Chương 43. Hạc khóc lạc bầy (2)

Từ Thủ Chước bật cười, lại không nghe ra vui vẻ, chỉ có mấy phần mất kiên nhẫn: “Nhìn đứa con trai ngốc này của ta xem, nó nghĩ nó anh hùng, trượng nghĩa lắm.”

Lời này không phải nói với Từ Thế Xương. Từ Thế Xương nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn phía sau rèm trúc. Ở đây còn kẻ khác hay sao?

Rất nhanh, sau rèm truyền đến một giọng nói trong trẻo, đáp lời Từ Thủ Chước: “Cẩm Lân có tấm lòng nhân hậu, tính cách đơn thuần, con thấy cũng là đức hạnh đáng quý.”

Từ Thủ Chước nói: “Cái gì mà tấm lòng nhân hậu chứ? Đứa ngốc này không đủ tâm cơ, sau này vào triều chắc chắn sẽ thua kém người ta. Lãm Minh, sau này con phải thay ta dẫn dắt nó.”

Người đó đáp: “Vâng.”

Từ Thế Xương len lén ngẩng đầu, nhìn một bóng dáng cao cao đứng sau cột lớn, vén rèm bước ra, đây không phải là Triệu Quân sao?

Y không biết Triệu Quân đã đến đây câu cá cùng phụ thân từ sớm, lúc nãy còn lỡ miệng bất mãn hắn, bây giờ biết mình nói xấu bị chính chủ nghe thấy, lúc nhìn đôi mắt phong lưu tuấn lãng của Triệu Quân không khỏi chột dạ.

Triệu Quân có vẻ không để trong lòng, cười cười nói với Từ Thế Xương: “Cẩm Lân, ta thấy không bằng ngươi cứ đứng dậy, nếu còn quỳ tiếp, cha ngươi sẽ đau lòng.”

Từ Thế Xương vẫn không nhúc nhích, cố chấp nói: “Cha, vậy chuyện của Trường Hoài ca ca...”

“Được rồi!” Giọng Từ Thế Xương sắc bén mấy phần: “Con tưởng Bùi Dục ngu ngốc giống con hay sao? Nó không đến Hình bộ mà đi thẳng đến hoàng cung, trước mặt đám đông quỳ thỉnh tội, chiêu khổ nhục kế này thông minh vô cùng. Con cảm thấy bây giờ ngoại trừ Hoàng thượng ra thì còn ai dám phạt tội nó hay không?”

Từ Thế Xương chỉ gấp gáp đến cầu xin phụ thân đừng đối đầu với Hầu phủ nữa, tốt nhất là giúp đỡ Bùi Trường Hoài nói đỡ mấy lời mà không kịp nghĩ đến, Bùi Trường Hoài giờ đang ở hoàng cung, sống chết đều dựa vào ý của Hoàng thượng, phụ thân cũng không thể xen vào nữa.

Bùi Trường Hoài vốn dĩ thông minh, đã dám đến thỉnh tội với Hoàng thượng, ắt hẳn là đã có cách.

Cho dù không có cách cũng không sao, lúc nhỏ Bùi Trường Hoài thiên tư ưu tú, được chọn vào cung làm bạn học với Hoàng tử, Thiệu Sùng Đế luôn yêu thương y, bế Bùi Trường Hoài còn nhiều hơn bế Hoàng tử, y đã đến thỉnh tội, chắc Hoàng thượng cũng không phạt nặng.

Từ Thế Xương ngộ ra dụng ý của Bùi Trường Hoài, thở phào một hơi.

Nhìn thấy con trai của mình đứng về phía Bùi Trường Hoài, Từ Thủ Chước không khỏi tức giận, lớn tiếng mắng: “Đồ bất tài, còn không mau biến khuất mắt ta!”

Từ Thế Xương biết mình xong đời, cũng không muốn ở lại nghe chửi, nói vội: “Nhi tử cút ngay, cút ngay đây.”

Y vội vã đứng dậy, chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Triệu Quân nhìn theo bóng lưng Từ Thế Xương, chỉ mỉm cười.

