Chương 20

Đối với câu hỏi của Hạ Chinh, Mộc Thanh Sương bình thản đáp: “Có khách tới chơi, thay xiêm y có gì lạ.” Sau đó nàng mặc kệ hắn, vội vàng về viện của mình.

Đại nha hoàn Đào Hồng đã sớm chuẩn bị nước nóng, cũng làm theo lời nàng dặn, chuẩn bị trang sức tương ứng.

Mộc Thanh Sương tắm rửa lau người xong, mặc chiếc váy màu đỏ, đai lưng trắng, đeo vòng bạc và nhẫn bạc Hạ Chinh tặng, bình tĩnh ngồi trước gương đồng.

Nàng quay về tắm rửa thay xiêm y cũng để chuẩn bị cho buổi lễ tiễn đưa cầu phúc tối nay.

Đào Hồng đứng sau lưng Mộc Thanh Sương, cẩn thận từng li từng tí chải đầu cho nàng. Nàng ấy nhớ tới gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Đại tiểu thư, hay chúng ta đổi trang sức đi ạ?”

“Sao phải đổi?” Mộc Thanh Sương nhếch môi, “Lúc trước mỗi khi cha và đại ca xuất chinh, muội cũng…”

Nàng nghẹn họng, mắt hạnh phiếm nước, một giọt nước mắt rơi xuống.

Mấy ngày qua nàng không khó xử Hạ Chinh, mỗi khi chạm mặt đều đối đãi với hắn không khác huynh trưởng Mộc Thanh Diễn là bao. Phảng phất Mộc Thanh Sương thực sự buông xuống, từ nay trở thành người nhà, là huynh muội khác họ.

Đại ca tẩu tẩu đều khen tiểu bá vương trưởng thành, cư xử phóng khoáng khiến người nhà lau mắt mà nhìn.

Nhưng Đào Hồng khác mọi người. Nàng ấy ở bên chăm sóc Mộc Thanh Sương mấy chục năm, có thể nói hiểu rõ nàng hơn bất cứ ai khác.

Thậm chí hiểu Mộc Thanh Sương hơn bản thân Mộc Thanh Sương.

Mộc Thanh Sương xoa giọt nước mắt nóng hổi, hít sâu một hơi.

Vòng tay bạc tỏa ánh tím càng làm nổi bật làn da màu mật ong. Tiểu hồ ly thạch phù dung và tua rua nhẹ nhàng phất phơ.

Nào dễ dàng từ bỏ? Sao có thể không một lời oán trách?

Mộc Thanh Sương là Đại tiểu thư Tuần Hóa Mộc gia, từ nhỏ đã được bồi dưỡng kế nhiệm hai mươi vạn phủ binh Mộc gia. Dù ngày thường nàng nghịch ngợm, nhưng cũng biết tuyệt không thể chạm điểm mấu chốt.

Mộc Thanh Sương hiểu đạo lý, nhưng khổ sở trong lòng rành rành trước mắt.

“Hồng tỷ, muội có thể làm sao bây giờ? Khóc lóc năn nỉ ỉ ôi một trận, sau đó chặt chân huynh ấy không cho đi?” Mộc Thanh Sương lau nước mắt, bất đắc dĩ mỉm cười, “Mặc dù muội rất muốn vậy.”

Binh nghiệp sống hôm nay không rõ ngày mai. Nàng không muốn Hạ Chinh mang theo áy náy bất an lao vào tiền tuyền, chỉ đành dùng thái độ bình tĩnh hóa giải gút mắc vô tình giữa hai người.

Trời chưa sập, nàng gánh được, nhất định gánh được.

...

Giờ Dậu (17h – 19h), mọi người rời khỏi miếu Mộc gia.

Hạ Chinh tới điểm tập hợp nha môn chỉ định. Mộc Thanh Diễn dẫn mọi người tới phía tây ngoại ô Tuần Hóa.

“Tiểu Đầu Đầu, sao lại mang A Hoàng theo thế này?” Hướng Quân buồn cười xoa đầu Mộc Thanh Nghê.

Mộc Thanh Nghê cười hì hì lắc đầu, “A Hoàng cũng muốn trải nghiệm.”

Con chó vàng to ngang bả vai Mộc Thanh Nghê đi bên cạnh cô bé. Toàn thân nó vàng óng, quả đúng là uy nghi tuấn lãng.

Đúng vậy, chỉ là một con chó, mọi người lại cảm thấy “tuấn lãng”. Chuyện này thật sự quá mức hoang đường.

Lệnh Tử Đô đứng sau Mộc Thanh Sương nhỏ giọng nói: “Tuần Hóa Mộc gia thật khó lường.”

