Chương 25

Mấy ngày trước, châu phủ Lợi Thành nói rõ chuyện của Mộc Võ Đại cho Hướng Quân. Hướng Quân xử trí thỏa đáng, dặn dò mấy người trong nhà biết chuyện ăn nói cẩn thận. Tất cả làm việc như cũ, vậy nên việc này chưa khiến Mộc gia khủng hoảng.

Hạ Chinh tới Lợi Châu, tiếp quản quân Lợi Châu. Sau khi nhận thực quyền, hắn tuyên bố “Bởi vì Hoàng Đế Tông Chính Huy triều Đại Thịnh đã chạy trốn khỏi Hạo Kinh, đề phòng quân địch lẻn vào Hạo kinh, Lợi Châu tăng cường kiểm tra kẻ ra người vào”.

Lệnh này vừa ra, tin tức giam lỏng Tuần Hóa Mộc gia không thu hút sự chú ý. Mộc gia thoát khỏi đầu ngọn sóng.

Mộc Thanh Sương nghiêng người nằm trên nệm gấm, nắm chặt chiếc chăn mỏng, nói nhỏ: “Tẩu, nếu kẻ nắm giữ quyền hành Lợi Châu, giám thị nhà ta là người ngoài, chỉ sợ trong ngoài nhà ta đã bị canh chừng.”

Nếu là vậy, dù tin tức bị đè xuống, thành Tuần Hóa – thậm chí toàn bộ người dân Lợi Châu sẽ nảy sinh phỏng đoán, ngờ vực vô cớ Mộc gia.

Miệng người xói chảy vàng, tội danh của Mộc Võ Đại không thật cũng bị nói trở thành thật. Toàn bộ Mộc gia hết đường chối cãi.

“Đây là kết quả tốt nhất chúng ta có thể làm được.” Mộc Thanh Sương hít sâu, miễn cưỡng mỉm cười với Hướng Quân, “Hạ Nhị ca đã cố gắng hết sức có thể.”

Lúc trước Hướng Quân nổi nóng, cái gì cũng không nghe lọt. Hiện tại nghe Mộc Thanh Sương phân tích, nàng ấy hiểu rõ đạo lý.

Hướng Quân tạ lễ với Hạ Chinh, “A Chinh, sáng nay đại tẩu lỗ mãng, mong đệ…”

“Đại tẩu đừng khách khí, đệ…” Hạ Chinh vội ngăn nàng ấy, nhưng nhất thời nghẹn lời, không nghĩ ra lời gì hay, chỉ đành lúng túng cúi đầu, “Đều là việc nên làm.”

Hướng Quân mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt loáng ánh nước.

Mộc Thanh Sương mỉm cười, cúi đầu nhìn hoa văn nệm gấm, trong lòng cũng bùi ngùi.

Từ nhỏ Hạ Chinh đã không quen nói lời hay. Dù hắn làm gì cho người ngoài cũng tuyệt không mở miệng tranh công. Kể cả bị hiểu lầm, giận chó đánh mèo, hắn cũng hiếm khi giải thích.

Năm năm trôi qua, hắn đã lông cánh đầy đủ, quyền cao chức trọng, thực chất nhiều thứ vẫn như ban đầu.

Nàng cảm thấy may mắn vì thuở thiếu thời từng cảm mến người tốt như vậy.

...

Bởi vì Mộc Thanh Sương và Hướng Quân không biết nhiều chuyện tiền tuyến, để giúp các nàng hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, Hạ Chinh giải thích những gì mình biết.

“Đêm hôm đó, quân chủ lực miễn cưỡng vượt qua sông Huỳnh Giang. Giang Hữu chỉ còn Mộc bá phụ, đại ca và Quận chúa Phần Dương ở lại bọc hậu.” Hạ Chinh dừng một chút, bất đắc dĩ hít sâu một hơi, “Bọn họ ở ba trại khác nhau, mỗi trại cách nhau một, hai trăm dặm. Đại ca và Quận chúa Phần Dương đều không rõ rốt cuộc đêm hôm đó xảy ra chuyện gì.”