Thính Tuyết Các yên ắng trở lại, Từ Thủ Chước bảo Triệu Quân cầm cần câu, cùng ông ta câu cá thêm lát nữa.

Triệu Quân theo lời, nhưng miệng lại nói: “Học trò không đủ kiên nhẫn, câu nửa ngày trời cũng không thấy con cá nào.”

“Đứng trước ngự tiền, tối kỵ tính nóng vội.” Từ Thủ Chước nheo mắt, nhìn mặt hồ đã đóng băng: “Nhưng lần này con làm rất tốt, giờ đây Lưu Hạng đã chết, thù của huynh trưởng con đã rửa, thầy thay con vui mừng.”

Triệu Quân đáp: “Không có thầy sẽ không có học trò của ngày hôm nay.”

Từ Thủ Chước nói tiếp: “Khiêm tốn làm gì? Có thể vào được Vũ Lăng quân, lại dám cải cách quân kỷ, để đám lão tướng kia không dám xem nhẹ Triệu Đô thống, đều dựa vào bản lĩnh của con.”

“Học trò chỉ có bản lĩnh đẩy Lưu Hạng vào ngục, gốc rễ của Bùi gia tại trong Vũ Lăng quân đã không còn vững chắc, tiểu Hầu gia lại cáo bệnh không ra cửa, học trò dấy lên một trận phong ba, cuối cùng cũng không thể làm gì được y.” Giọng nói của hắn mang chút ý cười, nhưng rất nhanh đã tiêu tán đâu mất, trầm giọng: “Nếu không phải thầy nhúng tay vào, đưa ra chuyện cầu thân làm sao có thể kéo cả Bùi Nguyên Mậu và Bùi Dục xuống nước.”

Từ Thủ Chước nghiêng đầu, không biết đang nghĩ gì mà nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn trẻ trung này lại xuất hiện sự lạnh lẽo vốn không nên xuất hiện.

Ông ta cười: “Ngữ khí này của con nghe không vui vẻ gì.”

Triệu Quân không phản bác.

Sự im lặng làm người ta choáng ngợp bao trùm Thính Tuyết Các, bên ngoài, tuyết chất lên bẻ cong nhánh tùng, theo quỹ đạo trượt xuống đất, tạo nên tiếng vỡ giòn ta, cũng phá vỡ bầu không khí trầm mặc nặng nề này.

Trừ những lúc dạy dỗ Từ Thế Xương, trên mặt vị lão Thái sư này luôn đeo một nụ cười từ ái, làm người ta khó mà nhận ra vui giận.

Đối với sự bất kính của Triệu Quân, ông ta cũng không giận, chỉ nhìn ra tuyết rơi trắng phía bên ngoài, chẳng biết nhìn về nơi phương xa nào.

“Dáng vẻ này của con làm ta nhớ tới một người, vãn bối chốn kinh thành này đứng trước mặt ta mà không cung kính e sợ cũng chỉ có một mình nó, đứa trẻ đó thú vị vô cùng.”

“Là ai?”

“Mệnh nó không tốt, chết rồi, không nên nhắc tới làm gì.” Từ Thủ Chước mỉm cười nhìn Triệu Quân: “Lãm Minh, con là học trò ta đắc ý nhất, nhưng phải nhớ học cách cư xử mới sống lâu được.”

Triệu Quân cũng cười đáp lại: “Nhất định rồi.”

Vừa nói dứt câu, mặt hồ xuất hiện động tĩnh nho nhỏ, mang sự chú ý của Từ Thủ Chước trở về chuyện câu cá, vừa nhấc cần trúc, không ngờ lại có một con cá chép mắc mồi giữ hồ băng giá rét.

Ông ta vui vẻ, thần sắc đắc ý giơ con cá về phía Triệu Quân. Triệu Quân buông cần, nhận thua: “Con không thể so với thầy được.”

Từ Thủ Chước vừa gỡ con cá chép khỏi lưỡi câu, vừa nói: “Đứa trẻ Bùi Dục này nhìn bề ngoài hiền lành vô hại, nhưng thực tế thủ đoạn của nó so với hai người huynh trưởng của nó càng hận độc.”

