Chương 43: Ngày 43: Đêm sung sướиɠ đầu tiên

Cảnh báo: Chương truyện này có thể có nội dung nhạy cảm , có thể khiến người xem khó chịu, trẻ em và người lớn cân nhắc trước khi xem!!!

Gần đây, trông Gobumi-chan có vẻ ủ rũ. Điều này đã bắt đầu khoảng hai ngày trước, tôi nhận ra điều đó lần đầu tiên là sau khi đi săn một mình về.

Tại sao lại như vậy? Tôi hỏi Gobukichi-kun về chuyện này và nó chỉ nghiêng đầu nói là nó không biết, tôi cũng đi tham khảo ý kiến của Gobue-chan về chuyện này và cô ấy bảo rằng: "Anh phải biết chuyện anh đã làm chứ." và khi tôi hỏi Hobusato-san và Hobusei-san thì họ chỉ bảo: "Trẻ khỏe dữ ha!" và đại loại thế, cuối cùng thì tất cả đều tránh câu hỏi của tôi.

Khi tôi đi hỏi Tóc đỏ vì tôi thật sự không biết tại sao thì cô ấy phồng má rất dễ thương và quay đi. Tôi cũng đi hỏi cô Thợ rèn-san, cô ấy cũng có một chút buồn khi tôi tới chỗ cô ấy, "Tôi cũng đang tự hỏi về chuyện này từ ngày hôm qua, tại sao chứ?", ngay khi tôi hỏi như vậy, cô ấy hơi sốc và để lộ ra sự giận dữ sau đó thì bỏ đi đâu đó.

Trong khi đang vô cùng lo lắng, tôi cố gắng tới chỗ của hai chị em, họ ép tôi ăn một cái gì đó mà hình như trộn độc vào đó, trong khi nói: "Đây là món mới, hãy hưởng thức nó!" Không có bất kì một cảm xúc nào, tôi cố gắng ăn nó, nhưng nó cũng ngon mà ---chỉ là nhắc nhở với bạn, độc không có tác dụng với tôi--- do đó tôi làm họ ngạc nhiên bằng cách nói nên làm món này một lần nữa.

Tự hỏi tại sao lại như vậy chứ?

Tôi thực sự stress với việc này rồi đó nha, tôi tới chỗ cô Giả kim thuật-san và nói cô ấy biết cảm xúc của tôi, cô ấy nói cho tôi biết lý do tại sao trong khi cô ấy trông hơi sốc về chuyện đó.

Ồ yeah, dường như nguyên nhân chính gây ra việc này là ghen. Vâng, khi tôi "ấy ấy" cùng Dryan-san, thì cô ấy để lại vài dấu vết trên cổ tôi và khi họ phát hiện ra nó, họ cảm thấy bực bội.

Vì nó vô hại nên tôi cũng không để ý gì tới nó.

Và đó là lý do, giải quyết xong cái lý do rồi tôi gật đầu nhưng cô Giả kim thuật-san đột ngột ôm chầm lấy tôi rất chặt và thật tham lam cô ấy còn hôn tôi say đắm.

Thật say đắm, lưỡi của chúng tôi đan vào nhau ~khoan đã, chúng tôi đang trao cho nhau nước bọt à!? Mà tôi đang nghĩ cái quái gì vậy? Sau một hồi tôi đã được giải thoát.

"Đây là lời cảm ơn cho việc đã cứu mạng tôi, và cũng là cảm xúc của em." là cái cô ấy nói, tôi trả lời lại: "Vậy sao?" gật đầu, và cô ấy nhìn tôi, với đôi mắt đẫm lệ và đôi môi đang run lên, mất thăng bằng và tôi giữ cô ấy lại gần mình, và suy nghĩ sẽ như thế nào nếu chạm vào đây, tôi lo lắng và tình trạng này càng căng thẳng hơn nữa.

Để không làm hại cô ấy, tôi âu yếm ôm lấy cơ thể cô ấy một cách nhẹ nhàng và ngay khi chúng tôi bắt đầu tán tỉnh trong sự giấu giếm, thì Gobumi-chan đột ngột xông vào.

Lúc ấy, nhìn tôi như một ông chồng bị bắt quả tang đang nɠɵạı ŧìиɧ, trông cái cách mà tôi hoảng sợ kìa, nhưng thay vào đó, thật ngạc nhiên là tôi lại cảm thấy ngại ngùng.



Sau đó thì cô ấy nói: "Làm như vậy với em luôn nha!"

So sánh với khi cô ấy còn là Goblin, thì khi cô ấy tiến hóa thành Hobgoblin cô ấy đã trở nên dễ thương hơn do đó tình cảm tôi dành cho cô ấy là không vấn đề gì, ngay khi chúng tôi chuẩn bị làm cái này cái kia thì lại có người xông vào...!!

Vâng, tôi không muốn giải thích chính xác chuyện gì xảy ra tiếp theo, thật lòng khi tôi không muốn làm vậy. Tuy nhiên, cô Thợ rèn-san, Tóc đỏ và hai chị em những người đã xông vào, đã ra quyết định cùng nhau dành trọn đêm nay trong sự "hưởng thụ".

Dùng kỹ năng [Biến hình] và [Điều khiển chất lỏng cơ thể] là một thành công lớn. Ngay cả trong mơ tôi cũng không dám tưởng tượng rằng tôi sẽ dùng chiêu thức bí truyền "tentacle" như thế này kể từ khi hồi sinh.

Và tôi cũng không nghĩ rằng tôi sẽ dùng nó lên nhiều người cùng một lúc.

Sau đó nữa thì tôi cũng không mong đợi là tôi có thể dùng [Điều khiển chất lỏng cơ thể] để biến chất lỏng trong cơ thể thành "viagra".

Nhân tiện thì tôi cũng niêm phong lối ra của căn phòng bằng tơ của tôi để ngăn việc tụi Goblin nhìn trộm; và dùng kỹ năng [Điều khiển gió] để ngăn chặn âm thanh lọt ra ngoài phòng.

Cảm nhận của tôi là:

Yúp, một đêm sung sướиɠ thật tốt kinh khủng.

Chỉ là vì sức chịu đựng trâu bò đến áp đảo của tôi, tôi không cảm thấy mệt một xíu nào dù cho bao nhiêu lần anh bạn của tôi làm việc, trên hết là anh bạn của tôi quá mạnh và cứng nếu tôi không dùng kỹ năng [Biến hình] thì họ có thể gặp nguy hiểm, chắc chắn là vậy rồi.

"Tuy nhiên, nó thật dữ dội!" tôi nghĩ vậy.

Bây giờ tôi đã có người quan trọng để bảo vệ rồi.

Hmm... tôi thực sự chưa lên kế hoạch cho chuyện này. Vâng, dù gì cũng không thể ngăn được. Không nghi ngờ gì khi tôi hạnh phúc với việc này.