Hướng Quân xách quai trà, rót thêm trà cho chén của hắn, quay đầu nhìn Mộc Thanh Sương.

Mộc Thanh Sương nghiêng người nằm trên nệm hơi cuộn mình, nhíu mày, “Huynh từ Giang Tả về Khâm Châu có gặp đại ca và cha muội không?”

Dù ai nói xằng nói xiên, Mộc Thanh Sương không tin cha nàng sẽ lâm trận bỏ chạy.

Nàng nhận định phụ thân bị người ta chụp mũ oan uổng, chẳng qua thông tin hiện tại quá ít, nhất thời không nghĩ ra đầu mối.

“Nhờ Quận chúa Phần Dương giúp đỡ, huynh tới phủ Sóc Nam Vương bái kiến đại ca. Huynh ấy thực sự không rõ. Mộc bá phụ bị tạm giam, Sóc Nam Vương sai thân tín canh chừng. Quận chúa Phần Dương cũng không thể giúp huynh sắp xếp gặp mặt Mộc bá phụ.”

Hạ Chinh cầm chén trà, gật đầu cảm ơn Hướng Quân, lại nhìn Mộc Thanh Sương.

“Người canh chừng từng là thuộc hạ cũ năm đó của mẫu thân huynh. Huynh nhờ ngài ấy trộm hỏi thăm Mộc bá phụ. Mộc bá phụ cẩn thận, không nói chuyện đêm hôm đó, chỉ bảo huynh truyền lời, mau chóng báo lại cho muội, chớ để muội hành động thiếu suy nghĩ.”

Hiện tại chiến dịch phục quốc đã tới giai đoạn kết thúc, Sóc Nam Vương Triệu Thành Minh được lòng dân, danh vọng như mặt trời ban trưa.

Thời điểm mấu chốt, cho dù Mộc Võ Đại bị oan, nếu Mộc gia không tìm được bằng chứng chứng minh trong sạch, họ tuyệt không thể khiêu chiến phủ Sóc Nam Vương.

Chuyện khó bề phân biệt, Triệu Thành Minh không có ý muốn Mộc Võ Đại chết, ít nhiều vẫn châm chước Mộc gia.

Nếu lúc này Mộc gia tỏ thái độ, vậy chẳng khác nào vừa mất lòng dân, vừa có cớ để Triệu Thành Minh diệt trừ tận gốc.

Mộc Thanh Sương hiểu rõ chuyện này, không cần người khác thuyết phục thêm.

Nhưng nàng vẫn lo lắng.

...

“Mộc gia bị giam lỏng ở Tuần Hóa, không được tự tiện ra vào.” Mộc Thanh Sương ngẩng đầu nhìn Hạ Chinh, “Ám vệ binh trong rừng của muội thì sao? Binh không thể thiếu tướng.”

Tuy nàng mới dẫn đại đội xuyên rừng tiêu diệt quỷ quốc tóc đỏ, nhưng ai cũng không biết liệu bọn chúng còn động thủ hay không.

Ám vệ binh Mộc gia tuyệt không thể rút khỏi núi Kim Phượng. Nếu không có tường thịt chắn, quỷ quốc tóc đỏ sẽ nghênh ngang gϊếŧ toàn Tuần Hóa.

Tuần Hóa loạn, Lợi Châu không được an bình. Lợi Châu bất ổn, tiền tuyến ảnh hưởng. Nói không chừng đến lúc đó triều Ngụy Thịnh sẽ phản công.