Triệu Quân nhẹ nhàng mỉm cười, đồng tình.

“Nhưng niệm tình Cẩm Lân...” Con cá chép bị Từ Thủ Chước vứt trên mặt băng mỏng đã vỡ, vẫy đuôi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

“Lần này tha cho nó.”

Hạ nhân bưng một chậu nước nóng vào, Từ Thủ Chước rửa tay, sau đó gỡ áo choàng lông đang khoác trên người xuống, nói với Triệu Quân: “Ta mệt rồi, con về trước đi.”

“Học trò cáo lui.”

Bên ngoài Thái sư phủ, Vệ Phong Lâm vẫn luôn đứng chờ bên cạnh xe ngựa.

Nhìn thấy Triệu Quân bước ra liền nhấc ghế nhỏ để bên cạnh xe mời Triệu Quân bước lên. Hắn phủi hoa tuyết đọng trên vai, cúi người bước vào xe.

Vệ Phong Lâm hỏi: “Gia muốn đi đâu?”

Triệu Quân tựa trên gối mềm, nét mặt có chút mệt mỏi, tay mân mê mảnh ngọc kỳ lân bên hông, ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Đi Hình bộ.”

Thi thể cha con nhà họ Lưu đã được đưa về Hình bộ, được trùm vải trắng, chuẩn bị kiểm tra tử thi.

Một kẻ là trúng độc bỏ mạng, một kẻ bị đâm mất máu mà chết.

Thi thể của kẻ thù trước mắt, nhưng trong lòng Triệu Quân lại bình tĩnh không một gợn sóng, bình tĩnh tới nỗi làm hắn kinh ngạc.

Vệ Phong Lâm đang chờ ngoài cửa, lạnh mặt nói: “Đáng tiếc Bùi Văn chết sớm, không có cơ hội để tìm hắn báo thù. Lần này cũng may có Thái sư đứng sau giúp một tay, cũng coi như không cho Bùi gia sống tốt.”

Triệu Quân cười lạnh: “Ngươi nghĩ ông ta đang giúp ta sao? Chỉ là muốn mượn tay ta đẩy Hầu phủ xuống nước, còn bản thân làm ngư ông đắc lợi, đúng là cáo già...”

Vệ Phong Lâm vừa nghe, lập tức biến sắc: “E là Bùi Dục nếu vực dậy được tưởng rằng là gia muốn đối phó y, lại đến phủ Tướng quân báo thù.”

“Ta là học trò của Thái sư, đã là người ngồi trên một thuyền, ông ta làm hay ta làm thì có gì khác biệt đâu.”

Đáy mắt Triệu Quân tối tăm, xoay người rời khỏi nhà xác, chỉ thấy tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, gió bắc cắt da cắt thịt.

Hắn nhất thời thất thần.

Quỳ gối thỉnh tội sao?

Lúc trước không nhìn ra, Bùi Trường Hoài là kẻ quyết liệt như thế.

Từ cửa cung đến Minh Huy Điện, quỳ suốt một canh giờ.

Cổ họng y như bị gió cắt đứt, gần như đã khản giọng, gom chút lực khí cuối cùng, bái thêm lần nữa: “: “Tội thần Bùi Dục... phụ lòng thiên ân, bao năm thống lĩnh Vũ Lăng quân không nghiêm quản giáo, mắt mù tai điếc..., dẫn đến tình cảnh nội bộ mục nát, tham ô đầy trời như hôm nay, tổn hại quốc gia, phụ lòng dân chúng..., hôm nay đến đây quỳ gối thỉnh tội...”

Câu nói vừa dứt, cơ thể Bùi Trường Hoài gần như mất thăng bằng, gần như sắp ngã xuống tuyết, Thái giám tổng quản Trịnh Quan thấy thế, thất kinh hô hoán hạ nhân đỡ y dậy.

