Trên đường Cao Phong lái xe về.
"Cao Phong, sao anh biết chiếc xe Prado kia không phải của Trương Hàn?" Thực sự trong lòng Kim Tuyết Mai rất tò mò.
Cao Phong dâng cửa sổ xe lên, tùy tiện nói: "Khi đó, lúc anh đưa em đi đến bất động sản Phong Mai để bàn hợp đồng, ở ngoài bãi đổ xe đã thấy chiếc xe này, biển số cũng giống nhau."
"Lúc đó Trương Hàn còn chưa làm ở bất động sản Phong Mai, cho nên, xe kia sao có thể là của anh ta."
Nghe Cao Phong giải thích, Kim Tuyết Mai nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không nói gì.
Ngoại trừ lời giải thích này, thật sự Kim Tuyết Mai nghĩ không ra nguyên nhân Cao Phong biết chuyện này.
"Sau đó thì sao, sau đó anh hỏi bạn đi làm công ty bất động sản Phong Mai?" Kim Tuyết Mai hỏi.
"Đúng thế, sẵn tiện nói chuyện Hạ Vy đá chiếc xe đó luôn." Cao Phong cười mà giải thích.
Thật sự Cao Phong muốn cười, vậy mà Trương Hàn kia dám nói, chiếc Prado đó không phải của anh ta chẳng lẽ là của Cao Phong.
Nhưng mà anh ta không biết, trưởng phòng Từ là nhân viên kỳ cựu của Lâm Vạn Quân, cho nên xe con đều thuộc về công ty.
Công ty bỏ tiền mua xe, Cao Phong làm ông chủ của bất động sản Phong Mai, xe kia không phải của Cao Phong thì là của ai?
"Còn một việc nữa, lúc anh nói anh không phải người hói, anh đã ném cái gì xuống?" Trong lòng Kim Tuyết Mai đầy sự nghi hoặc, bây giờ rốt cuộc đã có cơ hội hỏi.
Cao Phong cũng không nói chuyện, lại lấy ra một bản hợp đồng mua xe, đưa tới trước mặt Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai đưa tay nhận lấy, nhìn kỹ một hồi, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Xe này, xe này là của anh? Anh là chủ xe, không phải nói là xe anh mượn sao?" Kim Tuyết Mai kinh sợ.
Chiếc BMW này có giá hơn bốn mươi vạn, là chiếc xe cô vẫn luôn mong ước, Cao Phong đã mua lại?
Cao Phong lấy đâu ra nhiều tiền như thế, đây chính là bốn mươi vạn đó!
"Không phải lúc đó anh đã nói sao, anh nói là xe anh tự mua, chắc chắn em sẽ không tin..." Cao Phong giải thích qua loa.
Kim Tuyết Mai nổi giận, nhưng cũng không có lời nào để phản bác.
Lúc ấy, quả thật Cao Phong đã hỏi như thế, ngay lập tức Kim Tuyết Mai trả lời không tin, trong lòng cô cũng thật sự không tin.
Nhưng bây giờ, nhưng bây giờ con dấu nổi và con dấu hợp đồng bày trước mặt, cô buộc phải tin!
"Nhưng mà, rốt cuộc ở đâu anh có nhiều tiền như vậy?" Kim Tuyết Mai thực sự không nghĩ ra.
"Không phải anh làm trung gian để xí nghiệp nhà họ Kim ký hợp đồng với bất động sản Phong Mai sao, người bạn kia muốn cảm ơn, nên tặng anh chiếc xe." Cao Phong bắt đầu nói dối.
Tuy nói chuyện này là lừa gạt, nhưng muốn giải thích với Kim Tuyết Mai rằng vì sao mình có nhiều tiền như vậy, anh còn chưa nghĩ ra lời giải thích.
"Hay lắm! Anh lại ngang nhiên hưởng hoa hồng?" Kim Tuyết Mai sửng sốt.
"Suyt! Đừng để người ta nghe được." Cao Phong làm ra vẻ cẩn thận ngăn lại.
Kim Tuyết Mai đành lắc đầu, chuyện này cô không thể tin được. Dù sao xí nghiệp nhà họ Kim có thể hợp tác với bất động sản Phong Mai cũng là may mắn của xí nghiệp nhà họ Kim.
Cho nên bên bất động sản Phong Mai không cần cho Cao Phong chút lợi ích nào, ngược lại Cao Phong phải cho người ta chút lợi ích mới đúng.
"Nói em còn không tin, bọn họ nói anh có công lớn, còn muốn mời anh đi tham gia lễ khởi công ngày mai nữa đó." Cao Phong ra vẻ hãnh diện mà nói.
"Được rồi, được rồi, anh đừng chém gió nữa. Anh có thể đi đến lễ khởi công, em sẽ dẫn anh đi." Kim Tuyết Mai không còn gì để nói.
"Anh còn phải đi lên cắt băng nữa." Cao Phong vẫn giữ vẻ mặt hãnh diện.
"Ha ha!" Kim Tuyết Mai vui vẻ, "Anh đừng giỡn với em nữa được không. Người có thể đi lên cắt băng đều là người có thân phận lớn, có mặt mũi ở Hà Nội."
"Em là người đại diện hợp tác, cho nên có thể đi lên cắt băng. Ngay cả Kim Hồng Vũ và bác cả của em cũng không có tư cách đi lên."
"Anh lừa em làm gì, nếu không chúng ta đánh cược một lần?" Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai, bỗng nhiên muốn đùa giỡn.