Vấn đề của Mộc Thanh Sương khiến Hướng Quân nhớ ra gì đó. Nàng ấy mấp máy môi, nói nhỏ: “Nếu vậy… A Chinh…”

“Không được.” Mộc Thanh Sương đoán đại tẩu muốn nói gì, lập tức bác bỏ: “Dù Hạ Nhị ca cho phép muội lên núi Kim Phượng, muội cũng không thể ở trên đó lâu như trước. Nếu Triệu Thành Minh biết, huynh ấy sẽ bị liên lụy.”

Mộc gia không thể động đậy, chỉ biết dựa vào Hạ Chinh che chở. Nếu liên lụy Hạ Chinh, Mộc gia sẽ bị kẻ khác làm thịt.

“Việc này… đại ca nói…” Hạ Chinh nghẹn họng, nhấp một hớp trà, chột dạ quay đầu sang hướng khác. Hắn lẩm bẩm gì đó, lời nói hàm hồ, căn bản không nghe hiểu.

Mộc Thanh Sương nhíu mày, khó hiểu quay đầu nhìn đại tẩu, “Tẩu, huynh ấy bị trà làm nóng bỏng lưỡi ạ?”

Hướng Quân liếc Hạ Chinh. Thấy hắn ngồi thẳng lưng, quay đầu nhìn cửa sổ, nàng ấy phì cười.

“A Chinh, sợ cái gì? Sáng nay bàn việc này với tẩu, đệ nói năng nghiêm túc, trật tự rõ ràng lắm mà?”

Có lẽ thái độ ung dung tự tại của Mộc Thanh Sương lây nhiễm Hướng Quân, nàng ấy bình tĩnh lại, thái độ hòa hoãn hơn rất nhiều.

Hạ Chinh nhìn cửa sổ đóng chặt, giống như có thể nhìn ra hoa nở, “Mời đại tẩu… thuật lại giúp đệ.”

“Hạ Nhị ca, huynh làm sao vậy?” Mộc Thanh Sương càng thêm nghi ngờ, “Chúng ta ở ngay trước mặt, huynh nhường tẩu tẩu nói làm gì?”

“Sáng nay đệ ấy nói xong, tẩu tức giận gọi người đuổi đệ ấy ra ngoài. Tẩu đoán nếu đệ ấy lặp lại, muội sẽ đánh đệ ấy.” Hướng Quân cười liếc mắt, “Đệ ấy nói đại ca muốn muội giao ám vệ binh, nhập tịch danh sách quân Lợi Châu.”

Hướng Quân bận chăm lo việc nhà, hiếm khi quan tâm chuyện quân đội Mộc gia. Dưới mắt nhìn của nàng ấy, giao ám vệ binh chẳng khác nào chặt đứt tay chân Mộc gia. Nàng ấy không tin Mộc Thanh Diễn sẽ nói lời này.

Giao ám vệ binh Mộc gia cho quan quân? Đối với ý kiến của đại ca, Mộc Thanh Sương không hiểu.

Trầm ngâm hồi lâu, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Chinh.

Hạ Chinh không quay đầu nhìn nàng, lại biết nàng đang nhìn hắn. Hắn hắng giọng, vụng về cường điệu, “Đúng là đại ca nói.”

“Muội không nghi ngờ huynh, cũng không có sức đánh huynh.” Mộc Thanh Sương mỉm cười, “Nhưng chuyện này quá lớn, muội không dám tự quyết đoán.”

Thấy nàng không có ý nghi ngờ, Hạ Chinh thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu nhìn nàng, từ tốn nói: “Không gấp. Huynh phải tới Lợi Thành xử lý công vụ, hai, ba ngày sau sẽ về Tuần Hóa. Muội dưỡng thương trước, thuận tiện ngẫm lại. Chờ huynh về chúng ta bàn sau.”

Mộc Thanh Sương gật đầu, cảm thấy hắn tìm từ không được tự nhiên.

Hiện tại hắn nắm giữ quân Lợi Châu, theo lý nên ở quan phủ Lợi Châu, giống như phụ thân nàng lúc trước.