Trịnh Quan nóng nảy nói: “Tiểu Hầu gia, Hoàng thượng thương ngài nhất, có chuyện gì thì đến khi lên triều dâng tấu không được hay sao? Hà cớ gì phải chịu khổ như vậy?”

Từ lúc Bùi Trường Hoài bắt đầu quỳ, ngự lâm quân đã báo chuyện này lên Hoàng thượng. Thiệu Sùng Đế nộ hỏa, ngồi trong Minh Huy Điện chờ đợi, lúc này nghe tin Bùi Trường Hoài ngất xỉu trước điện, càng nóng giận hơn nữa: “Đem nó vào đây!”

Tiểu Thái giám đỡ y vào điện, vừa bước vào đã thấy một xấp tấu chương ném tới, rơi trên mặt y. Bùi Trường Hoài nhanh chóng quỳ xuống.

Thiệu Sùng Đế tức giận quát: “Ngươi muốn tìm chết hay sao? Bùi Dục, tốt nhất ngươi nên chết hèn nhát thêm một chút để xem lúc gặp cha ngươi có đánh ngươi một trận hay không! Bùi gia làm sao lại có đứa con làm mắt mặt như ngươi!”

Khóe môi Bùi Trường Hoài trắng nhợt, khàn giọng nói: “Thần biết tội.”

Thiệu Sùng Đế cười lạnh: “Ngươi biết tội? Ngươi có tội gì?”

Bùi Trường Hoài nói tiếp: “Lưu Hạng, Lưu An chết rồi, chết ngay trước mắt thần.”

Thiệu Sùng Đế không ngạc nhiên, cũng không tỏ thái độ, chỉ lạnh lẽo nhìn y: “Hình bộ đã dâng tấu từ sớm, bọn họ hoài nghi là ngươi gϊếŧ.”

“Bất luận có phải thần gϊếŧ hay không, bọn họ đều đã chết rồi.” Tay chân Bùi Trường Hoài đã lạnh cóng, sợ là không chịu được bao lâu nữa, đành nói thẳng: “Thần chỉ khẩn xin Hoàng thượng, hãy dừng chuyện điều tra Bắc doanh ở đây.”

Thiệu Sùng Đế có hơi kinh ngạc.

Bùi Trường Hoài thưa: “Thần tắc trách, không có năng lực quản lý Vũ Lăng quân, chỉ thỉnh cầu Hoàng thượng niệm tình những lão tướng kia vào sinh ra tử vì Đại Lương, tha cho bọn họ một lần, bọn họ biết hoàng ân bao la, nhất định sẽ tự mình tỉnh ngộ, không dám phạm sai lầm lần nữa, ngày sau dưới sự lãnh đạo của Triệu Quân, nhất định sẽ cúc cung tận tụy, thề chết vì giang sơn.”

Nói đến đây, thâm ý giấu trong lời nói cần người nghiền ngẫm.

Cha con Lưu thị đã bỏ mạng, Bùi Trường Hoài không thoát khỏi liên can, một khi làm lớn chuyện, cho dù cuối cùng có bị định tội hay không, Hoàng thượng nhất định phải cho tam quân tướng sĩ một câu trả lời thỏa đáng, không thể để y tiếp tục nắm quyền cai quản Vũ Lăng quân.

Lòng Bùi Trường Hoài đã quyết, chuyện đến nước này, chỉ có thể cắn răng tìm đường sống, y đã không thể lưu lại Vũ Lăng quân chỉ đành phải tận lực bảo vệ nhưng lão tướng kia.

Hoàng thượng có tin sủng Triệu Quân hơn nữa cũng không thể để hắn tự do một tay che trời ở Bắc doanh.

Triệu Quân tra xét án tham ô lần này, loại trừ hai vị quản sự một vị thống lĩnh, lại đề cử tâm phúc của mình lên thay thế, sau đó lại chĩa mũi về phía Lưu Hạng, nếu Lưu Hạng không bỏ mạng, hắn còn có thể từ miệng Lưu Hạng kéo theo bao nhiêu người nữa?

