Chương 3

Giọng nữ lạnh lùng xuyên vào tai khiến Lâm Mộ sững người, cơ thể cô run nhẹ lên, nhưng lại bình tĩnh một cách khó hiểu.

Phải rồi, chỉ cần cô không cảm thấy ngại, người ngại sẽ là người khác.

"Tất nhiên là biết." Lâm Mộ gật đầu, giọng quả quyết.

Tô Mạt nhướn mày, chú La dường như không nói rõ danh tính của cô cho alpha này, sự tự tin của người này rốt cuộc đến từ đâu.

Đang định hỏi, đối phương lại mau mắn trả lời.

"Cô là kim chủ ba ba mà!"

Nghe giọng điệu hăng hái đó, có thể tưởng tượng ra hình ảnh một chú Husky ngẩng cao đầu, không chỉ không thấy mình sai, mà còn mang vẻ mặt tự hào khoe khoang.

Sự ngốc nghếch khiến người ta bất lực.

Ngón tay Tô Mạt siết lại, run nhẹ, phải hít sâu hai hơi mới bình tĩnh được tâm trạng.

Giây phút này, cô bắt đầu tin vào sự lo lắng của chú La, alpha mà cô chọn có thể thật sự có vấn đề.

"Mười phút nữa, mang chứng minh thư, hộ khẩu xuống trước cổng."

Không muốn nói thêm một câu nào, Tô Mạt dặn dò xong, nhanh chóng cúp máy, sợ chậm một giây sẽ nhiễm phải thứ gì không sạch sẽ.

Nghe tiếng "tút tút" bên tai, Lâm Mộ gãi đầu không hiểu. Cô đã làm gì khiến nữ chính giận vậy? Sao lại cúp máy như tức giận thế này, chẳng lẽ lần đầu làm kim chủ, bị gọi là "ba ba" nên ngại ngùng?

Càng nghĩ càng thấy đúng, Lâm Mộ cho rằng mình đã hiểu thấu sự thật, quay người bỏ qua chuyện đó, vui vẻ thay quần áo, cầm giấy tờ ra khỏi nhà.

Điện thoại của nữ chính gọi đến chắc chắn không phải để rủ cô đi dạo nói chuyện, mà phần lớn là để hoàn thành điều kiện đầu tiên trong hợp đồng – kết hôn ở rể!

Thủ tục kết hôn ở thế giới này không khác gì nhiều so với kiếp trước, nhưng Lâm Mộ không có chút cảm giác nào về việc mình sắp "lấy chồng".

Kiếp trước, hôn nhân đồng giới vẫn chưa được hợp pháp hóa, là một cô gái thích nữ, trong suốt 25 năm cuộc đời, cô chưa từng có cơ hội trải nghiệm chuyện này.

Còn cuộc hôn nhân với nữ chính đối với cô giống như một trò chơi giả vờ với nữ đại gia, hợp tác diễn xuất là có tiền, huống chi nữ chính tương lai có định mệnh của mình, không màng đến cô, chẳng có gì phải lo lắng.

Cô hối hả chạy đến cổng, vừa đúng mười phút.

Hai tay Lâm Mộ cầm túi hồ sơ che nắng, cổ rụt lại, nhìn quanh quất, trông như một tên trộm vụng về, làm mất hết khí chất mạnh mẽ của nữ alpha.

Tô Mạt nhìn đến thái dương giật giật, bỗng dưng hoài nghi mắt nhìn người của mình.

Khi đó mình bị làm sao mà lại chọn cô ta?? Thời buổi này dữ liệu cũng có thể lừa người sao??

Một chiếc xe hơi sang trọng dài đỗ trước mặt Lâm Mộ, ngăn cản động tác định gọi điện của cô. Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ nửa khuôn mặt lạnh lùng như tuyết, đôi mắt sắc lạnh lướt qua cô một lượt, khiến cô rùng mình, theo phản xạ duỗi thẳng cổ, giống như một con rùa thò đầu ra.

"Lên xe!"

Lâm Mộ chớp chớp đôi mắt tròn, chậm hiểu rồi chạy vòng qua phía bên kia, mở cửa chui vào.

Không gian trong xe rất rộng, giống như một quầy bar nhỏ. Lâm Mộ liếc mắt nhìn, rồi chọn ngồi đối diện với Tô Mạt.

Dù sao cũng chưa thân, ngồi gần thì kỳ cục quá.

"Kim chủ ba ba khỏe!" Lâm Mộ ngồi ngay ngắn, mỉm cười nhìn đối diện, để lộ hàm răng trắng đều.

Trong mắt tràn đầy sự thành khẩn và lấy lòng, cứ như nếu có cái đuôi, có lẽ lại quay vòng như chong chóng.

Tô Mạt nhướn mày đánh giá "chú Husky" trước mặt, tư thế này mang lại cho cô một cảm giác lạ lẫm, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại không nắm bắt được.

Cô hạ mắt, gật đầu đáp lại.

"Tô Mạt."

"Ồ ồ, chào cô Tô, tôi là Lâm Mộ!"

Lâm Mộ gật đầu lia lịa, thực ra bây giờ cô mới biết tên của nữ chính. Dù sao thì truyện ấy mà, mỗi khi thấy mấy nhân vật xuyên không nhớ hết tên của nhân vật chính và phụ, cô đều thầm khâm phục, vì... có ai mà nhớ nổi sau khi đọc xong cơ chứ!

Không biết trong lòng Lâm Mộ đang nghĩ gì, Tô Mạt lại càng thêm tò mò về phản ứng thản nhiên của cô.

"Lâm tiểu thư không nhận ra tôi?"

Lâm Mộ bị ánh mắt của Tô Mạt làm căng thẳng, cuối cùng cũng cảm nhận được chút hồi hộp. Ký ức của nguyên chủ đối với cô như một bộ phim, đến cả kiến thức thường thức cũng lộn xộn, chưa kể đến ấn tượng về nữ chính.

"Ờ thì... tôi nên biết cô sao?" Lâm Mộ ngập ngừng dò hỏi.

Tô Mạt bị nghẹn lời, cười nhạt không thật lòng, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Hừm, không biết cũng tốt, Lâm tiểu thư biết hôm nay sẽ làm gì chứ?"

Nhận thấy kim chủ có vẻ không vui, Lâm Mộ gật đầu như máy, "Tất nhiên, tất nhiên, tôi biết, chẳng phải là kết hôn sao!"

Giọng điệu nhẹ nhàng như thể cô sắp đi chợ mua vài cân thịt heo.

Khóe mắt Tô Mạt co giật, nhưng cô không biểu lộ gì, tiếp tục nói: "Lâm tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa? Có biết “ở rể” đối với alpha nghĩa là gì không?"

Lâm Mộ ngớ người, "Nghĩa là gì? Chẳng phải ở rể là tôi cưới cô sao?"

Dù đã mang danh alpha, nhưng Lâm Mộ vẫn không thực sự cảm nhận được quyền lực và địa vị của alpha trong xã hội này, cũng không biết những lời cô nói có ý nghĩa gì.

Ánh mắt Tô Mạt lóe lên, cuối cùng đã tìm thấy nguồn gốc của sự kỳ lạ đó.

Cô nhìn alpha ngây ngô trước mặt, đuôi mắt khẽ nhếch lên, như một con cáo xác định được con mồi, gian xảo và mê hoặc.

"Đúng vậy, cô nói đúng, là cưới tôi."