“Chó kiệt địa linh, chó kiệt địa linh.” Tề Tự Nguyên vỗ tay, cười nhìn Mộc Thanh Nghê vò đầu con chó vàng, có lòng tán thưởng.

A Hoàng quay đầu nhìn hai thiếu niên lạ mặt. Không giống đồng loại sủa loạn hoặc gầm gừ khi thấy người lạ, ánh mắt nó thoáng chút dò xét, giằng co với hai người hồi lâu.

Mộc Thanh Nghê thấy thế, bàn tay múp míp vỗ đầu A Hoàng, “A Hoàng, là khách.”

A Hoàng nhìn hai người họ một lúc, lạnh lùng quay đầu, ung dung lười biếng theo sau Mộc Thanh Nghê.

“Đại huynh đệ thật khó lường…” Tề Tự Nguyên tấm tắc lấy làm lạ, vừa đi vừa huých Lệnh Tử Đô, “Ngươi có thấy thái độ nó rất quen không?”

Lệnh Tử Đô nhịn cười gật đầu, giả vờ xoa mặt, che giấu bờ môi, thì thầm đáp: “Giống A Chinh.”

Mộc Thanh Sương đi trước quay đầu nhìn hai người họ. Hai người chột dạ hắng giọng, quay đầu sang bên.

...

Tuần Hóa Hỏa vũ là lễ hội cầu phúc, cúng bái. Theo lệ, quan và dân cùng chung vui, không gò bó.

Tối nay nhân vật chính là người thân và những thanh niên sắp lên đường nhập ngũ. Cầu phúc xong, thành phủ Tuần Hóa và Mộc Thanh Diễn lần lượt phát biểu, động viên mọi người.

Hạ Chinh mặc nhung trang, xếp hàng dưới đài cầu phúc. Rõ ràng xiêm y không khác mọi người, còn đứng lẫn trong đám đông, Mộc Thanh Sương vừa nhìn lại nhận ra hắn.

Bóng dáng cao tắp như bạch dương che trời là mộng tưởng thiếu nữ của nàng. Cho dù cách biển người mênh mông, nàng cũng không nhận sai.

Âm thanh trên đài cầu phúc mơ hồ truyền vào tai, trái tim Mộc Thanh Sương dần hỗn loạn.

Từ nhỏ nàng đã là cô nương kỳ quái, đối với chuyện quan trọng, nàng luôn phản ứng trì độn. Năm đó mẫu thân bệnh chết, qua bảy ngày mới khổ sở, sau hai năm mới thổn thức. Đến năm thứ ba, đầu óc nàng lâng lâng, không thể ức chế òa khóc, dọa người nhà một phen hú vía.

Bây giờ Mộc Thanh Sương đã là đại cô nương mười lăm, mười sáu tuổi. Rất nhiều chuyện lại gần như chưa bao giờ thay đổi.

Rõ ràng biết Hạ Chinh sắp đi, cũng thuyết phục bản thân hắn không sai, nàng không nên oán hận, cần bình tĩnh tiễn hắn rời đi.

Mười ngày nay Mộc Thanh Sương làm rất tốt. Tất cả mọi người, bao gồm nàng, đều tin tưởng bản thân đã buông tha Hạ Chinh.

Đến giờ phút này, nàng mới dần cảm nhận nỗi đau khắc cốt ghi tâm. Mộc Thanh Sương hồi thần, hiểu lần chia xa này tàn nhẫn tới nhường nào.

Không biết bao giờ nàng và thiếu niên trước mắt mới gặp lại.

Thậm chí… nếu trời không toại lòng người, cả đời sẽ không tương phùng.

Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, sẽ không vì đó là Hạ Chinh mà tránh đi. Nếu như bất hạnh, thậm chí nàng không có cơ hội nhặt xác hắn!

Mộc Thanh Sương ngẩng đầu, không muốn để nước mắt rơi, cuối cùng phát hiện phí công. Nàng chật vật quay lưng, lặng yên đi ra sau khu lửa trại.

...

Mộc Thanh Sương trốn sau gốc cây bên lửa trại, tựa lưng ngồi xuống đất, ôm chặt hai đầu gối, từ từ hít sâu, cố gắng làm dịu đau đớn trong lòng.

Hồi lâu sau, rốt cuộc nàng cũng thở ra hơi. Nàng xoa sương mù trong mắt, vỗ đỉnh đầu.

“À ơi à ơi, không đau nữa.” Mộc Thanh Sương nhỏ giọng tự nhủ.

Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Đây là con đường Hạ Chinh chọn, hắn không sai.

Nàng hiểu, nàng không oán. Không oán.

