Hà Ái San dường như hiểu ra điều gì, òa khóc nức nở: "Huhu, em không muốn làm cô dâu! Em muốn về nhà."
Chị gái nhỏ ôm đầu cô bé: "Đừng khóc! Em gái, đừng khóc, để họ nghe thấy thì em sẽ rất thảm đấy. Nghe lời chị, đừng khóc nữa!"
Hà Ái San ngừng khóc, ngẩng đầu lên mờ mịt nói: "Chị ơi, đây là đâu vậy? Tại sao em lại ở đây? Em phải làm cô dâu của ai?"
"Ác quỷ!" Gương mặt chị gái nhỏ thoáng vẻ đau khổ: “Đây là nơi ở của ác quỷ, bất kỳ cô gái nào bị bắt đến đây đều trải qua cùng một số phận, trở thành cô. dâu của ác qui"
"Chị thì sao? Chị cũng vậy à?"
"Đúng, chị cũng vậy.”
“Chị bao nhiêu tuổi rồi?"
“Mười ba tuổi”
"Chị đến đây bằng cách nào vậy?”
"Bố chị là cảnh sát, ông ấy đánh tan một băng đảng buôn ma túy, được vinh danh là anh hùng. Rồi gia đình chị bị ác quỷ trả thù. Bố chị chết, mẹ cũng chết, chị bị bắt đến đây."
Hà Ái San không hiểu lầm, chỉ biết bố mẹ chị gái nhỏ đã chết cả. Cô bé thấy cô ấy thật đáng thương.
Chị gái nhỏ cởi chiếc nhẫn trên tay ra, đeo lên ngón tay của Hà Ái San.
Trên mặt nhẫn có một viên ngọc bích rất đẹp.
“Chiếc nhẫn này, bố chị tặng cho chị. Ông ấy bảo, nếu có ngày chị bị bọn buôn người bắt đi, hãy dùng răng cần vỡ mặt nhẫn, bên trong có chất độc, chỉ cần mười giây là chết, sẽ không quá đau đớn”
"Tại sao vậy ạ?" Hà Ái San ngơ ngác hỏi.
Bởi vì bọn buôn người đều là ác quỷ, những gì chúng làm với em sẽ còn đau đớn hơn cả cái chết. Chị tặng nó cho em. Đêm nay, em sẽ trở thành cô dâu của ác quỷ."
"Vậy em phải cần vỡ nhẫn sao?"
"Không, hãy sống sót! Chờ đợi được giải cứu, hoặc chạy trốn. Có lẽ phải chờ rất lâu, nhưng vẫn còn hi vọng”
"Vậy khi nào thì dùng nó ạ?“ Hà Ái San nhìn chiếc nhẫn.
"Khi em chạy trốn bị bắt vẽ, hoặc khi em thực sự không thể chịu đựng nổi sự tra tấn của chúng nữa”
Chị gái nhỏ nhìn cô bé: "Em hiểu chưa?"
Hà Ái San cái hiểu cái không gật đầu.
"Còn chị thì sao?”
“Chị à?" Gương mặt chị gái nhỏ lộ vẻ dứt khoát: "Đêm nay chị sẽ chạy trốn, lúc các người tổ chức đám cưới là cơ hội tốt nhất của chị."
“Nhưng nếu chị bị bắt về thì sao?"
"Nếu. Chị gái nhỏ không trả lời, chỉ cười một cách bi thảm: "Chị may mắn hơn em, chị đã mười ba tuổi rồi, em mới có năm, chị đã sống được tám năm hạnh phúc hơn em. Em gái, hãy cố gắng sống sót nhé, số phận đã được định sẵn rồi, những ai đến Tam Giác Vàng đều đã được trời chọn lựa”
Hà Ái San hoàn toàn không hiểu những lời cuối cùng của chị gái nhỏ.
...
Tác Cương mặc một bộ quân phục, ngồi trong văn phòng, hai chân đặt lên bàn làm việc, miệng ngậm điếu xì gà, thoải mái phì ra một hơi khói
“Tướng quân!"