Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Re: Monster

Chương 7: Ngày 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay trời mưa, chúng tôi quyết định xõa và quẩy trong hang động.

Âm thanh cóc-cóc vang lên khi tôi đập và nghiền một vài viên đá obsidian (một loại khoáng chất) bí ẩn mà tôi tìm được ngày hôm qua gần bờ sông. Tôi cố biến chúng thành một cái gì đó sắc bén như một con dao.

Không, tôi ước gì có một cái áo da thú thật sớm. Tôi muốn chuyển từ giẻ rách thành quần áo, nhưng cái sừng thì không phù hợp để cắt.

Một phần vì tôi tạo ra những âm thanh ồn ào khủng khϊếp, một phần vì họ ấn tượng với cái mà tôi đang làm, những Goblin được sinh cùng lúc với tôi bị thu hút và đến gần, tuy nhiên tôi mặc kệ chúng, tôi tiếp tục công việc và chúng rời đi sau đó. Tốt, tự do.

Những Goblin già hơn vì một vài lý do mỉm cười khi quan sát tôi. Tôi cũng chẳng biết tại sao.

Ồ tốt, vì tôi có thể làm ra ba con dao chỉ mới quá trưa, tôi xem điều này là tốt. Vì hai tay của tôi bắt đầu có một sự đau nhẹ, tôi quyết định kết thúc công việc này ở đây. Việc sản xuất dao tạm ngừng vì nó chỉ là việc tôi làm trong lúc rảnh.

Có hai người, Gobumi-chan và Gobukichi-kun xem tôi làm mà không chán-- à không, lần sau tôi sẽ không đếm [người] mà thay bằng Goblin --tôi gọi chúng lại cho một cuộc họp chiến lược cho việc tổ chức cuộc đi săn tiếp theo.

Nhiều ý kiến khác nhau làm cho cuộc họp trở nên ồn ào-- mặc dù, đây là một lĩnh vực mà tôi hầu như không có đối thủ, Gobumi-chan thì thông minh hơn Gobukichi, cô ấy đưa ra vài ý kiến trong một lúc. Còn Gobukichi thì chỉ biết liên tục gật đầu, vì hắn chỉ là đồ ngốc. Trong cuộc họp một Goblin đáng kính với đầy nét nhăn đến gần chúng tôi.

Goblin đó là Gobu-jii. Trong cộng đồng Goblin này thì ông ta là già nhất. Ông ta có vị thế như là một người hướng dẫn, và trên tất cả, cái tên Goburou được đặt cho tôi là do ông nội Goblin này đặt.

Cuộc họp chiến lược được tạm dừng ngay lập tức, để lắng nghe nhiều câu chuyện khác nhau của Gobujii-san kể cho chúng tôi. Không, Gobujii-san đã có một cuộc sống dài và vô ích nhưng ông ta lại có kiến thức sâu rộng, vì vậy tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Vâng, vì nó sẽ mất khoảng 20 năm hoặc lâu hơn để trở thành người già, cơ thể đó sẽ chẳng sống được lâu đâu... Hahaha.

Tôi tự giật mình.

Gobu-jii kể cho chúng tôi nhiều thứ về thế giới này như, các quy tắc về Level và Tiến Hóa, rõ ràng điều đó tồn tại, vậy tại sao trong cái hang động này ngoại trừ chúng tôi là những con Goblin mới được sinh ra thì chỉ có các Goblin già hơn xung quanh.

Bỏ qua Level và Tiến hóa trong thế giới này và hãy nói sau đó, đầu tiên hãy nói về những Goblin sống trong hang động này.



Rõ ràng là những Goblin trẻ, thế hệ cha mẹ của chúng tôi, đang làm việc xa hang động và sâu trong rừng. Làm việc xa hang động, chắc là một vài cuộc cướp bóc ngắn hạn? Tôi có thể hiểu.

Ê, Goblin thì quá yếu để bị gϊếŧ bởi những con Thỏ 1 Sừng phải không? Không không, đó chỉ là những con Goblin mới được sinh ra thôi, Goblin chắc chắn là một loài yếu lúc ban đầu, vậy có lý do nào không để trả lời cho câu hỏi tại sao một con Goblin sinh ra trong rừng lại có thể di chuyển vào ngày hôm sau, tập luyện để gϊếŧ chóc, dùng cành cây và ném hòn đá để học cách cung ứng cho bản thân, nghĩa là học các kỹ năng và kỹ xảo cần thiết để tồn tại bằng cách mạo hiểm mạng sống của chúng?

Mạnh được, yếu thua. Tôi hiểu quy tắc đơn giản này.

Thật sự, nó tàn nhẫn đến mức phát khóc.

Vâng, thời gian gần đây có rất nhiều cá thể đã bắt chước tôi bằng việc ghép đôi khi đi săn Thỏ 1 Sừng. Vì thế mà số lượng cá thể sống sót nhiều hơn bao giờ hết.

Trong khi gật đầu và nói "Tôi hiểu!", tôi đã thấy bằng cách nào đó dưới cái khố của Gobujii đang thay đổi hình dạng. Rõ ràng cuộc sống dài của ông ta đã không làm mờ đi cái mong muốn duy trì nòi giống, hoặc có lẽ ông cảm thấy cái chết đang đến gần.

Ugh, tôi gần như muốn nôn. Tôi muốn kết thúc cuộc nói chuyện này càng sớm càng tốt và ngoảnh đi.

Như thể là tôi đã nhìn lâu vào cái đó.

Khi cuộc nói chuyện kết thúc, khuôn mặt ông ta lộ rõ sự vui vẻ của ông ta, Gobujii có một cái nhìn thèm khát và đi sâu vào trong hang động.

Một lúc sau, những tiếng la hét yếu ớt của các cô gái có thể nghe được.

Tôi chấp tay lại và cầu nguyện hai lần vì lợi ích của các cô gái bị bắt.

Làm những gì hơn thế vào lúc này là không thể đối với tôi, vào một ngày nào đó tôi sẽ mang lại yên bình cho các cô gái đó.

Tuy sống dưới những cực hình như vậy là hoàn toàn không công bằng, tôi nghĩ. Tôi thậm chí còn thấy cảm thông cho họ.
« Chương TrướcChương Tiếp »