“Mộc Thanh Sương, ngươi sao rồi?”

Đột nhiên Mộc Thanh Sương ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lệnh Tử Đô không biết đứng trước mặt từ bao giờ.

Lệnh Tử Đô thấy nàng bị dọa sợ, áy náy mỉm cười, tiện đà ngồi xuống, khom lưng nhìn nàng.

“Nhanh như thỏ, quay đầu đã không thấy bóng dáng.” Ngày thường hắn ta cư xử ôn hòa, thời khắc này giọng điệu cũng mềm mại tựa gió xuân tháng ba, “Sao thế? Mộc tiểu tướng quân cũng có lúc không kiềm chế được cảm xúc biệt ly?”

Mộc Thanh Sương bị chọc thủng tâm sự thẹn quá hóa giận, thuận tay kiếm cục đá nhỏ sau lưng, ném thẳng mặt Lệnh Tử Đô, “Quản cái miệng của ngươi đi!”

Dù sắc trời đã tối, Lệnh Tử Đô vẫn tai thính mắt tinh. Hắn ta dễ dàng tránh né đánh lén, nói: “Tiểu cô nương thật là… buồn thì cứ buồn. Ta không cười ngươi.”

Mộc Thanh Sương trừng hắn ta. Thấy Lệnh Tử Đô không bỏ đá xuống giếng cười nhạo, nàng mím môi nhìn đống lửa.

Nghi thức cầu phúc đã xong, mọi người lần lượt quay về phía lửa trại, nhốn nháo rủ nhau uống rượu.

Lệnh Tử Đô mỉm cười, đứng dậy tìm vò rượu và hai chén không ở bên kia lửa trại.

“Nào, giải ngàn sầu.” Hắn ta đưa một chiếc chén cho nàng.

Mộc Thanh Sương xùy một tiếng, nhận lấy, “Cảm ơn.”

Hai người ngồi sau gốc cây, cách đống lửa một khoảng, rời xa dòng người, cùng nhau thưởng rượu, nhàn nhã trò chuyện. Oán hận và đau đớn trong lòng Mộc Thanh Sương dần tan biến.

“Lúc trước ngươi thường tới lớp chúng ta tìm A Chinh, mọi người đều nói ngươi hâm mộ hắn.” Lệnh Tử Đô xoa giọt rượu bên môi, cười hỏi: “Hai ngươi cũng thật là… chỉ cần nói một câu ‘Hắn là Nhị ca của ta’ sẽ chết?”

Mộc Thanh Sương lườm Lệnh Tử Đô, duỗi chân đá hắn ta, “Ngậm mõm chó lại! Hiện tại đang là lúc nào? Mở miệng ngậm miệng toàn nói lời không hay!”

Lệnh Tử Đô biết mình lỡ lời, xấu hổ xoa mũi, cho phép nàng đá, “Vâng vâng vâng, ta miệng chó.”

Dù sao Lệnh Tử Đô cố gắng hòa hoãn tâm tình Mộc Thanh Sương, nàng ôm bình rượu bên cạnh, nhét vào lòng hắn ta.

“Ngươi nói sai, nhận phạt hay không nhận phạt?” Mộc Thanh Sương hếch cằm, hung ác trừng Lệnh Tử Đô.

Lệnh Tử Đô ôm bình rượu đứng lên, nhận mệnh thở dài, “Với thái độ của ngươi, nếu ta không nhận sai, chỉ e sẽ bị ngươi đá vào đống lửa.”

“Đã nhận phạt, vậy một hơi cạn sạch cho ta.”

Lệnh Tử Đô thiếu điều quỳ xuống, “Còn hơn nửa vò? Một hơi?”

“Nếu không sao lại gọi là phạt?” Mộc Thanh Sương mỉm cười.

Hai người đứng lên, mấy người ngồi bên đống lửa đều nhìn thấy.

Không biết đứa nhóc Mộc gia nào gan to bằng trời, cười hô: “Tỷ Thanh Sương, hiện tại vẫn chưa tới giờ vào rừng!”

“Ôi chao, tỷ Thanh Sương không nghĩa khí chút nào, không nghĩa khí chút nào.”

Mấy thiếu niên quen biết nàng nhao nhao vây tới.

“Nên phạt!”

“Nào nào nào, tỷ và tiểu ca này mỗi người một vò.”

Mộc Thanh Sương cười mắng, “Nói hươu nói vượn, có tin tỷ chặt mấy đứa như chặt củi, ném vào trong lửa không!”