“Huynh về làm gì? Huynh phải quản Lợi Châu, giám thị Mộc gia chỉ là một trong số các nhiệm vụ của huynh. Huynh ở Lợi Châu tiện hơn.”

Mộc Thanh Sương trợn mắt nhìn hắn, “Huynh yên tâm. Cha nhờ huynh chuyển lời, muội sẽ không làm loạn, càng không kéo huynh xuống bùn.”

Hạ Chinh nghe hiểu thái độ đuổi người của nàng, tủi thân quát: “Ai sợ muội làm loạn? Huynh không nghĩ vậy.”

Thấy ánh mắt hắn tội nghiệp, Mộc Thanh Sương ngẫm lại thái độ vừa rồi, cũng cảm thấy bản thân nói năng không ổn, mềm giọng khuyên: “Ý muội là chuyện trong nhà có muội và tẩu tẩu lo, huynh không cần chạy qua chạy lại giữa hai bên. Nếu có chuyện, cứ gọi người truyền tin về nhà được không?”

Hướng Quân cũng cảm thấy Mộc Thanh Sương nói đúng, gật đầu nói: “Lợi Thành cách Tuần Hóa hai, ba mươi dặm. A Chinh, đệ không làm bằng sắt, nên yêu quý bản thân.”

Lúc trước Mộc Võ Đại tọa trấn quân phủ Lợi Thành. Mỗi khi bận rộn, dăm ba tháng về nhà một lần là chuyện bình thường.

Đột nhiên ánh mắt Hạ Chinh trở nên bướng bỉnh. Hắn nhìn Hướng Quân, lại buồn bực mắt to trừng mắt nhỏ với Mộc Thanh Sương.

Mộc Thanh Sương không hiểu hắn cố chấp cái gì, nhịn không được vò đầu.

Thấy bầu không khí không đúng, Hướng Quân đứng dậy đi tới trước cửa sổ, kéo rèm gọi người bưng thuốc cho Mộc Thanh Sương.

Mộc Thanh Sương uống thuốc xong, đứng dậy sửa sang y phục, muốn cùng Hướng Quân tiễn Hạ Chinh tới Lợi Thành.

Nhưng vết thương trên người nàng nhói đau, không thể tiễn người tới cửa chính, chỉ dừng lại trước trung đình.

“Hạ Nhị ca, ở Lợi Thành phải bảo trọng.” Mộc Thanh Sương dặn dò: “Nếu thiếu cái gì, cứ gọi người gửi thư về là được.”

Thực ra nàng chỉ thuận miệng.

Hạ Chinh “tạm thời” nhậm chức Đô đốc Lợi Châu. Là người nắm giữ quyền lực tối cao Lợi Châu, hắn còn thiếu cái gì?

Mộc Thanh Sương mệt mỏi, khách sáo xong vịn tay Đào Hồng. Chờ Hạ Chinh cáo từ, nàng có thể về phòng nằm nghỉ.

Nào biết Hạ Chinh không có ý cáo từ, ngược lại hung dữ nói: “Muội nói nhiều như vậy, thực chất chỉ muốn đuổi huynh tới Lợi Thành, không cần huynh về.”

Hắn tủi thân lên án, khiến người ta không đành lòng.

“Muội không nói vậy…”

“Huynh sẽ về! Ngày mai về! Chạy chết ba con ngựa cũng phải về!” Hạ Chinh giống hệt thiếu niên cứng đầu, trợn mắt lườm nàng, “Chính miệng muội nói đây là nhà huynh, dựa vào đâu không cho huynh về?”

Nói xong, hắn hành lễ với Hướng Quân, tức giận rời đi.

Mộc Thanh Sương trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn đi xa, hồi lâu sau mờ mịt liếc Hướng Quân, “Huynh ấy làm sao vậy…”

Nhìn thế nào cũng thấy mạnh miệng giống cô vợ nhỏ?