Lần này Vũ Lăng quân không còn của họ Bùi nữa mà phải đổi thành họ Triệu, đây cũng không phải viễn cảnh Thiệu Sùng Đế mong muốn.

Giờ đây Lưu Hạng đã chết, đúng với kỳ vọng của một số người, sóng gió trong Bắc doanh lần này coi như đã bình ổn trở lại.

Thiệu Sùng Đế dĩ nhiên hiểu được tính toán của y, sắc mặt hòa hoãn trở lại.

Nếu như hôm nay Bùi Trường Hoài đến cầu tình cho chính mình, Thiệu Sùng Đế nhất định phạt đánh y một trận thật nặng rồi kéo người về Hầu phủ, cũng may Bùi Trường Hoài thông minh, không để người thất vọng.

Nhìn dáng vẻ như búp bê ngọc của Bùi Trường Hoài, giờ đây áo mỏng khoác thân, lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy, Thiệu Sùng Đế lại mềm lòng, nhẹ giọng: “Ngươi quỳ đến đây chỉ để nói những lời này?”

Bùi Trường Hoài trầm mặc một lát, mới nói: “Tội thần còn muốn gặp Hoàng thượng một lát.”

“Gặp trẫm làm gì?”

“Thần...” Y cắn môi, thấp giọng nói: “Thần nhớ cha và huynh trưởng, lại chẳng biết giãi bày cùng ai.”

Thiệu Sùng Đế ngây người.

Cả hai bên đều im lặng, sự trầm mặc lại phủ đầy cung điện, Thiệu Sùng Đế với tay lấy chiếc áo choàng màu vàng trên ghế ném cho Bùi Trường Hoài.

“Về nhà đi.”

Bùi Trường Hoài cúi đầu tạ ơn, khoác áo choàng, rời khỏi hoàng cung. Từ thị và Bùi Nguyên Mậu nghe chuyện, đã ngồi xe ngựa đến đứng đợi ngoài cung từ sớm.

Bùi Nguyên Mậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mọi chuyện đều từ mình mà ra, lúc này nhìn thấy Bùi Trường Hoài liền quỳ xuống trước mặt y, khóc nói: “Tam thúc, những chuyện này có phải là tại con hay không? Hoàng thượng nếu có trách phạt thì hãy để con chịu, đây là lỗi của con, tất cả đều tại con...”

Bùi Trường Hoài miễn cưỡng nở nụ cười, đỡ nó đứng dậy, vừa muốn nói lại đột nhiên ho khan, hai chân mềm nhũn, cả người lạnh toát.

Ánh mắt y bắt gặp một chiếc xe ngựa quen mắt ở phía xa, gỡ áo choàng xuống nhét vào lòng Bùi Nguyên Mậu, dường như không muốn để ai nhìn thấy.

Y nói với Từ thị: “Tẩu tẩu không cần lo chuyện triều chính, cứ cùng Nguyên Mậu về phủ trước, ta cần phải đi gặp một người.”

Từ thị thấy trên người y khoác áo choàng của Hoàng thượng, nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, dần dần yên tâm, dịu dàng nói với Bùi Nguyên Mậu: “Mậu Nhi, đừng làm phiền tam thúc nữa.”

Bùi Nguyên Mậu không chịu đứng dậy, đợi Bùi Trường Hoài xoa đầu nói về nhà đi mới ngoan ngoãn nghe lời, theo mẫu thân về Hầu phủ.

Bùi Trường Hoài đứng trong gió lạnh nhìn theo xe ngựa của Hầu phủ tới khi khuất dạng ở đầu đường, mới thấy một người đàn ông ăn vận trang phục đánh xe ngựa, quỳ trước mặt mình, hành lễ xong mới nói: “Tiểu Hầu gia, chủ nhân mời ngài.”

Bùi Trường Hoài nhìn về phía chiếc xe ngựa, ho hai ba tiếng, thẳng người bước về phía trước.

Rèm gấm vén lên, là Triệu Quân mặt mũi anh tuấn đang ngồi ở phía sau.

Hắn nhìn Bùi Trường Hoài, cất giọng: “Lên đây,”