Lệnh Tử Đô chưa bao giờ thấy nàng như vậy. Mấy thiếu niên mỉm cười đùa giỡn, hắn ta thuận tay đưa vò rượu trong lòng cho Mộc Thanh Sương, bản thân đi lấy vò mới.

“Huynh uống vò này.”

“Hay lắm! Biết thương cô nương nhà mình là chuyện tốt…”

Còn chưa ồn ào xong, Hạ Chinh đẩy mọi người ra, nhận lấy vò rượu, không nói hai lời ngửa cổ.

Uống xong, hắn lau mặt, nhìn Lệnh Tử Đô, “Tự Nguyên tìm ngươi uống rượu.”

Mọi người tức khắc nín thinh, nhao nhao hắng giọng, nhìn nhau bằng ánh mắt mờ ám.

Mộc Thanh Sương ra vẻ bình tĩnh khoát tay, cười nói: “Được rồi được rồi, đa tạ Hạ Nhị ca giúp đỡ muội uống rượu, muội nhận vò này. Mọi người mau tản ra đi, nếu làm ồn nữa, cẩn thận tỷ đánh mấy đứa.”

Nàng đã lên tiếng, mọi người lập tức giải tán. Lệnh Tử Đô theo Hạ Chinh đi tìm Tề Tự Nguyên.

...

Rượu chè xong, tất cả mọi người đều ngà ngà say.

Mộc Thanh Sương uống không ít, đỡ trán nhìn đại tẩu Hướng Quân, “Tẩu, muội về trước.”

“Cần người đỡ không?” Hướng Quân quan tâm.

“Không cần, cũng không xa. Muội tự về.”

Mộc Thanh Nghê dắt A Hoàng, xung phong nhận việc, “Tỷ Thanh Sương, muội bảo A Hoàng cõng tỷ về!”

“Đừng làm khó nó.” Mộc Thanh Sương lắc đầu, nhéo mặt cô bé, “Nó cõng được muội, nhưng không cõng nổi tỷ.”

Nàng phất tay, đi về nhà.

Trăng đêm hè tỏa sáng, phần lớn mọi người đều ở phía tây ngoại ô. Đường phố Tuần Hóa vắng tanh.

Mộc Thanh Sương đang lảo đảo bỗng dừng lại, một tay chống tường, lạnh lùng quay đầu.

Ánh trăng tỏa sáng toàn thân Hạ Chinh. Hắn lẳng lặng đứng cách nàng vài bước.

Không biết vì sao, Mộc Thanh Sương tủi thân òa khóc, đôi chân mềm nhũn, lung lay sắp đổ.

Hạ Chinh cuống quýt đỡ nàng, dùng âm thanh thơm mùi rượu nói: “Huynh cõng muội.”

Mộc Thanh Sương không chút khách khí, giang tay ôm cổ, nằm úp sấp trên lưng hắn.

Nàng mượn rượu giả điên, càng khóc càng hăng. Cuối cùng nước mắt thấm ướt khuôn mặt, nàng cắn mạnh lên phần giao nhau giữa cổ và vai hắn.

Vết cắn vô cùng tàn nhẫn. Mộc Thanh Sương mất lý trí, đến khi cảm nhận máu tươi nhàn nhạt mới nhả ra.

Từ đầu tới cuối Hạ Chinh không lên tiếng, mỗi một bước đi đều trầm ổn vững vàng.

“Không chờ huynh, tuyệt đối không.” Mộc Thanh Sương òa khóc, vùi mặt vào cổ hắn.

Hạ Chinh nở nụ cười chua chát, “Tốt.”

“Sau này vẻ vang quay về, dù có quỳ gối khóc trước mặt muội, muội cũng không cần huynh.”

Hạ Chinh nuốt nước miếng, im lặng không đáp.

Mộc Thanh Sương vỗ đầu hắn, nghẹn ngào chất vấn, “Sao không nói tốt?”

Hạ Chinh không đáp, do dự nhìn xung quanh, “Đai lưng đồng tâm gấm muội dệt…”

“Chớ lo, dệt cho chó trong nhà cắn chơi, không ép huynh nhận.” Mộc Thanh Sương mỉm cười, quả nhiên bị hắn dắt mũi.

Về sau hai người không nói gì thêm.

Cho dù có nói, thế gian này có rất nhiều chuyện vượt ngoài tình cảm.

Nhưng tình đầu đơn thuần nhiệt thành, cả đời chỉ có một lần, dựa vào đâu nói vô nghĩa?

Đêm khuya thanh vắng, một đôi nam nữ chất chứa tâm tình đau đớn, lưu luyến không rời, đè nén buồn bực oán hận trong lòng. Quay đi quay lại, duyên cạn tình thâm, chỉ ánh trăng biết.