo vệ như này bị người khác mua chuộc còn không biết, còn nói đến bảo vệ công ty?
Quả thật đúng là chuyện cười!
Tiếng nói vừa dứt, cả đám bảo vệ mặt đầy tức giận.
“Mẹ nó!”
Đội trưởng Tôn tím mặt hét lớn nói: “Đánh chết nó cho anh.”
Két!
Đúng lúc đám bảo vệ chuẩn bị ra tay, đột nhiên một chiếc Mercedes S350 màu đen dừng lại trước cửa tập đoàn Thiên Hồng.
Ngay tiếp đó, một người đàn ông trung niên mặc áo vest đi giày da từ xe đi xuống.
“Chào tổng giám đốc Lâm!” Đám bảo vệ vội vàng đứng thẳng người.