"Cược thì cược, anh nói cược cái gì?" Tính cách Kim Tuyết Mai không chịu thua nên nói.
"Nếu anh có thể đi lên cắt băng, em sẽ phải hôn anh một cái!" Cao Phong nói như thuận miệng.
Bỗng nhiên trong xe trở nên yên tĩnh, thấy vẻ mặt của Kim Tuyết Mai từ từ trở nên đỏ hồng, sau đó càng ngày càng đỏ.
"Được, vậy anh thua thì thế nào?" Chốc lát sau, Kim Tuyết Mai đã đồng ý.
Chuyện Cao Phong nói là không thể nào. Ngay cả Kỷ Nhạc Sơn cũng không có tư cách lên bục cắt băng, thì Cao Phong dựa vào cái gì mà có thể đi lên?
"Nếu anh thua thì sẽ tặng chiếc xe này cho em!" Cao Phong trả lời không chút do dự.
"Đây vốn là xe của em!" Kim Tuyết Mai tức giận nhìn về phía Cao Phong.
Khóe miệng Cao Phong cong lên, đúng vậy, đây vốn là xe của em, bởi vì chúng ta là vợ chồng hợp pháp, cho nên không hề phân biệt.
Chỉ là trước kia em sẽ không thừa nhận?
Kim Tuyết Mai bất chấp Cao Phong đang suy nghĩ điều gì, nhìn hai bên đánh giá chiếc xe này, trong đáy mắt toát lên vẻ hưng phấn.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi lên chiếc xe này, nhưng trước kia cảm thấy là xe của người khác. Nhưng bây giờ thì sao, tâm trạng hoàn toàn khác biệt.
Dù sao cảm giác ngồi xe người khác và ngồi xe của mình hoàn toàn khác nhau.
Nhìn ánh mắt mới mẻ của Kim Tuyết Mai, Cao Phong không nhịn được cười.
"Thế nào, lên lái thử vài vòng không?"
"Ôi, anh không sợ nữ lái xe à!" Kim Tuyết Mai sững sờ.
"Không sao, có anh ở đây, lên đây đi." Cao Phong cười nhạt một tiếng.
Kim Tuyết Mai cũng không khách sáo, đổi vị trí với Cao Phong, lái xe với tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Tuy nói rằng từ khi thi bằng lái xong, cô cũng rất ít khi đυ.ng tới xe, nhưng cũng không giống như người mới lần đầu lái xe.
Lại thêm Cao Phong ở bên cạnh hướng dẫn, Kim Tuyết Mai lên tay rất nhanh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
"Ôi! Nhanh quá, nhanh quá!"
Kim Tuyết Mai kêu lớn tiếng, gương mặt đỏ bừng tràn đầy hưng phấn.
Mui xe mở ra, gió thổi tung mái tóc dài của Kim Tuyết Mai, vô số sợi tóc bay lên mặt Cao Phong, làm mặt anh hơi ngứa.
Nhìn gương mặt góc nghiêng xinh đẹp trơn bóng của Kim Tuyết Mai, bởi vì hưng phấn mà đỏ hồng, Cao Phong cảm thấy rất an tâm, cũng rất thỏa mãn.
Ban đêm, Trương Hàn càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy khó chịu, lúc này chạy xe đến nhà Hạ Vy.
Anh ta và Hạ Vy đã quen nhau một khoảng thời gian, tiêu không ít tiền Hạ Vy, nhưng tới giờ vẫn chưa được làm gì cả.
Nếu cứ chia tay như vậy thì cũng thua lỗ quá rồi?
Hơn nữa nghĩ lại chuyện ban ngày, trong lòng Trương Hàn rất uất ức.
Cho nên dù cho thế nào anh ta cũng muốn báo thù. Không phải Cao Phong quen biết sao, vậy để anh ta nhìn xem, người quen của Trương Hàn không thể ít hơn Cao Phong được!
"Vy Vy, em mở cửa đi, em nghe anh giải thích!" Trương Hàn đứng ở trước cửa, đập cửa la lớn.
"Anh đi đi! Là anh nói hôm nay nhất định phải chèn ép Cao Phong, kết quả làm em bị mất mặt với anh, anh là đồ bỏ đi!"
"Không đúng, anh cũng chẳng bằng tên rác rưởi Cao Phong kia!" Hạ Vy đứng trong cửa tức giận mà kêu lên.
ít nhất đồ rác rưởi Cao Phong kia còn lái chiếc BMW, nhưng mình thì sao, vậy mà phải đón xe về!
"Đây chỉ là điều ngoài ý muốn mà thôi!" Sắc mặt Trương Hàn cũng rất khó coi: "Ai biết Cao Phong lại quen biết với Khúc Đại Minh chứ!"
"Sớm biết bọn họ quen nhau, chắc chắn anh sẽ không dẫn em đến đó."
"Bây giờ nói những lời này có tác dụng gì, bây giò em mất mặt trước mặt Kim Tuyết Mai quá rồi!" Hạ Vy càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Không phải Kim Tuyết Mai dựa vào nhà họ Kim sao, ngoại trừ điều này sao cô ta có thể so với mình.
"Không sao đầu Vy Vy, em nghe anh nói. Không phải Cao Phong cảm thấy mình quen biết rất nhiều người sao, vậy chúng ta để anh ta nhìn xem, nhân vật lớn của Hà Nội đi."
Trên mặt Trương Hàn lộ ra vẻ lạnh lẽo, sau đó nói khẽ.